《1》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chú cảnh sát đi ngang qua nhanh nhanh để chị còn về nhà. Cả chiều đứng không đây, mỏi chân chết đi được.

"Chào lẹ lên lũ sâu bọ!"

Tên phía sau cao giọng, khiến chị chỉ muốn chạy biến về nhà cho xong. Rồi, chạy luôn đi ha, anh trai, anh mà chạy không nhanh là bị đánh đấy, cố lên.

Quay đầu lại mà nắm lấy cổ tay của anh kia, chị định là kéo ảnh chạy khỏi đây và cắt đuôi tụi này ở cái ngỏ nào đó nhưng ngay tức khắc, một cú đá đã nhanh chóng sối xuống khiến chị có ghét cũng phải vị văng ra phía sau.

"Mày còn định chạy cơ đấy..."

Với giọng nói đầy sự đe dọa và ứ thể tha thứ, cái thằng mới đá chị nghiến răng ken két mà tiến lại gần. Nhìn thôi cũng biết là muốn đánh chị thêm, một cô nhóc nhỏ bé mong manh dễ vỡ mới lớp hai thôi đấy.

Haha... tụi này không thể gọi là người được nữa rồi.

"Cậu định làm gì con bé."

Nhưng bất chợt, anh ấy nhanh chóng lấy tay đặt lên vai tên đó, khuôn mặt sớm đã đanh lại đầy vẻ tức tối.

"Dù là bất lương thì cũng không được đánh người yếu thế hơn. Đáng lẽ cậu phải biết chứ."

"Có là ai, chỉ cần không nghe theo đại ca đều là đáng chết. Cả mày nữa đấy! Tên khốn!!"

Dứt lời, tên đó tung ra một cú đấm nhắm vào mặt anh. Bản thân cơ bản là né được, cũng không nhượng bộ đấm lại một phát.

Tên kia bị đấm xong thì chao đảo đôi chút rồi cười khẩy, lao vào đánh anh đến không chừa một sơ hở để tránh hay phản công, luôn mồm kêu yếu mà còn ra vẻ.

"....."

Này là chết dở rồi... gọi người lớn đến ứng cứu lẹ thôi trời ơiiii. Nếu không ảnh chết chắc!

Sốt sắng, chị loạng choạng đứng dậy và định chạy đi tìm người ứng cứu, ấy vậy mà quay ra sau đã thấy tên khác đứng chặn đường. Một khuôn mặt vô cảm chắc chắn không có tình thương, chưa kịp mở miệng ú ớ gì thì chị lại bị đá quay lại chỗ anh trai kia.

What the hell??? Tôi còn không có bồ mà cứ bị đá là như nào? Tụi này rãnh chân thế??

"Khụ! Khụ!"

Vâng, tên đó trông vậy cũng mạnh thật, chị thấy mình mém tắt thở luôn. Vừa mạnh vừa ác, đá văng chị vào ổ kiến lửa này luôn mới chịu.

"Haha, mày quay lại đúng lúc lắm. Làm bao cát cũng được đấy."

Tên nào đó cười tươi như thằng điên bị dại, bàn tay nắm lấy cánh tay chị kéo xốc lên. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị đấm một phát bởi anh, tên đó ngay tức khắc liền loạng choạng mà thả chị ra.

Giờ mới thấy, anh trông tàn tạ hẳn.

"Heh? Nè anh ơi, có ổn không vậy??"

Lo lắng lộ rõ trên đôi mắt mở to hoảng hốt, chị gần như giật bắn khi thấy khuôn mặt bầm dập của anh.

Không ổn rồi...

"Kh- Không sao đâu."

Cười như muốn trấn an chị với khuôn mặt lấm lem vết thương, anh ta nhẹ giọng với hơi thở dồn dập, tưởng chừng sắp dứt tới nơi. Quần áo xộc xệch nhăn nhúm và đầy đất cát, mái tóc đen vuốt keo khi nào đã xõa ra bù xù trên đầu.

Nhìn đến mà xót.

Nhìn đến mà nhớ về ai.

"Nhận lấyyy!"

Một tên khác vung tay về phía chị khi bản thân còn đang hoảng đến mức không để ý gì hết, để rồi khi nhận ra, anh ta đã dùng thân mình để che chắn cho chị khỏi những trận đòn còn dồn dập hơn trước.

"......"

Không ổn rồi... không ổn gì hết.

"Bình tĩnh đi."

Anh ta bỗng nhiên cười, hai cánh tay nhẹ nhàng đến nhanh chóng vòng qua mà ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ trong lòng, cố gắng dùng cơ thể mình bảo vệ nó khỏi thứ mà anh không đủ sức đánh trả.

"Anh sẽ bảo vệ em, dù có chuyện gì đi chăng nữa..."

"Em sẽ bảo vệ chị, dù có chuyện gì đi chăng nữa!"

.... đùa đấy à.

"Thả em ra."

Lời thì thầm lọt vào màng nhĩ khiến anh ấy bỗng bất ngờ xen cả hoảng hốt, đôi mắt ngước lên.

"Em... nói gì vậy??"

-------

"Hahaha, tên này chắc xỉu rồi!"

Tên côn đồ quái dở nào đỏ giở giọng cười cợt nhìn vào tấm lưng áo đã in hằng một đống dấu vết nâu sậm do chính đám của mình gây ra.

"Đại ca! Tuyệt lắm đúng không---- hah?"

Tên đó định quay lại khoe chiến tích mà hắn cho là kì công này với đại ca mình thì bỗng, cô nhóc mà hắn tưởng đã ngất sau hai cú đá bước ra khỏi vòng tay của người kia, khuôn mặt đơn giản là không cảm xúc.

"Gì đây, muốn chết giống anh mày à-- khặc!"

Chưa kịp nói hết câu, tên đó đã ăn ngay một cú đá vào bản mặt mình. Khi còn đang loạng choạng với đầu óc quay cuồng trong mơ hồ, tên đó cảm nhận được một lực cực lớn giáng xuống gáy cổ mang đến một cơn đau điếng người rồi nhanh chóng gục xuống nền đường.

Chứng kiến cảnh tượng đồng đội mình gục khi chưa đầy mười giây, cả đám xung quanh nhanh chóng rơi vào trầm mặc nhìn chăm chăm vào cô nhóc đang đứng gác chân lên đầu của thằng đang ngất dưới đất.

"Rồi, lên đi lũ ranh! Bà mày đây cho chúng mày thấy, chúng mày đụng nhầm người rồi!"

-------

"......"

"Anh nhìn cái gì mà nhìn, đi về lẹ để còn khử trùng vết thương. Nhanh."

Nắm lấy cổ tay của anh ta, con người đang ngơ ngác nhìn vào đống thanh niên nằm lê lết trên đường cùng đôi mắt nhắm tịt kia, miệng lắm bắp còn không thành tiếng nay chợt bị kéo đi thì mới ú ớ được.

"Em... tụi nó... xử hết luôn á? Không thể tin được..."

Trước sự ngỡ ngàng xen lẫn khâm phục. Chưa đầy mười phút đã xử xong đám đó rồi, hơn hết là mình mảy còn không bị thương gì nghiêm trọng. Hay thật!

"Có gì khó đâu chứ."

Haha, hãnh diện quá bà con ơiii!!

Chị đây khịt mũi mang đầy vẻ tự hào.

"Cơ mà nè."

"Sao đấy?"

"Anh có biết là anh đánh đấm tệ lắm không?"

"Khặc! Em... không cần nói thẳng như vậy mà..."

"Nói để anh biết."

Nheo mày, chị đây lầm bầm.

"Yếu mà cứ đâm đầu vào cứu người chả khác gì muốn người mùi thuốc trong bệnh viện đâu. Mấy đứa yếu thì không nói, nhưng nếu hồi nãy em không ra tay thì có khi anh chả lành lặn được như bây giờ đâu đấy."

"... Vậy tại sao lại cứu anh?"

"Hah? Tất nhiên là thấy người cần giúp thì phải giúp rồi. Anh hỏi gì lạ."

Khó hiểu mà dừng lại để nhìn vào người kia, chị nhận ra là anh ta đang nhìn mình với đôi mắt đen sâu hun hút.

"Thì như em nói đấy, họ cần thì mình giúp thôi."

Anh ta cứ vậy mà cười tươi cùng khuôn mặt xơ xác đất cát, làm chị đây khó hiểu đến không nói thành lời.

Yếu mà thích làm anh hùng?

"... khụ, hahahaha..."

Chà, không nói được thì mình cười, cười lấy cười để luôn cho bù lời nói.

"Cười cái gì!"

Chau mày lấy tay mà xoa đến rối bù mái tóc của chị, anh ta lầm bầm.

"Có gì đáng để cười đâu chứ!"

"Có mà!"

Ngước lên, chị vui vẻ nói.

"Vì anh không thể làm gì ngoài bảo vệ người ta hết á."

"Hah....?"

"Không phải sao. Anh có thể bảo vệ em, nhưng anh lại không thể đánh thắng tụi kia hay ngăn tụi nó đánh mình."

"..... anh thấy hơi đau lòng đấy."

"Xì, anh không bảo vệ được bản thân anh thì để em."

Ngơ ngác, anh ta nhìn chị mà chớp mắt như thể cố xem thứ mình vừa nghe được có phải là ảo giác hay không. Ngược lại với anh, con người đang hoang mang cực độ là chị, một con nhóc đang hừng hực ý chí.

"Em sẽ bảo vệ anh, vì anh chả thể làm gì ngoài bảo vệ người khác!"

"... Hahaha. Hứa rồi đấy nhé?"

"Anh đang coi thường em à!"

Rời khỏi bàn tay đang đặt trên đầu mình, chị chạy lên một chút rồi quay lại khoanh tay cùng nụ cười tự tin đến đắc thắng.

"Nói cho anh biết, em chính là Sayan của Tokyo đấy!!!"

-------

"Cơ mà, sao lại là Sayan của Tokyo mà không phải Taichi? Em đang sống ở Taichi mà?"

"Em sống ở đây, nhưng tâm hồn em chỉ có thể là ở Tokyo mà thôi."

"Ở đó có một thứ rất đặc biệt?"

"Ừm, đó là nhà của em."

___________________________________

Shinicho lên sàn!

Lí do Sarumi phải chia xa Chifuyu và mẹ để theo ba lên Taichi sẽ được bật bí vào phần sau!

Một phần là khi viết cái này tôi xem nó như ngoại truyện ấy nên tôi cũng không ghi rõ gì nguyên do.

Thứ hai, tôi đang lưỡng lự xem nên cho cái lí do này nó logic hay phi logic sẽ hay hơn 🤔

(Ehehe, mình có sửa lại ví trí địa lí chút. Từ Osaka thành Taichi, bản thân cũng không chắc lắm về quyết định này, nhưng vẫn thấy tiện hơn chút. Ít nhất thì giúp cho Shinichiro di chuyển thuận tiện với gần hơn í mà. Chứ từ Tokyo đến Osaka thì xa, mà nếu muốn phóng xe đến đó phải mất tầm 6, 7 tiếng, đi tàu, máy bay thì đào đâu ra tiền. Nên rút lại đến Taichi, tầm 4 tiếng chạy xe chứ mấy :"> )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net