Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Mạn Thanh Ly cùng ông bà Mạn vào phòng ăn trước, Mạn Vũ đã cõng được Mạn Phương lên tận giường trong phòng cô ta

Mạn gia không thiếu thứ gì cả nên Mạn Vũ đã lấy được băng y tế một cách nhanh chóng. Sau khi băng bó sơ bộ, anh ngẩng đầu lên hỏi:

"Đã ổn chưa?"

Mạn Phương thấy Mạn Vũ cưng chiều mình như vậy, lòng thỏa mãn lan tỏa, quả nhiên, quyết định tự ngã vừa rồi của cô ta thật sáng suốt.

Vốn đang nghĩ làm thế nào để giở chiêu trò một chút thì Mạn Thanh Ly lại thật phối hợp, kéo tay cô ta lại, suy nghĩ chỉ trong một giây, cô ta lập tức men theo lực kéo đó mà ngã xuống, bây giờ dù có xem kĩ lại camera cũng chỉ thấy là Mạn Thanh Ly kéo cô ta ngã

Tuy không thể khiến Mạn gia đấu đá nhau to như cô ta nghĩ nhưng chút này cũng đủ rồi, tình yêu cao chót vót của Hàn Úc Tâm vốn dành cho Mạn Thanh Ly hẳn cũng giảm xuống một bậc đi, như vậy đã là một thành công

Mạn Phương che giấu sự đắc ý trong lòng, từ tốn đáp lại Mạn Vũ:

"Ổn rồi ạ, cảm ơn anh"

"Được, vậy chúng ta bàn qua chuyện lúc nãy một chút nhé" Mạn Vũ bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạn Phương như muốn xuyên thủng nó, lập tức khiến cô ta rùng mình

"Vâng...?" Mặt Mạn Phương hơi tái lại

"Khi bị ngã, phản xạ đầu tiên của người ta chính là tóm lấy thứ gần nhất. Lúc đó, Mạn Thanh Ly ở ngay cạnh cô, nhưng một bước cũng chưa rời khỏi bậc cầu thang khi cô ngã xuống, thậm chí còn không có dáng vẻ như vừa bị kéo"

Giọng của Mạn Vũ rất trầm, anh nói rất bình tĩnh, giống như chỉ đang kể một câu chuyện không liên quan

Sắc mặt Mạn Phương lập tức trắng bệch. Khốn khiếp! Cô ta quên mất, đáng ra phải nhanh chóng hất cái đinh đó đi khi ngã mới phải. Vì cái đinh vẫn ở trên bậc thang, mà Mạn Thanh Ly lại ở ngay dưới bậc thang có cái đinh đó, nên cô ta không có cách nào phản bác lại câu Mạn Vũ vừa nói

Nói trắng ra, Mạn Vũ cho rằng khi bị ngã, cô ta không hề bám lấy tay Mạn Thanh Ly, để mặc bản thân rơi xuống để vu oan giá họa

"Em có tóm lấy tay chị nhưng chị đã hất tay em ra!... Em không hề có ý đổ tội cho chị" Mạn Phương cố tìm ra sở hở rồi nói, mắt cô ta thậm chí còn hơi long lanh nước, nếu là người con trai nào khác, có lẽ lập tức sẽ xiêu lòng, chỉ tiếc, trước mặt cô ta lại là Mạn Vũ

"Tôi sẽ xem qua camera" Mạn Vũ lạnh lùng nói

Cả người Mạn Phương liền cứng đờ, chết tiệt, cô ta vội quá liền quên mất! Lấy lí do ngu xuẩn này khác nào tự đập đá vào chân mình?

"Em..." Mạn Phương liền không biết nói gì để minh oan, ngập ngừng cũng không nói được nửa câu

Thấy dáng vẻ lúng túng của Mạn Phương, ánh mắt Mạn Vũ liền trở nên rét lạnh, cả người anh tỏa ra sự áp bức kinh người khiến cô ta run rẩy, mặt tái mét.

"Không có lần sau đâu"

Mạn Vũ bỏ lại một câu rồi sải bước ra khỏi phòng Mạn Phương, nói chuyện nhiều với đứa con gái này làm anh cảm thấy thật khó chịu.

Trong phòng, Mạn Phương tức đến nỗi run lẩy bẩy.

Mẹ kiếp!

Không ngờ lại vướng vào sơ hở lớn đến như vậy!

Bây giờ muốn chiếm thiện cảm từ Mạn Vũ, chắc hẳn sẽ là không ít khó khăn đi!

Mạn Phương cắn chặt môi, cô ta phải tính toán lại từ đầu rồi. Tuy sẽ mất thời gian nhưng sớm thôi, vị trí Mạn Thanh Ly bây giờ sẽ phải là của cô ta!

* * *

Sáng sớm ngày hôm sau

Để tránh những bất tiện và phiền phức không cần thiết nên bắt đầu từ bây giờ, Vương Hàn sẽ phụ trách đón đưa cả Mạn Thanh Ly và Mạn Phương đi học.

Lúc lái xe ông không nhịn được mà lướt qua gương chiếu hậu vài lần, quả nhiên là sinh đôi, hai khuôn mặt giống như 2 giọt nước vậy, nếu không nhìn kĩ quả thật rất khó để tìm ra điểm khác biệt.

Khi Vương Hàn dừng xe lại trước cồng trường của học viện Minh Tư, Mạn Phương liền bước xuống trước, cùng lúc ấy cũng là tiếng reo hò của một số học sinh.

"Ôi nữ thần đến rồi kìa"

"Vẫn xinh như ngày nào, thật sự muốn chết trong gương mặt thiên thần đó biết bao"

"Không hổ danh là nữ thần"

Mạn Phương nghe được những lời ca tụng kia, hơi nghiến răng lại.

Những lời sùng bái này vốn phải là của cô ta! Cả danh hiệu "nữ thần" kia cũng phải dành cho cô ta mới phải!

Thế nhưng lại là dành cho Mạn Thanh Ly, điều này làm cho Mạn Phương càng thêm ghen ghét

Sau khi Mạn Phương bước xuống, một đôi chân trắng nõn cũng đáp xuống nền đất bên cạnh. Cùng lúc đó kéo theo sự kinh ngạc của những học sinh đang nhìn ra

"Ơ, nữ thần đi cùng ai vậy?"

"Từ đầu năm đến giờ tôi vẫn chưa thấy nữ thần đi học cùng ai đâu"

"Nhìn đôi chân kia là biết chắc hẳn là một mĩ nhân rồi!"

"Đợi chút là biết ai ngay"

Khi cả khuôn mặt của Mạn Thanh Ly lộ ra ngoài ánh sáng, giống y như đúc Mạn Phương ở bên cạnh, lập tức khiến gần như toàn bộ học sinh ở dưới sân trường cơ hồ đều chết lặng

Bọn họ nhìn 2 con người không sai một li kia mà ngớ người ra...

Ơ...

Có hai Mạn Thanh Ly...?

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?

Những học sinh có mặt ở đó liên tục nhìn 2 người vừa bước xuống chiếc xe đưa đón của Mạn gia, có một học sinh liền thốt lên:

"Chẳng lẽ nữ thần có sinh đôi...?"

"Ngoài sinh đôi ra còn có thể là lí do nào khác chứ? Làm gì có người nào có thể giống đến như thế một cách tự nhiên được?"

"Nhưng tại sao trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói chứ?"

Mạn Thanh Ly sau khi bước xuống xe liền lộ ra khí chất cao quý, từng cử chỉ đều toát lên sự xinh đẹp khó cưỡng lại. Cô nhìn những học sinh đang hoang mang trước mặt, chỉ hơi mỉm cười nói một câu nhẹ nhàng để giải thích:

"Đây là em gái sinh đôi thất lạc của tôi, Mạn Phương, mọi người hãy chiếu cố nó nhé"

Sinh đôi! Thất lạc!

Tuy chỉ một câu nói liền đập tan sự nghi ngờ, đồng thời làm dậy sóng lòng hiếu kì của những người xung quanh. Không thể tin được, nữ thần của bọn họ lại có sinh đôi!

Nếu không phải là những người thường xuyên tiếp xúc với Mạn Thanh Ly thì sẽ rất khó phân biệt được cô và Mạn Phương, điểm khác biệt giữa 2 người rất ít và cũng rất khó nhận ra

Mạn Phương không nhanh không chậm liền trở thành tâm điểm của sự chú ý, thu hút mọi ánh nhìn, dường như đã quen với việc này, cô ta chỉ cười nhẹ nhàng, bộ dáng thiên thần đó, giống Mạn Thanh Ly y như đúc!

Phút chốc, ở đằng xa, trái tim Dư Mặc liền đập thình thịch.

Cái dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Mạn Phương, lập tức khiến anh rung động.

Vì là hội trưởng hội học sinh, Dư Mặc đã biết được thông tin Mạn Thanh Ly có một người em gái sinh đôi là Mạn Phương từ phòng tuyển sinh, đồng thời, việc Mạn Phương vào Minh Tư với số điểm tuyệt đối cũng làm anh chấn động vô cùng

Không chỉ có gia thế như Mạn Thanh Ly, Mạn Phương cũng sở hữu nhan sắc xinh đẹp cùng tri thức khiến người ta phải ngưỡng mộ

Dư Mặc cố kìm nén cảm xúc đang quẫy đạp trong lòng mình, anh liền bước đến chỗ cặp sinh đôi Mạn gia với phong thái vô cùng thu hút. Khi đến gần, anh nói:

"Thanh Ly, em gái em và em thật giống nhau"

Mạn Thanh Ly thấy Dư Mặc đến chỗ mình, vốn định trả lời khách sáo thì cô bỗng nhận ra ánh mắt của anh nhìn Mạn Phương có gì đó không đúng...

Lông mày Mạn Thanh Ly hơi cau lại, đồng thời trong đầu cũng hiện lên vô vàn tính toán, cô hơi nhếch môi:

"Vâng, sinh đôi mà. Anh có chuyện gì không?"

Mạn Phương thấy Mạn Thanh Ly đang nói chuyện với người nào đó liền quay ra. Khi nhìn thấy Dư Mặc, ánh mắt cô ta lập tức chấn động

Ngũ quan như điêu khắc một cách tỉ mỉ, tuy khoác trên người bộ đồng phục như bao học sinh khác nhưng lại có một sức hút không thể nào cưỡng lại. Cả người anh giống như có một vẻ đẹp hấp dẫn trời sinh.

Đẹp không thua kém gì Mạn Vũ

Mạn Phương hít sâu một hơi, cô ta cố gắng kìm lại khát khao muốn chiếm giữ lấy người đàn ông trước mặt, đôi mắt hơi lóe lên.

Người đàn ông tuyệt vời như thế này, nhất định phải là của cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net