Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại căn phòng khách của Mạn gia

Hàn Úc Tâm từ từ rót trà rồi đưa đến chỗ Mạn Thanh Ly, bà từ tốn nói

"Thanh Ly à, mẹ đã làm xong thủ tục cho Mạn Phương vào Minh Tư rồi, mong rằng trong tương lai con có thể chiếu cố em nó"

Mạn Thanh Ly nghe xong, hơi nhướn mày lên, không nhanh không chậm đáp nhẹ nhàng: "Theo con nhớ, học viện Minh Tư cũng không phải nơi dễ vào"

Nói một cách ám chỉ, cô đang cho rằng Hàn Úc Tâm cho Mạn Phương đi "cửa sau". Học viện Minh Tư không phải chỗ chỉ cần muốn vào là có thể được, nếu không có thực lực thật sự, muốn vào học viện này là điều mơ tưởng, trừ khi gia đình đó nằm trong giới thượng lưu, dùng tiền và những mối quan hệ để có thể nhập học nơi đây.

Hàn Úc Tâm nghe xong cũng không có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn cười tủm tỉm

"Con đừng lo, em gái con đã qua bài kiểm tra đầu vào của học viện Minh Tư với số điểm tối đa rồi, không khác gì con ngày trước"

Đôi mắt Mạn Thanh Ly bỗng chốc hiện rõ vẻ kinh ngạc, chính cô đã rất cố gắng nên hiểu rằng muốn đạt được số điểm tối đa khó đến thế nào. Học viện Minh Tư đã tồn tại được vài thập kỉ, rất có uy danh và xem trọng đầu vào, thế nên số người đạt điểm tuyệt đối khi nhập học từ lúc Minh Tư được thành lập đến giờ tuyệt đối không quá 10 người

Kiếp trước, Mạn Thanh Ly không để ý bất cứ thứ gì ngoài bản thân mình, chỉ lo hưởng thụ ăn chơi, cho nên việc Mạn Phương vào được trường thế nào cũng không thèm để tâm

Không ngờ, trông như vậy nhưng Mạn Phương quả thật có chút thực lực, khó trách được tại sao kiếp trước Hàn Úc Tâm lại yêu chiều cô ta giống như bảo bối vậy, quan tâm cô ta hơn hẳn đứa con sống với bà từ khi mới lọt lòng là cô đây

"Không ngờ Mạn Phương lại giỏi như vậy, thật xin lỗi, vừa nãy hiểu lầm em rồi"

Giọng nói của Mạn Thanh Ly rất nhẹ, giống như những chiếc lông vũ chạm đến tai của người nghe.

Vì ngoại hình không khác nhau dù chỉ một chút thế nên giọng nói trở thành một cách để phân biệt cặp sinh đôi này. Giọng của Mạn Thanh Ly có phần nhẹ nên dễ nghe hơn một chút, trong khi giọng của Mạn Phương so với những cô gái bình thường cũng không khác là bao

Mạn Phương nghe Mạn Thanh Ly nói vậy, cũng là cười trừ kín đáo: "Cũng chỉ là may mắn chút thôi"

Mạn Diệu Uy từ nãy đều ngồi im lặng, nhưng giờ cũng chậm chạp lên tiếng: "Mong con sẽ dần thích ứng với Mạn gia, phòng của con cũng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, tẹo nữa Thanh Ly sẽ đưa con lên"

Giọng của ông còn có chút hài lòng, xem ra việc Mạn Phương lấy được số điểm tuyệt đối của học viện Minh Tư đã khiến ông tăng thêm không ít hảo cảm với đứa con mới nhận này

Mạn gia có 3 người con, cả 3 đều đạt được số điểm đầu vào tuyệt đối của học viện đứng đầu cả nước, sao Mạn Diệu Uy có thể không vui, cho nên bình thường ông ít nói, hôm nay cũng phá lệ nói nhiều hơn một chút

"Cảm ơn cha" Mạn Phương nói một cách lúng túng, giống như đang ngại ngùng, trông dáng vẻ thật sự rất đáng yêu

"Này Mạn Vũ, con không có điều gì cần nói với em sao?" Hàn Úc Tâm thấy con trai trưởng ngồi im chẳng nói năng gì, liền thúc giục anh một chút

Mạn Phương cũng hơi lén nhìn Mạn Vũ, ngay từ lúc mới bước vào Mạn gia, cô ta đã bị vẻ cuốn hút kiêu ngạo của anh hấp dẫn, đúng rồi, anh trai cô ta phải hoàn hảo như thế này, như vậy mới có thể khiến cô ta nở mày nở mặt được.

Đồng thời, sự căm hận của Mạn Phương đối với Mạn Thanh Ly cũng tăng thêm một bậc, vì cái gì mà cô ta phải chịu khổ suốt mười mấy năm trời, trong khi Mạn Thanh Ly có thể hưởng được hết vinh hoa phú quý?

Đó vốn dĩ phải là của một mình cô ta! Mạn Thanh Ly nên là đứa bé bị bắt năm xưa mới phải! Như vậy tất cả mọi thứ đã là của cô ta rồi, vậy mà Mạn Thanh Ly dựa vào cái gì có thể chiếm hết tất cả một cách vô lo suốt ngần ấy năm?

Cô ta sẽ giành lại tất cả! Tất cả mọi thứ!

Trong mắt Mạn Phương hiện lên vẻ điên cuồng một cách kín đáo, nhưng cũng nhanh chóng bị che lấp bởi đôi mắt trong veo giả tạo

"Nếu có gì khó khăn, có thể tìm anh" Mạn Vũ chậm rãi nói ra một câu, dáng vẻ anh vẫn có chút thờ ơ, nhưng không ngăn được sự cao quý từ trong xương tủy

"À... Vâng! Cảm ơn anh" Mạn Phương không ngăn được sự vui thích trong lòng. Đây là Mạn Vũ, là truyền kì của giới kinh doanh, chỉ trong hai năm đã đưa được Mạn thị lên tới đỉnh cao, thậm chí còn đang mở rộng sang thị trường quốc tế. Uy danh của anh quả thật nghe như sấm bên tai! Ấy vậy mà Mạn Vũ chính là anh trai của cô ta!

Có cái bóng này chống lưng, chắc chắn ai nhìn cô ta cũng phải có chút e dè cùng kính nể, đó chính là thứ mà cô ta mong muốn

Thế nhưng, Mạn Phương hơi liếc mắt sang nhìn Mạn Thanh Ly một chút, đáy mắt hiện lên vẻ toan tính.

Hiện tại, danh tiếng của Mạn Thanh Ly rất lớn, nếu không thể đè ép được điều đó xuống, thì mục tiêu cô ta muốn sẽ trở nên khó khăn

Nhưng theo cô ta nhìn thấy, Mạn Thanh Ly cùng lắm chỉ là một con ngu xuẩn chỉ có học!

Tuy sẽ mất chút thời gian, nhưng không phải là không thể khiến Mạn Thanh Ly chìm xuống vũng bùn, rồi cô ta sẽ làm được thôi

"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, Thanh Ly, con đưa Mạn Phương lên phòng xem qua rồi cùng xuống ăn cơm nhé"

Mạn Thanh Ly gật đầu, quay ra Mạn Phương nở một nụ cười dịu dàng "Đi thôi"

"Vâng" Mạn Phương cũng rất phối hợp nghe theo

Mạn Diệu Uy, Hàn Úc Tâm và Mạn Vũ vào phòng ăn trước. Khi các món ăn vừa được bày ra, thì một tiếng thét chói tai được vọng ra từ phía cầu thang.

Âm thanh với tần sóng cao như vậy đồng thời khiến cả Mạn Diệu Uy và Hàn Úc Tâm biến sắc, trong khi Mạn Vũ lại hơi nhíu mày, gương mặt anh bỗng lạnh toát

"Là giọng của Mạn Phương!" Hàn Úc Tâm sốt sắng, lập tức chạy về phía tiếng thét vừa vọng ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net