Chương 41: Sự đe doạ đối với Mạn Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp học

Mạn Phương cố gắng hết sức để rũ bỏ hình ảnh về nụ cười vừa rồi của Mạn Thanh Ly. Nghĩ đến nó, cô ta liền cảm thấy rùng mình.

Không hiểu vì sao, Mạn Phương cảm thấy một cảm giác may mắn mơ hồ vì không nhìn thấy ánh mắt lúc đó của Mạn Thanh Ly.

Vốn dĩ người châu Á hầu như đều có đôi mắt màu nâu đen, nếu đặc biệt hơn sẽ là nâu nhạt hay nâu cafe giống như Dư Mặc hay Mạn Vũ. Mắt có màu càng sáng sẽ càng hấp dẫn hơn, đó là lí do mắt của người phương Tây lúc nào cũng đẹp hơn người phương Đông rất nhiều.

Nhưng đôi mắt của Mạn Thanh Ly thì khác.

Mạn Thanh Ly là người đầu tiên mà Mạn Phương thấy mang trên mình đôi mắt đen đến thấu triệt. Cho dù cô ta là sinh đôi của Mạn Thanh Ly, cũng không mang đôi mắt đen đến như thế. Màu đen ấy giống như một hố đen sâu thẳm, mãi mãi không thấy được điểm sáng.

Vậy nhưng Mạn Thanh Ly vẫn đẹp đến rạng ngời.

Giống như mang trên mình màu sắc của màn đêm, nhưng vẫn toả ra hào quang của ánh sáng, tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta say lòng.

Mạn Phương cắn môi dưới, nếu khi nãy vẻ mặt cô ta nhìn thấy không chỉ là nụ cười kì dị, mà trên đó còn có đôi mắt đen nhìn xoáy vào cô ta.

Nghĩ đến đó, Mạn Phương liền nổi lên cảm giác ớn lạnh, những đốt xương sống sau lưng cũng căng cứng lại. Nhưng ngay sau đó, cô ta cố gắng hít sâu và thả lỏng hai vai.

Mạn Thanh Ly thì có gì khiến cô ta phải sợ cơ chứ?

Cô ta đã điều tra rất kĩ một lần nữa vào đêm qua, Mạn Thanh Ly hoàn toàn sống trong yên bình và hạnh phúc dưới sự ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu người mà lớn lên. Cuộc đời phẳng lặng chẳng có chút sóng gió, một con người chưa từng bước chân vào mặt tối của xã hội, thì có gì khiến cho cô ta phải sợ?

Dưới sự che chở của Mạn Vũ, Mạn Thanh Ly lại càng được bao bọc hơn bao giờ hết. Đến cả đánh nhau có lẽ còn chưa bao giờ thấy được. 

Một con người như vậy, thì chẳng có chút đe doạ nào đối với cô ta. Cô ta đã sống với bàn tay đầy máu trong không biết bao nhiêu năm, cố gắng đến cùng cực để sinh tồn, để sống sót bên trong Lucifer. Vậy thì một bình hoa di động làm sao có thể đe doạ đến an nguy của cô ta? Thậm chí Mạn Thanh Ly còn chưa thực sự có hành động gì, chỉ đơn giản là dùng nét mặt kì dị và chút khí chất lạnh lẽo hướng vào cô ta.

Mạn Phương siết chặt lòng bàn tay. Cô ta không cần phải sợ Mạn Thanh Ly. Cô ta không nên sợ Mạn Thanh Ly.

Bản thân Mạn Phương biết rõ, nếu cô ta thực sự muốn giết Mạn Thanh Ly, thì điều đó cũng dễ dàng như búng một ngón tay mà thôi. Thế lực của cô ta ở Lucifer cũng không phải chỉ là những con người đơn giản. Điều cô ta muốn là Mạn Thanh Ly phải thân danh bại liệt. Mạn Phương cho rằng, nếu chỉ chết thì quá dễ dàng, hơn nữa với tầm ảnh hưởng hiện nay của Mạn Thanh Ly, nếu gặp chuyện chắc chắn sẽ gây lên một làn sóng, cô ta không muốn rước thêm phiền phức.

Ngoài ra, sau khi xem xét một lần nữa về mọi mặt, Mạn Phương cuối cùng cũng hoàn toàn khẳng định, Mạn Thanh Ly không xứng đáng là một mối nguy hại đối với cô ta. Điều này xét trên rất nhiều phương diện, nếu về thứ mà Mạn Thanh Ly hơn cô ta, thì có lẽ chỉ có sự hâm mộ của người đời mà thôi. Sau khi chắc chắn về điều này, Mạn Phương liền thả lỏng tâm trí, tuy nhiên đồng thời, trong lòng cô ta cũng dâng lên sự khó chịu đến cực điểm.

Cô ta vậy mà lại phải cảnh giác với một người mà một chút nguy hiểm cũng không có? Mẹ kiếp, rời xa Lục Thần, tiếp cận với sự yên bình quá lâu khiến cô ta mất trí rồi!

Nghĩ đến việc mình bị một con mèo nhỏ cố tình mang mặt nạ của hổ doạ đến mức run rẩy, Mạn Phương liền vô cùng tức giận. Chỉ là một con hổ giấy cũng dám ra oai với cô ta, đúng là muốn chết!

Suốt bao lâu nay, ngoài Lục Thần, không có ai khiến cô ta phải nổi lên cảm giác sợ hãi. Vậy mà Mạn Thanh Ly lại khiến cô ta có cảm giác như vậy.

Thật là nực cười.

Dám khiến cô ta nhục nhã đến như vậy, hết lần này đến lần khác ra vẻ doạ cô ta, xem ra nếu không dạy dỗ cho Mạn Thanh Ly một bài học thì Mạn Phương cô ta sẽ không thể nào ngủ ngon được.

Thế nhưng rốt cuộc là dựa vào cái gì mà Mạn Thanh Ly có thể giễu võ giương oai với cô ta đến như thế?

Đột nhiên, trong đầu Mạn Phương loé ra một suy nghĩ.

Hàn gia!

Nhớ lại cảnh Mạn Thanh Ly bước xuống từ xe gắn biển số riêng của Hàn gia, dường như nút thắt trong lòng Mạn Phương đã được gỡ bỏ.

Vì có Hàn gia chống sau lưng, nên mày mới dám thể hiện thái độ doạ dẫm như vậy sao, Mạn Thanh Ly?

Mạn Phương nheo mắt lại, chắc chắn Mạn Thanh Ly không thể nào biết được sau lưng cô ta là Lucifer, vậy thì điều gì đã khiến cho Mạn Thanh Ly liên kết với người của Hàn gia? Một thế lực ngang hàng với Lucifer?

Chỉ là tình cờ thôi sao?

Mạn Phương suy ngẫm một chút rồi nhếch môi, dù sao cũng không quan trọng. Móc nối với Hàn gia thì sao nào?

Cô ta mà lại phải sợ sao? Trên đời này, điều khiến Mạn Phương phải e ngại không có nhiều. Nếu là trước kia, có thể cô ta sẽ tương đối căng thẳng, nhưng giờ thì không đâu.

Mạn Thanh Ly cho rằng chỉ có bản thân mới quen được người của Hàn gia sao?

Thật ngây thơ làm sao.

Theo như cô ta suy đoán, không có khả năng Mạn Thanh Ly quen được người đến từ dòng chính của Hàn gia, bọn họ vô cùng cao quý, thậm chí vì bảo mật thân phận, rất ít dòng dõi nhỏ của Hàn gia biết được mặt của người thuộc dòng chính. Người ngoài lại càng không thể biết họ.

Đen đủi cho Mạn Thanh Ly, Mạn Phương lại biết một người thuộc dòng chính của Hàn gia. Hơn nữa người đó lại có quan hệ không tầm thường với cô ta.

Có lẽ cô ta nên cho Mạn Thanh Ly biết, thế nào mới là người của Hàn gia phải không?

Nghĩ đến đó, Mạn Phương cảm giác như cô ta là người chiến thắng. Mạn Phương lôi điện thoại từ dưới ngăn bàn, từ từ soạn vài dòng tin nhắn.

'Chúng ta gặp nhau được chứ?'

Sau khi ấn nút gửi đi, Mạn Phương hơi cong khoé môi. Mọi thứ đều trong lòng bàn tay của cô ta, thật dễ dàng. Cô ta hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây màu trắng như đang tan vào bầu trời, giống như gương mặt của Thượng đế đang mỉm cười với cô ta.

Trên màn hình điện thoại, tin nhắn được gửi thành công. Bên trên đó là tên của người nhận: Hàn Nguyên.

***

"Hàn thiếu, ngài không muốn đến Hàn thị một lúc sao?"

Trong chiếc xe hơi cao cấp, một giọng nữ trong trẻo vang lên, câu nói phát ra từ người đang ngồi ghế lái chính. Một cô gái với dáng vẻ trưởng thành đang lái xe, bộ đồ công sở bó sát vào người, lộ ra đường cong tuyệt mĩ. Gương mặt xinh đẹp lộ ra sự nghiêm túc, kính cẩn nói với người đang ngồi ở phía sau.

Hàn Nguyên dựa vào ghế, không che giấu sự mệt mỏi trên gương mặt điển trai. Đôi mắt hẹp dài như tranh vẽ, từng ngũ quan đều toát lên sự xuất chúng hơn người. Anh ta uể oải phẩy phẩy tay, cất lên tiếng nói mang vẻ lười nhác:

"Không, tôi mệt lắm, về thẳng nhà đi"

Nói xong, anh ta thả lỏng người, đôi mắt nhìn theo dòng người bên ngoài cửa sổ đang chạy liên tục. Hàng lông mi rất dài, sau vài giây, anh hơi nhắm mắt lại, khiến hàng mi ấy rũ xuống, nổi bật trên gò má trắng bóc.

Đột ngột, âm thanh thông báo điện thoại từ trong túi quần của Hàn Nguyên reo lên. Âm thanh nhức tai khiến mắt anh ta tối sầm lại. Hàn Nguyên ghét nhất là ai quấy rầy anh ta khi anh ta đang thư giãn, đặc biệt là lúc vô cùng mệt mỏi như thế này.

Sống lưng của Cảnh Như đang ngồi ở ghế lái cũng lập tức cứng lại, Hàn Nguyên vừa xuống máy bay không lâu, ngủ không đủ giấc, chắc chắn tâm trạng sẽ rất khó chịu, vậy mà người nào lại nhằm đúng lúc thế này để liên lạc với anh ta chứ? Cảnh Như nhìn Hàn Nguyên đang đọc tin nhắn qua gương chiếu hậu, cô thầm mong đầu dây bên kia sẽ được an toàn, cô đã phải làm thủ tục đuổi việc cho không biết bao nhiêu nhân viên dám liên lạc với Hàn Nguyên vào sai thời điểm rồi.

"Cảnh Như"

Trong xe, giọng nói trầm tĩnh của Hàn Nguyên vang lên, không còn là thanh âm lười nhác và mệt mỏi, thay vào đó có phần nghiêm túc. Nghe thấy giọng nói ấy, Cảnh Như liền căng thẳng, không lẽ cô sắp phải tìm cách xoá sổ một công ty? Với nguồn lực của Hàn thị thì điều đó không khó, thế nhưng cô cũng sẽ mất rất nhiều sức lực đấy.

"Vâng, Hàn thiếu?" Cảnh Như không dám nhìn vào gương chiếu hậu, là thư kí của Hàn Nguyên được một thời gian, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy tâm trạng tồi tệ của anh, nếu không cẩn thận, cô mất công việc này sẽ dễ như ăn bánh vậy.

"Không về nhà nữa, đến học viện Minh Tư đi"

"Dạ?" Cảnh Như dường như không thể ngờ đến điều này. Học viện Minh Tư, trường tư thục đứng đầu quốc gia? Đột nhiên đến đấy làm gì cơ chứ? Hàn Nguyên còn không đến tập đoàn Hàn thị, vậy mà lại muốn đến Minh Tư? Giống như để xác nhận, Cảnh Như vội liếc qua gương chiếu hậu, lúc này, cô hoàn toàn sững người.

Hàn Nguyên đang cầm điện thoại, anh vẫn nhìn vào màn hình, trên khoé môi là nụ cười dịu dàng. Ánh nắng chiếu vào, khiến cả người anh giống như được dát lên một màu vàng đẹp đẽ, giống như một pho tượng tuyệt mĩ của nhân gian. Ánh mắt nhẹ nhàng đến như vậy, cũng là lần đầu Cảnh Như được nhìn thấy trên gương mặt của Hàn Nguyên. Sự ấm áp xung quanh người anh khiến Cảnh Như cảm tưởng như nhìn thấy ảo giác, cô chưa bao giờ thấy Hàn Nguyên có bộ dạng như thế này. Đẹp tựa như bước ra từ thế giới cổ tích, giây phút này, Cảnh Như bỗng cảm thấy Hàn Nguyên còn đẹp hơn cả tổng giám đốc Hàn Lăng Kiêu.

"Vâng, thưa Hàn thiếu" Cảnh Như hoàn toàn không còn thắc mắc gì nữa. Người ở đầu dây bên kia, chắc chắn là người mà ngàn vạn lần cô không thể đắc tội.

Ở ghế sau, Hàn Nguyên vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, chữ 'gặp nhau' kia, anh đã đợi không biết bao lâu. Dưới hàng mi dài là đôi mắt tưởng chừng như si mê.

Mạn Phương, cuối cùng em cũng liên lạc với anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net