Học viện thánh Anatole.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung cổ ở đất nước Châu Âu, những đứa trẻ nơi đây bắt đầu đi học từ khá sớm đặc biệt là quý tộc. Khác với những quy định hiện đại kiến thức trẻ em tiếp thu nơi đây không khác gì người lớn trải dài từ lịch sử, chính trị, lễ nghi, luật pháp cho đến tính toán, chiến thuật chiến tranh,....

Là một quý tộc và mang danh phận người thừa kế tôi đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ hồi lên 3, tôi được học cách quản lý đất đai, giấy tờ, đóng thuế, nghĩa vụ và nhiều thứ khác vâng vâng và mây mây. May mắn thay chỉ số thông minh của tôi khá cao nên việc mọi việc diễn ra dễ dàng hơn dự kiến, tôi hoàn thành mọi thứ trong vòng 3 tháng trong khi những đứa trẻ kia phải mất 2 năm.

Vì lẽ đó mà tôi đã rất dư dả từ rất sớm và đầu tư chủ yếu vào rèn luyện cơ thể và phép thuật trong thời gian này.

Tuy nhiên mọi thứ bây giờ đã khác, năm nay tôi đã lên 5 theo luật lệ nghĩa là đã đến tuổi tham gia vào học viện hoàng tộc Anatole nơi đào tạo những mầm non của đế quốc Royl.

Học viện thánh Anatole mặt khác như một xã hội thu nhỏ với hầu hết là con cháu quý tộc có cả hoàng tộc, tuy một phần cũng có những học sinh thường dân nhưng đa phần họ đều phải là những học viên xuất sắc nhất hoặc là ông cha đã có những chiến tích vang dội được đức vua đặc cách tham gia.

Khi lần đầu tiên nghe đến tôi đã cảm thấy khá là phiền, tôi dù kiếp trước hay kiếp này đều không thể ưa được trẻ nhỏ. Bọn chúng cứ như những con quỷ nhỏ đội lốt người vậy, rất dễ nổi giận và hay quấy phá người khác khi chúng muốn. Đến khi mắc lỗi chúng sẽ thản nhiên giả ngơ để lấn lướt qua với sự bảo hộ của câu nói "nó còn bé nó có biết gì đâu", đó còn là bọn trẻ với xuất thân bình thường bên thế giới tôi thử hỏi xem nếu bọn chúng mang danh quý tộc rồi ảo tưởng bản thân mình thượng đẳng hơn kẻ khác thì sẽ ra sao?

Nghĩ về điều đó tôi đã thưa với cha xin ý kiến về việc mình xin được tốt nghiệp sớm hoặc tốt nhất là học tại gia nhưng đã bị ông ấy phản đối, hầu hết đều do chưa từng có tiền lệ tốt nghiệp trước thời hạn cho dù là con của công tước cũng không phải ngoại lệ, thứ 2 là sự vắng bóng của tôi lúc này trong xã hội thượng lưu sẽ là bất lợi của tôi sau này và điều thứ 3 là do ba tôi mong tôi có bạn và đồng minh từ ngôi trường.

"Vì là quý tộc nên trách nhiệm và áp lực tương lai chúng ta phải gánh rất nhiều, hiểu được lẽ đó nên những thành viên quý tộc và hoàng tộc đã tạo nên một sân chơi thu nhỏ cho tụi trẻ nhằm xây dựng lòng tin, tình cảm và bạn bè để tiện đường giúp đỡ sau này lúc khó khăn" - ba tôi đã nói như vậy đấy.

Nghe vậy thì tôi đành bỏ cuộc thôi chứ biết sao giờ, làm quý tộc không phải việc dễ dàng nếu tôi cứ nằng nặc với chuyện đấy sẽ gây khó dễ cho ba mẹ tôi và tôi không muốn điều đó tý nào. Dạo này ba tôi đã đủ mệt với giấy tờ công vụ lãnh thổ rồi, mẹ tôi thì bận gây dựng cấp bậc trong xã hội thượng lưu và đối ngoại với những công chức hậu cần tôi không thể gây thêm rắc rối cho họ vì sự cố chấp của bản thân được.

Chấp nhận thực tại và bắt đầu thu thập thông tin, kể từ khi đến đây tôi đã dần lập được thói quen thích thu thập thông tin những sự kiện và hoạt động mà tôi sẽ tham gia.

Dù rằng tôi đã từng là một con mọt lười chảy thay ở kiếp trước thì kiếp này tôi như một người nông dân chăm chỉ sáng ngày ra đồng làm việc kiếm cơm, ban đếm tối về dọn nhà nấu cơm. Tôi không chừa khoảng trống trong thời gian biểu của mình lắm, có rất nhiều thứ tôi cần thích nghi và học hỏi tuy vậy tôi không thấy mệt mỏi hay nản chí gì cả vì mọi thứ đều rất mới lạ với tôi từ cách sống cho đến mana và phép thuật.

Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, tôi gần như đã biết được những điều tôi muốn biết.

Thánh viện Anatole có tổng cộng có hai cách thức để gia nhập và đi học tại đây bao gồm "đặc cách" và "phê chuẩn".

Đặc cách nghĩa là được nhà vua ban tặng cơ hội theo học tại Anatole từ những thành quả vang dội ở mọi lĩnh vực của bậc phụ huynh hoặc người trong dòng họ ở mọi tước vị, cách này không hạn chế xuất thân hoặc địa vị chỉ cần có cống hiến cho đế quốc và không phải là phạm nhân thì đều sẽ được tham gia theo học Anatole một cách minh bạch.

Cách còn lại là thi đầu vào, hằng năm vào khoảng tháng 2 hoàng tộc sẽ phụ giúp thánh viện Anatole tổ chức một buổi thi tuyển chọn học viên. Cách này cũng không hề hạn chế xuất thân hoặc địa vị nhưng lại khó hơn nhiều " đặc cách", thí sinh nếu muốn theo học từ đây phải đạt được điểm trung bình là 50 điểm ở cả ba bộ môn thi chính của trường không hơn không kém.

Môn đầu tiên phải nói đó chính là kiến thức lý luận nơi học viên phải giải đáp những nghi hoặc do các học giả Anatole đưa gia trải dài từ nhiều lĩnh vực chính trị, xã hội, đối ngoại, ứng xử, tính toán, chiến trận nhằm đo lường khả năng tư duy và hạn chế phát triển của mỗi cá nhân một cách tổng thể.

Thứ hai là bộ môn điều khiển mana và phép thuật nơi thí sinh sẽ được kiểm tra và đo lường mật độ mana cơ thể, ngoài ra cũng phải biểu diễn một vài phép cơ bản do giám sinh đặt ra như một sự kiểm chứng rõ ràng cho tài năng phép thuật. Khác với súng đạn ở trái đất nơi đây xạ chiến là những ma pháp của phù thủy, họ được xem là những thành phàn bất khả thiếu của lực lượng quân đội nên có thể xem đây là phần thi khó khăn nhất.

Cuối cùng là thể chất nơi thí sinh phải tham gia những bài thi đánh giá thể chất bản thân. Khác với hai vòng thi trước thể lực tuy cần thiết nhưng lại dễ dàng đạt được thông qua chỉ số, không giống với Trái đất của tôi thể lực hoặc sức mạnh nơi đây không được đánh giá cao cũng vì thế mà bài thi được xem là dễ và ít khắc nghiệt hơn so với hai bài thi trên

Học viện thánh Anatole được biết đến không chỉ sản sinh ra những bậc học giả đáng kính, quý tộc cấp cao lãnh đạo đất nước mà còn là nơi đào tạo ra những hiệp sĩ và pháp sư mạnh mẽ cho sức mạnh quân sự quốc gia nên bài kiểm tra đầu vào nơi đây cực kì khắt khe nhưng lại hoàn toàn miễn phí.

Sẽ cực kì nan giải nếu cha tôi không được đặc cách, vì cho dù có muốn tôi cũng chẳng thể thi được điểm trung bình các môn tôi nghỉ vậy. Dẫu rằng tôi có luyện tập thường xuyên nhưng chưa trải nghiệm thì thực sự rất khó để phán đoán được tính chất của sự việc.

Ngoài ra ngôi trường cũng có những luật lệ đặc biệt cần chú trong ngôi trường mà tôi cảm thấy khá thích thú.

1. Sau khi trúng tuyển giảng viên sẽ sắp xếp lớp học dựa vào thành tích trong bài kiểm tra, ngoại trừ những thành viên có sự tiến cử của nhà vua.

2. Các lớp học được chia thành F,E,D,C,B,A trong đó lớp E và F là lớp dành cho học viên có xuất thân là nô lệ hoặc dân thường có điểm kiểm tra trung bình môn. D và C là lớp dành cho thường dân đạt được thành tích cao và quý tộc đạt điểm thấp trong bài thi. B  là lớp cao nhất mà thường dân có thể vào được, A là dành cho quý tộc hoàng thất đạt điểm cao tham dự.

3. Học sinh bị nghiêm cấm gây thương tích cho học sinh khác mà không có lý do rõ ràng hoặc vô tình gây tổn hại dù là thể chất hay tinh thần cũng bị phạt tùy vào mức độ nghiêm trọng

4. Mọi người đều bình đẳng như nhau tại thánh viện Anatole này chúng ta không coi trọng xuất thân mà chú trọng vào thành tích.

5. Không gian lận trong những bài thi kiểm tra, tình trạng bị phát hiện người giám hộ sẽ phải thảo luận lại cùng giáo viên về việc trục xuất khỏi trường học.

6. Để bảo vệ phẩm chất và mối liên hệ thuần khiết học viện sẽ chia đôi ký túc xá dành cho nam và nữ, những tình cảm thân thiết vẫn sẽ được chấp thuận miễn là trong giới hạn nhà trường cho phép.

7. Được phép tạo bè phái nhưng không được cô lập một cá thể, những thành viên tham gia sẽ phải chịu trách nhiệm với những việc cộng đồng làm.

Mọi thứ được nêu khá là rõ trong phần nội quy nên tôi cũng không còn thắc mắc gì cả, ngoài ra giờ học cũng khá linh hoạt như nhật bản hồi trước tôi nghỉ tôi sẽ dễ dàng thích nghi thôi. Dẫu sao phải nói dường như kiến thức mà tôi đã học tại nhà đã ngang hàng với những người lớn tuổi, lý do duy nhất ẩn đằng sau sự có mặt của mọi gia đình thượng lưu chính là việc tạo vòng tròn quan hệ trong những năm theo học tại Anatole.

Tôi phát hiện thấy học viện được xây dựng ở trung tâm thành phố trong khi gia đình tôi lại sống ngay rìa thủ đô, ba tôi đã tính rằng sẽ mua lại căn nhà của hầu tước gần thủ đô để dễ dàng di chuyển nhưng đã bị tôi từ chối vì cảm thấy quá đắt đỏ và hoang phí. Và vì vậy nên tôi tính sẽ ra ở riêng và sống tong ký túc xá của khuôn viên trường học, tuy khá bất tiện vì ngôi trường không cho phép mang theo người hầu nhưng đổi lại tôi sẽ có được sự tự do mình muốn và đó chính là lý do chính cho mong ước học xa nhà.

Mọi thứ như một khởi đầu mới một lần nữa vậy, không phải tôi thích thú việc đi học và kết bạn nhưng sẽ là nói dối nếu nói nó không làm tôi phấn khích một chút.

Vào lúc từ biệt, mọi người trong dinh thự đều tiến ra tiễn tôi lên cỗ xe ngựa, mặt mày ai nấy đều có chút ửng đỏ cả ba mẹ tôi cũng vậy, hẵng là họ buồn lắm khi phải thấy tôi bỏ họ rời đi.

"Lên đường bình an con nhé"

"Cứ cố gắng hết sức nhé nếu không được thì con còn chúng ta mà"

"Thiếu gia! Lên đường bình an"

"Phải đứng nhất lớp nha cậu chủ"
............................

Chính lúc này tôi đã bắt đầu cảm nhận được gánh nặng thật sự của một quý tộc, là một người thừa kế danh hiệu công tước tương lai cá nhân tôi phải cố hết sức từ bây giờ vì người của tôi vì gia đình của mình nơi đây.

"Vâng con đi đây, mọi người bảo trọng" - tôi cất tiếng lòng hét lên với niềm hân hoang trên mặt.

Quay mặt nhanh chóng tiếng vào cỗ xe ngựa, người đánh xe cũng thuận thế dẫn xe di chuyển về phía thủ đô. Tiếng lộc cộc liên tục phát ra như xoa dịu lại cảm xúc của tôi, nhưng những cảm xúc ấy lại một lần nữa bộc phát mạnh mẽ khi tôi tò mò quay đầu nhìn lại dinh thự của mình.

Mọi người vẫn còn ở đó đứng đấy vẫy tay hô hào tạm biệt tôi mãi cho đến khi cỗ xe ngựa đã xa khuất tầm nhìn của dinh thự, mắt tôi bắt đầu đỏ cay xoè vì những cảm xúc tôi đang cảm nhận bây giờ.

Tôi biết chứ tôi biết mình đã 23 tuổi rồi mà vẫn hành xử như con nít là rất kì nhưng có lẽ tôi rất yếu đuối với những cuộc chia ly, tôi đã nghỉ có lẽ bây giờ nếu mình khóc một chút cũng không sao đâu.

Cứ thế thời gian trôi đi tôi cũng đã bình tĩnh trở lại, có đổi thay nghẹn ngào thành xấu hổ mà mặt tôi đã đỏ ửng vì hành động như con nít vậy. Để lấy lại sự tập trung của mình tôi dùng cách sao nhãng bản thân mình bằng những cảnh vật xung quanh.

Tôi chưa bao giờ được bước ra khỏi dinh thự của mình, nơi xa nhất mà tôi từng bước ra ngoài ngoài sân tập luyện ra thì có lẽ là vườn hoa sau nhà của mẹ tôi. Vì lẽ thân thể tôi vốn yếu đuối từ nhỏ nên những nơi tôi được phép đến là rất hạn chế.

5 năm như chú chim trong lồng nay được sải cánh ngắm nhìn thế giới thì dù là người lớn tuổi tôi cũng mặc kệ mà hồn nhiên như trẻ thơ. Và ngay sau đó 1 tiếng tôi đã bắt đầu cảm thấy chán với mọi thứ xung quanh.

Mọi thứ thật sự đều rất tốt, cảnh vật đẹp đẽ bầu trời trong xanh gió tròi mát rượi rất thoải mái nhưng cũng chả mới mẻ gì nên tôi chỉ đành trông chờ vào học viện Anatole thôi.

Chặng đường bao gồm 2 ngày 1 đêm nên chúng tôi bắt buộc phải thuê một nhà trọ ven đường tá túc qua đêm. Sau khi đã vệ sinh sạch sẽ bản thân tôi đổ sập lên giường thả lỏng những khớp xương cơ đứng sau 1 ngày đi xe.

Ngước đầu tôi lặng nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng đã chiếu xuống từng góc phố, chiếu rọi xiên qua cửa sổ bao quát lấy căn phòng tôi. Nó khiến tôi nghỉ về đời sống  sau này ở học viện, nơi xa lạ khác trong cái thế giới xa lạ này.

Nằm trên giường nhưng đầu óc tôi lại trên mây, thời học sinh tôi đã đọc nhiều cuốn truyện về những học viện quý tộc sẽ cao sang và quý tộc cỡ nào. Cứ thế nhiều hình ảnh tưởng tượng bay bỏng lướt vùn vụt qua đầu tôi, khiến tôi không còn chờ nổi đến ngày mai nữa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net