Chương 47: Sự phát hiện của Hạ Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Hạ Chi hơi loé lên, nhưng cũng tiếp tục đưa tay để lên vai Mạn Phương an ủi cô ta. Vì thế nên Mạn Phương không hề phát hiện động tác cứng nhắc của Hạ Chi trong 1 giây ngắn ngủi.

Hạ Chi nhìn Mạn Phương, trong đầu cô nhớ lại khuôn mặt của Mạn Thanh Ly vừa rồi, một vẻ buồn man mác, giống như đang kiềm chế hết sức những cảm xúc của mình vào bên trong. Thậm chí nữ thần còn hơi cụp mắt xuống, giống như không muốn để họ biết được cảm xúc thật của cô.

Lúc nãy Mạn Phương hỏi về cảm xúc của Mạn Thanh ly, Hạ Chi chỉ trả lời rằng cô thấy nữ thần có vẻ buồn.

Tại sao Mạn Phương lại nói nữ thần tức giận vì bị nói xấu?

Hạ Chi cố hết sức cũng không thể liên kết vẻ mặt vừa rồi của Mạn Thanh Ly với hai chữ "tức giận".

Cô hơi chau mày lại. Có phải Mạn Phương cố ý cường điệu cảm xúc của Mạn Thanh Ly theo chiều hướng tiêu cực? Nhưng để làm gì?

Trong đầu Hạ Chi không ngừng suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất, Mạn Phương muốn tất cả bọn họ có suy nghĩ không tốt đối với nữ thần Mạn Thanh Ly.

Tròng mắt Hạ Chi run lên, cô không nhìn Mạn Phương nữa, liền ngẩng lên nhìn mọi người trong lớp.

Tất cả đều nhìn Mạn Phương với ánh mắt đồng tình, yêu thương, có người còn có ánh mắt giống như muốn nâng niu cô ta như báu vật.

Trừ sự đồng tình ra, đó đáng lẽ là ánh mắt bọn họ dành cho Mạn Thanh Ly.

Ánh mắt Hạ Chi hiện lên vẻ không thể tin nổi. Tại sao không có ai nhận ra?

Mạn Phương vừa nói về việc Mạn Thanh Ly tức giận khi biết bản thân bị nói xấu. Thế nhưng quen biết nữ thần bao nhiêu năm, tuy không thân cận như lớp số 1, thế nhưng tức giận ư? Có đánh chết Hạ Chi cũng không thể nghĩ đến việc Mạn Thanh Ly tức giận chỉ vì bản thân bị nói xấu.

Nghe không phải quá vô lí sao?

Vài năm trước, ở căng tin, có một nam sinh vô tình làm đổ cốc nước sôi vào tay Mạn Thanh Ly, khiến cô bị bỏng nặng. Khi ấy, quả thật đã gây ra một sự náo loạn, tất cả học sinh đều muốn đánh chết nam sinh kia vì dám gây tổn hại đến nữ thần.

Người duy nhất bảo vệ nam sinh đó, lại chính là Mạn Thanh Ly.

Hạ Chi vẫn còn nhớ rõ, khi ấy nữ thần đứng trước mặt nam sinh đó, bảo vệ cậu ta khỏi sự công kích của các bạn học khác, mặc cho cánh tay đỏ bừng lên vì bị bỏng như muốn trào ra máu.

Sau đó, vì không chịu được áp lực đến từ các bạn học khác, nên dù có sự bảo hộ của Mạn Thanh Ly, nam sinh đó vẫn phải chuyển trường.

Đó là lần đầu tiên học viện Minh Tư được chứng kiến sự tức giận của Mạn Thanh Ly.

Khi ấy, Mạn Thanh Ly thật sự toả ra sự nghiêm nghị, uy quyền của một nữ thần, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Tựa một nữ vương quyền lực hơn bất cứ ai.

Không nhiều người được chứng kiến sự tức giận ngày hôm đó của Mạn Thanh Ly, những người nhìn thấy cũng không hẹn trước mà cùng nhau im lặng về sự việc đó nên việc này không có nhiều người biết. Hạ Chi là một trong những người được chứng kiến việc này, nên cô vẫn nhớ rất rõ.

Hạ Chi không nhớ mọi việc sau đó tiếp diễn như thế nào, đã quá lâu, vết bỏng trên tay nữ thần cũng đã biến mất. Nhưng cô vẫn biết một điều rằng, chỉ khi chạm đến điểm mấu chốt của Mạn Thanh Ly, cô mới có thể tức giận.

Một người như vậy, làm sao có thể tức giận vì bị nói xấu?

Hạ Chi liền nhớ lại những câu nói của Mạn Phương, cô lập tức nhận ra, hàm ý muốn nhắm vào nữ thần nhiều đến mức cô không thể đếm nổi.

Từng câu nói chồng lên từng câu nói, xen kẽ trong đó là vẻ mặt đáng thương của Mạn Phương, dần thấm sâu vào trong tâm trí của bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy bài xích với nữ thần từ lúc nào mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Giống như những quân domino, dần đổ lạch cạch, quân sau nối tiếp quân trước, cuối cùng tạo thành cục diện như bây giờ. Bọn họ đã hoàn toàn đặt Mạn Phương ở vị trí bên trên Mạn Thanh Ly.

Đến bây giờ, Hạ Chi mới hoàn toàn cảm thấy kinh hãi.

Rốt cuộc là từ lúc nào?

Từ lúc nào mà bọn họ đều nghe theo lời nói của Mạn Phương vô điều kiện? Dù cho những lời nói đó hoàn toàn bóp méo đi sự thật, nhưng bọn họ cũng không thèm kiểm tra, hoàn toàn giống như những con rối bị điều khiển dưới tay Mạn Phương?

Thậm chí bây giờ, trừ Hạ Chi ra, học sinh lớp số 3 một lần nữa trở thành con rối dưới tay Mạn Phương. Thậm chí còn cuồng nhiệt hơn trước, rất có ý tứ muốn tẩy chay nữ thần Minh Tư.

Giờ đây, đáy lòng Hạ Chi đã thật sự tràn ngập cảm giác sợ hãi.

Mạn Phương mới chuyển đến lớp số 3 được bao lâu? 3 ngày? 4 ngày? 1 tuần?

Chỉ một thời gian vô cùng ngắn ngủi mà cô ta đã nắm chặt được mọi người trong lòng bàn tay, nếu tương lai cứ tiếp diễn thế này, Hạ Chi không biết mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng nào nữa.

Bàn tay đặt trên vai Mạn Phương của Hạ Chi bây giờ cũng không khống chế được mà run lên.

Cô cần phải làm gì đó.

Được vây xung quanh bởi sự chú ý và quan tâm của mọi người, Mạn Phương vô cùng thoả mãn, cô ta đưa tay lên mặt, giả bộ như đang lau nước mắt, dưới lòng bàn tay, khoé môi cô ta chậm rãi nở một nụ cười.

Mọi thứ đều trong sắp đặt của cô ta.

Nhưng riêng hành động của Hạ Chi và những bạn học lớp số 3 vừa rồi gặp Mạn Thanh Ly, là nằm ngoài dự đoán của Mạn Phương.

Cô ta đã sắp xếp rất hoàn hảo, vậy mà chỉ vì một thái độ "buồn" của Mạn Thanh Ly mà mọi thứ suýt nữa xoay chuyển lại.

Nếu không phải cô ta kịp lựa lời nói và cảm xúc thích hợp, chắc chắn kế hoạch của cô ta sẽ bị phá hỏng.

Mạn Phương hơi nghiến răng, chỉ có 10 phút giải lao, mà đội quân lớp học vốn phải là chỗ dựa vững chắc cho cô ta nhất, lại chỉ vì đụng mặt Mạn Thanh Ly mà suýt nữa quay lại cắn cô ta.

Cô ta đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của Mạn Thanh Ly.

Mạn Phương âm thầm suy tính, bây giờ cô cần khiến cho lớp số 3 cách càng xa Mạn Thanh Ly càng tốt, chỉ vì một vẻ mặt "trông có vẻ buồn" của nữ thần Minh Tư qua lời nói của Hạ Chi, mà có thể ảnh hưởng đến hành động của những người cô ta đã mất công điều khiển đến mức này.

Nếu không chỉ là vẻ mặt, nếu Mạn Thanh Ly nói ra gì đó không tốt liên quan đến Mạn Phương...

Nghĩ đến đó, mặt Mạn Phương liền tái mét.

Cô ta nhất định phải cẩn thận. Thời gian tới, cô ta sẽ càng ngày càng bồi đắp quan hệ với lớp số 3, sau đó sẽ ngày càng mở rộng, rồi dần dần cô ta sẽ đoạt lấy mọi thứ của Mạn Thanh Ly.

Cô ta nhất định sẽ làm được.

Đột nhiên, Mạn Phương cảm thấy bàn tay đang đặt trên vai mình run lên, sau đó không nhanh không chậm thu lại, không chạm vào vai cô ta nữa.

Mạn Phương giả bộ như không để ý, nhưng khoé mắt liền liếc nhìn chủ nhân của bàn tay đó, Hạ Chi.

Trong mắt Hạ Chi là vẻ hoảng loạn đang cật lực được che giấu.

Lập tức, ánh mắt Mạn Phương trở nên thâm trầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net