Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ thần đến rồi kìa"

Khoảnh khắc Mạn Thanh Ly bước vào cổng trường, một nữ sinh liền hét lên, kéo theo sự chú ý của vô số con mắt

"Hôm nay nữ thần vẫn đẹp như ngày nào!"

"Nghe nói lần này nữ thần lại đứng đầu toàn khối nữa rồi, thậm chí đội tuyển quốc tế còn liên tục mời gọi nhưng người ta cứ liên tục từ chối kìa"

"Tháng trước không phải cô ấy còn giành được giải Vật lí và Tiếng Anh cấp quốc gia đấy thôi"

"Người đâu mà hoàn mĩ đến vậy cơ chứ! Xinh đẹp! Thông minh! Gia thế thậm chí còn hàng đầu thủ đô nữa! Nữ thần quả thật được ông trời ưu ái mà!"

Nữ thần là biệt danh của Mạn Thanh Ly trong học viện Minh Tư, nhờ ngoại hình và thành tích nổi trội, cô bỗng trở nên nổi tiếng, đối với biệt danh này Mạn Thanh Ly cũng là bất đắc dĩ, cô không để ý điều lặt vặt như vậy nên tự động cho qua

Về thành tích học tập, kiếp trước Mạn Thanh Ly một chút cũng không có cái gọi là kiến thức, kiếp này cô nhận ra tầm quan trọng của nó, ngay từ lúc sinh ra một lần nữa đã lao đầu vào học, vì vậy cũng coi như may mắn có được thành tích như ngày hôm nay

"Thanh Ly"

Một giọng nói trầm ấm vang lên, giống như một dòng nước nóng, có thể làm tan chảy trái tim của vô vàn thiếu nữ. Mạn Thanh Ly quay về hướng phát ra tiếng nói, liền thấy Dư Mặc đang tiến về phía mình.

Anh đi với bước chân chậm rãi, cả người toát ra khí chất cao quý, khác hẳn với những nam sinh tầm thường. Từng đường nét trên khuôn mặt anh đều toát lên vẻ hút hồn, nhất là đôi mắt nâu cà phê nhạt màu, khi nhìn vào đều có cảm giác linh hồn mình bị xoáy sâu không thể thoát ra.

Mạn Thanh Ly liền cảm khái, gương mặt cực phẩm này, đưa vào giới giải trí chắc chắn sẽ là một minh tinh hàng đầu. Thậm chí mấy diễn viên nam hiện giờ so với người trước mặt cô còn kém xa, mà Dư Mặc cũng chỉ hơn cô 2 tuổi, khi trưởng thành thật sự không biết còn có thể hấp dẫn đến mức nào nữa

"Hội trưởng" Mạn Thanh Ly nhàn nhạt đáp, coi như trả lời lại tiếng gọi của Dư Mặc

Anh bước đến trước mặt Mạn Thanh Ly, môi hơi mỉm cười

"Nghe nói em lại đứng đầu, chúc mừng em"

"Hội trưởng quá khen rồi"

Mạn Thanh Ly đáp nhẹ, giọng nói của cô giống như chiếc lông vũ mềm mại, gãi ngứa cho trái tim của Dư Mặc, khiến tâm trí anh rục rịch không ngừng

Ngay từ khoảnh khắc cô bước lên trên sân khấu nhà trường hôm khai giảng vài tháng trước của học viện Minh Tư, được vô số giáo viên khen thưởng, một lúc nhận liền mấy tờ trao thưởng liên tiếp, được hiệu trưởng ca tụng hết mực, thế nhưng, cô vẫn chỉ đứng đó, nụ cười như có như không, không mang theo chút kiêu ngạo nào, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng. Dù chỉ đứng lặng lẽ, nhưng lại khiến người ta không tài nào rời mắt. Vào lúc mà cô nhìn anh, anh liền cảm nhận được đôi mắt ấy thoáng qua sự nhẹ nhàng như một dải lụa mềm mại lướt trên mặt mình, rồi từ từ rời đi hướng khác, giây phút ấy, anh biết trái tim mình đã rơi vào một lưới tình không thể nào thoát ra

Mạn Thanh Ly nhìn vào mắt của Dư Mặc, thấy con ngươi nâu café ấy đang ánh lên sự si mê, mắt cô liền lặng lẽ cụp xuống, hàng mi dài che đi con ngươi dần ánh lên những tia thù hận đang vùng vẫy muốn thoát ra

Dư Mặc, kiếp trước yêu Mạn Phương đến điên cuồng, bất cứ yêu cầu nào chỉ cần là do cô ta nói, anh sẽ bất chấp mà thực hiện. Kể cả việc cho người đánh đập và tiêm thuốc phiện vào người cô, cô lúc ấy đã bất chấp phản kháng, liền bị bọn người anh thuê đánh đến máu tươi đầm đìa, anh chỉ điềm nhiên dùng con mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, nói rằng đây là những gì cô phải chịu vì đã tổn thương Mạn Phương. May mắn, lúc đó có người đi qua, cô tránh được một kiếp nạn trở thành một con nghiện, thế nhưng, ánh mắt lạnh đến thấu xương của Dư Mặc khi cô van xin, cùng với tiếng gậy nện xuống thân thể cô, tiếng từng đoạn xương trên người cô vỡ nát, đã trở thành bóng ma mãi không thể phai mờ trong lòng Mạn Thanh Ly

Thật là đau đớn mà

Mạn Thanh Ly điều chỉnh lại tâm trạng, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Dư Mặc, khiến trái tim anh lộp bộp thêm vài tiếng

"Cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, em đi trước nhé"

"Để anh đưa em đi"

Dư Mặc thấy Mạn Thanh Ly sắp rời khỏi tầm mắt mình, liền buột miệng nói

"Em ổn, hội trưởng vẫn còn nhiều công việc của hội học sinh lắm đấy"

Mạn Thanh Ly không nhanh không chậm trả lời, thậm chí giọng nói còn mang theo sự dịu dàng, giống như cô đang thật sự lo lắng cho anh vậy

Dư Mặc lập tức nghĩ Mạn Thanh Ly đang quan tâm đến mình, nếu bây giờ anh vẫn muốn đi cùng cô, chắc chắn sẽ bị cô phát giác ra sự bất thường trong tình cảm của anh.

Không được, Dư Mặc muốn khi nào bản thân chắc chắn thu phục được trái tim cô rồi mới để cô biết được tình cảm của mình. Anh luôn tự tin rằng bản thân che giấu rất kĩ, không muốn chỉ vì sai lầm nhỏ mà mất đi tình bạn với cô. Huống hồ, thời gian vẫn còn rất dài, anh còn sợ không đủ thời gian khiến trái tim cô hướng về phía anh sao?

Nghĩ một lát, Dư Mặc liền gật đầu, anh cười nhẹ nhìn Mạn Thanh Ly

"Vậy em đi cẩn thận, có chuyện gì ở lớp thì có thể tới tìm anh"

"Em hiểu rồi"

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi quay người đi, Mạn Thanh Ly vẫn thấy được trong mắt của Dư Mặc nồng đậm tình cảm dành cho mình, dù anh cật lực che giấu, nhưng cô vẫn thấy được rất rõ ràng

Khóe môi của Mạn Thanh Ly kéo lên một nụ cười ma mị

May mắn làm sao, kiếp này, Dư Mặc vẫn chưa thật sự đắc tội với cô. Cô sẽ không để những người không biết gì phải gánh chịu điều mà mình không làm nên, cho nên tạm thời, cô sẽ bỏ qua cho anh

Thế nhưng

Nếu như anh dám làm cô thống khổ giống như anh đã từng, thì cô sẽ phải làm gì đây... Ồ, thật dễ dàng để quyết định mà...

Nụ cười của Mạn Thanh Ly, người được mệnh danh là nữ thần lúc này, đang tràn ngập đáng sợ, cả khuôn mặt cô như chìm vào bóng tối, toát lên một vẻ âm u mà quỷ dị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net