chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu Đá Qúy Magic
" Phù.. Tất cả xong rồi, dẹp đống này mất cả nửa ngày chứ chẳng đùa đâu " Giọng nói than vãn pha cùng hơi thở mệt mỏi của cô Marry vang lên sau khi đã dọn dẹp mớ chiến trường của vụ tiếp đất , sau đó cô đi về sảnh chính mà ngồi lên chiếc ghế sofa êm ái dựa người nghỉ ngơi

" Cô Marry à, tụi em đến rồi đây " Giọng nói vang lên bất ngờ khiến cô Marry mở đôi mắt đang nhắm nghỉ ngơi kia, thật là lúc nào cũng khiến cô yếu tim mới buông tha đây, với cái giọng con nít như vậy chỉ có Như Mễ thôi đấy

" Sao đấy? Các em ấy tỉnh rồi à " Cô ngồi thẳng lên hướng ánh mắt về Như Mễ

" Vâng, hai cậu ấy tỉnh rồi ạ " Tịnh Nghị đáp từ phía sau nhẹ nhàng đi tới bên Như Mễ

" Vậy sao, bốn em vào ngồi đây " Cô Marry hướng ánh mắt về phía sau Tịnh Nghị và nhận ra là hai cô gái của vụ bừa bộn lúc nãy đây mà . Bốn người nhẹ nhàng tiến đến ngồi đối diện cô Marry

" Hai em hẳn cũng biết lý do các em ở đây rồi nhỉ " Bất chợt bị hỏi nên hai cô có chút đề phòng

" À vâng, nhưng ở đây có đúng là trái đất không ạ " Trư Mã ngập ngừng hỏi

" Đúng và trái Đất này có tên là miền đất của phù thủy , chỉ có người có ma thuật mới tồn tại ở đây " Cô Marry nhẹ nhàng đáp và quan sát biểu hiện của hai cô gái

" Huhhhhh!!!? trái đất của tụi mình tên là thế giới xanh mà nhỉ " Tử Kỳ nghe thế quay ngoắc lại Trư Mã ngạc nhiên

" Có vẻ các em không biết nhưng nếu các em ở đây thì hiển nhiên là các em có ma thuật " Cô Marry nhẹ nhàng nói rồi húp một ngụm trà

" Sao có thể.. Nhưng sao cô lại biết trong khi tụi tôi còn chả biết cô " Trư Mã thắc mắc nhíu mày nghi hoặc hỏi

" Như tôi nói, đây là thế giới của phù thủy và tôi có ma thuật " Cô Marry đáp

" Vậy từ nay là các cậu ấy sẽ ở đây sao ạ" Như Mễ tò mò hỏi

" Đúng thế " Cô Marry

" Thế còn chỗ ở? " Tịnh Nghị tiếp tục hỏi lần thứ hai

" Ở cùng hai em và một điều nữa, hai em ấy từ tuần sau sẽ nhập học ở đây để luyện về ma thuật, nếu không có những thứ đó e là sẽ khó mà sống với lũ quái vật " Cô Marry nhẹ nhàng giải thích

" Vậy hai đứa tôi bây giờ chỉ cần sống ở đây sao, rồi có làm gì nữa không " Tử Kỳ

" Không gì , trừ hai em phải có ma thuật" Cô Marry

" Thế cũng chẳng phải lo gì rồi " Bộ dạng lúc này của hai cô thực làm cho người khác tò mò, họ chính là bị xuyên qua đây đấy thế mà vẫn còn bình thản được như thế

" Được rồi, hai em dẫn và nói thêm những điều cơ bản cho hai em ấy hiểu rồi tuần sau sẽ nhập học cùng " Cô Marry đứng lên nói lời cuối rồi quay đi

" Vậy chúng ta đi tham quan nhá " Như Mễ hào hứng mời , biết sao được có bạn mới ai chả vui chứ , mọi người cũng với vẻ đồng ý rồi cùng nhau đi ra khỏi trường học tham quan khu làng, một lần nữa hai cô phải rất ngỡ ngàng vì bên ngoài mặc dù lúc nãy cũng đã ngỡ ngàng rồi. Bên ngoài, xung quanh đều long lanh và sáng ngời , bầu trời tươi mát và những ngôi nhà bằng cây gỗ trong thật huyền bí và đẹp đẽ, nhữnh làng gió mát mẻ lướt qua từng đợt thật khiến người khác thoải mái, không những vậy, trong khu rừng còn có cả nhiều người cưỡi chổi thần bay lượn trên bầu trời, xung quanh tất cả những ma thuật đẹp đẽ được hiện ra từng những cây đũa thần hoặc chính tay của mọi người sống ở đây, không khí lại nhộn nhịp vui vẻ đến lạ, những phương tiện trên không di chuyển qua lại thật lạ mắt . Cả bốn người vừa đi vừa bắt chuyện vui vẻ như bao người khác, trang sức, thực phẩm, nghệ thuật,... Hai cô được nhìn thấy những vật chưa từng thấy trước đây

" Woa, tuyệt quá " Trư Mã phấn khích liên tục khen ngợi

" Đúng không, tuyệt lắm mà " Tịnh Nghị vui vẻ tung tăng chạy đến Trư Mã cười tươi

" Siêu đúng nha , haha " Hai người cười phá lên, có lẽ hai người đã có điểm chung nhỉ

" Ê ê, tui có thể bay như họ được không, nhìn vui quá, cho tui thử nghen " Tử Kỳ phấn khích không kém liên tục chỉ tay về phía những người bay lượn cùng với chiếc chổi mà hớn hở như trẻ con

" Cậu có biết lái nó đâu " Như Mễ Cười toác cả mồm vì câu nói

" Ư...Thử mới biết chứ " Tử Kỳ nghe thế quay lại đanh đá nhìn Như Mễ

" Mình nói thật mà, với cả cậu có cây chổi nào đâu " Như Mễ vẫn còn cười vì Thái độ của cô

" Thế phải như nào mới được chơi cái đấy " Vừa nói Tử Kỳ nhìn những con người đang bay lượn trên mình

" Cậu phải đi mua thôi chứ sao, với cả cậu không thể tự chọn chổi được bởi chổi sẽ quyết định nó hợp với ai và của ai từ khi chúng ta còn chưa có trên đời nữa đấy " Như Mễ vui vẻ giải thích

" Hưm...thế chúng ta đi mua nha " Tử Kỳ nghĩ rồi quay lại vui vẻ nói

" Ngay bây giờ sao!? Cậu có tiền không đấy " Như Mễ ngạc nhiên hỏi

" Tiền thì không nhưng tui chắc hai người có mà nhỉ " Câu nói khiến Như Mễ chỉ biết cười trừ và còn khiến Tịnh Nghị sởn da gà từ đằng kia

* cứ thấy ớn sau gáy thế nhờ * Tịnh Nghị nghĩ rồi cùng với Trư Mã chạy về phía của của hai cô

" Này chúng ta đi mua chổi cho hai cậu ấy đi, Tử Kỳ nói muốn thử cảm giác cưỡi chổi đấy " Thấy Tịnh Nghị chạy đến Như Mễ cũng hô đến phía của cô

" Ngay bây giờ sao, tiền đâu!? " Khi dứt câu hỏi thì cô nhận lại ánh mắt bất lực từ Như Mễ và ánh mắt long lanh từ phía Tử Kỳ

" Huh? Mua chổi Á, thật không, cậu sẽ mua sao, bây giờ đi ư " Trư Mã nghe thế cũng hớn hở nhìn về phía Tịnh Nghị với cặp mắt không khác gì Tử Kỳ

* trời đất, thì ra bị ớn gáy lúc nãy là việc này ư, lần này thật sự sẽ cạn túi vì chuyện này ư * nghĩ một lúc rồi thở hắc ra buông một câu " Đúng vậy " Khi dứt lời thì Tịnh Nghị và Như Mễ bị cả hai cô kéo Lê đi tìm tiệm chổi để vào mua mặc cho tiếng la hét của hai người bị kéo kia, một lực sau cũng tìm ra , hai cô lôi Tịnh Nghị và Như Mễ chạy thẳng vào cửa hàng đơn sơ trước mặt

" Hộc... Hộc.. Từ từ... Chứ... Phù, các cậu nhanh quá rồi đấy " Sau khi định thần thở gấp Tịnh Nghị ngước lên trách móc nhưng có vẻ hai cô chả bỏ vào tại chữ gì vì bận ngắm nghía của rồi, thế cũng bất lực mà không nói gì thêm

" Haizz, ông chủ à, tụi cháu đến mua hai cây chổi của hai người này ạ " Như Mễ dứt lời thì một thân ảnh lớn tuổi từ phía cầu than đi xuống, khuôn mặt hiền hậu đẹp lão nở lên một nữ cười đón chào

" Ah~... Bạn của hai cháu tới mua à, Như Mễ " Ông hiền hậu

" Vâng, hai cậu ấy sẽ học ở đây cùng bọn cháu nên cần chổi luyện tập đấy ạ " Tịnh Nghị cười hiền nhìn ông

" Vậy à, xin chào hai cháu, ông là Leo, chủ của cửa hàng chổi thần " Ông cười nhân hậu với hai cô

" Cháu là Tử Kỳ ạ " Cô vui vẻ đáp

" Còn Cháu là Trư Mã " Cô cũng lễ phép đáp

" Dễ thương thật đấy, nào vào đây chúng ta sẽ xem hai con là chủ của cây chổi nào nhé " Dứt lời ông quay đi dẫn đường cho bốn cô, đi sâu vào trong ông mở một cánh cửa gỗ trước mặt rồi bước vào trong, bên trong.. Nơi những cây chổi thần cất giữ, xung quanh rất nhiều hình dạng cây chổi khác nhau

" Đầu tiên một người đứng ở đây để cây chổi của mình tự động bay đến rồi đến người tiếp theo nhé " Ông cười cười chỉ đến trung tâm căn phòng nói

" Há há, để con đầu tiên nha ông " Tử Kỳ tung tăng chạy đến trung tâm và đứng đấy đợi

" Baby ơi, đến với chị đi cưng " Cô nhún nhảy tại chỗ đã vậy còn hát hò, khung cảnh đáng yêu chết mất nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy có tín hiệu gì, cô cũng bắt đầu lo lắng

" Ông ơi , sao không có gì xảy ra vậy ạ " Tử Kỳ lo lắng quay về phía ông Leo

" Hiện tượng này là lần đầu ta thấy đấy " Ông cũng bất ngờ rồi vuốt râu dài của mình suy ngẫm

" Không thể đâu " Trư Mã bất giác cũng tự chạy đến với cô bạn mình và đứng cùng với Tử Kỳ nhưng sau đó xung quanh bắt đầu có những âm thanh lạ lẫm, mọi người cảnh giác xung quanh với cái sự khó hiểu bao chùm lấy mọi người, từ chút một căn phòng rung động mạnh khiến mọi người càng khó hiểu, ông Leo thì vẫn suy ngẫm, tình hình này, không phải chứ... Đột nhiên từ không trung xuất hiện một luồn sáng tỏa ra rồi dần mờ đi trước cả hai cô, trước mặt họ, thân ảnh hai chổi thần cùng với hai cây đũa phép lơ lửng trước mặt hai cô , cả hai mở to đôi mắt vì kinh ngạc, hai cây chổi thần và đũa phép có màu sắc khác nhau đang lơ lửng trước mặt cả hai rồi từ từ nó bay dần về phía hai cô và yên vị trên lòng bàn tay trước sự ngỡ ngàng của hai cô, chổi thần của Tử Kỳ có phần đuôi hơi nghiên về phía màu tím đen huyền bí còn của Trư Mã thì có màu trắng hồng thanh khiết, hình dạng đặc biệt khác với những cây chổi khác , chúng lộng lẫy hơn hẳn những cây khác còn về đũa phép chúng cũng khác hẳn với mọi cây đũa khác

" Gì!!? Gì? Chuyện gì vừa xảy ra vậy " Tử Kỳ khó hiểu quay về phía Tịnh Nghị và Như Mễ

" Sao mà tụi mình biết, nhìn xem , của cậy có cả đũa thần mà không cần đi mua kìa và hai thứ trên tay hai cậu khác hẳn so với những cái khác " Như Mễ bối rối loạn cả lên

" Ông Leo,chuyện này là như nào vậy ạ" Trư Mã quay về phía ông Leo thắc mắc

" Ta nghĩ hai con có nguồn ma thuật đặc biệt đấy " Ông Leo nghĩ một hồi rồi quay về phía các cô cười hiền

" Đặc biệt Á " Tịnh Nghị và Như Mễ như không hết bất ngờ hét lên

" Đúng, đây có vẻ là lần thứ hai ta thấy hiện tượng này đấy, lần đầu là từ vị thần Alice Moon đấy nhưng ta lại không thấy được mà chỉ nghe từ tổ tiên của ta, bây giờ mới được thấy tận mắt lần thứ hai " Ông cười nhân hậu bước đến chỗ các cô, còn cả bốn thì như không tin nỗi vào mắt mình

" Vậy chúng con có ma thuật đặc biệt ư" Tử Kỳ ngơ ngác

" Đúng đấy, và hai vật đấy hai con cứ nhận, ta không lấy một đồng nào cả " Ông cười hiền

" Hơ.. Được ư ông!?" Tịnh Nghị bất ngờ vì câu nói

" Đúng vậy, được thấy chuyện như này cũng khiến ta vui rồi không cần tiền bạc gì cả, này hai cháu , hai con nhớ phải luyện tập và yêu sức mạnh này nhé " Ông quay qua hai cô

" Ơ.. Vâng " Cả hai đồng thanh

" Được rồi, mau biến một vật để chứa đựng hai vật đấy đi, khi nào cần thì hô phép tự động nó sẽ xuất hiện " Ông Leo

" Phải làm như thế nào ạ? " Trư Mã khó hiểu nhìn hai vật trên tay

" Các cậu hô cất giữ là tự động hai vật đấy nó biến thành một thứ trang sức cho hai cậu đeo lên, khi cần chỉ cần gọi tên vật đấy, nó sẽ lập tức xuất hiện " Như Mễ vừa nói vừa đưa tay ra chỉ vào chiếc vòng đẹp đẽ " Đây là vật cất giữ của mình " Dứt lời cô nhìn sang Tịnh Nghị, như đã hiểu Tịnh Nghị săn tay áo lên chỉ vào vòng đeo ở ngay bắp tay

" Wao... Của cả hai đẹp quá ha " Trư Mã hứng khỏi ngắm nhìn hai vật đấy

" Làm thôi nào " Nghe Tử Kỳ nói thế cô cũng chạy đến bên Tử Kỳ và cùng nhau hô " Cất giữ " Lập tức cả chổi và đũa thần của hai cô phát sáng lên và biến thành một vật trang sức, nó nhẹ nhàng bay đên hai cô và yên vị trên chỗ cần đeo , Tử Kỳ thì nó trở thành một cái vòng tay nối với một cái nhẫn nhỉ trên ngón tay còn Trư Mã thì nó trở thành một cái vòng quanh mắt cá chân , cả hai vui vẻ khi nhận được món trang sức, nó thật đẹp làm sao

" Ah.. Này các cậu cho tui coi chổi với đũa phép đi " Trư Mã hào hứng nhìn về phía Tịnh Nghị và Như Mễ

" Được thôi " Tịnh Nghị dứt lời rồi hô " Xuất hiện cho ta, chổi thần và đũa phép, ta cần ngươi " Ngay lập tức vòng tay phát sáng rồi xuất hiện thành hai vật lơ lửng trên không từ từ đáp xuống lòng bàn tay của cô

" Wao.. Của cậu cũng khác lắm mà, nhìn có vẻ cũng đặc biệt nhỉ " Tử Kỳ ngắm nhìn cảm phán

" Haha.. Thật ra hai thứ này mình được truyền từ nhỏ rồi, mình nhận hai thứ này từ tổ tiên , nghe nói là bạn đồng hành của vị thần đấy " Tịnh Nghị vui vẻ nói

" Ô... Nếu vậy cháu cũng có nguồn ma thuật đặc biệt đấy những có vẻ cháu chưa tập luyện nhiều nên chả thấy khả năng đấy chứ gì " Ông Leo ngạc nhiên rồi cười nhìn cô

" Vậy ư, cháu lại không nghĩ vậy đâu haha " Tịnh Nghị đáp lại một cách lễ phép rồi cười tươi, sau đó Như Mễ liền hô như Tịnh Nghị đã hô, lập tức vòng cô cũng phát sáng rồi hiện ra hai vật đấy, nhẹ nhàng đáp xuống tay cô

" Ôi trời, chổi cậu cũng khá giống với Trư Mã đấy chứ nhỉ, có khi cậu cũng có ma thuật đặc biệt đấy " Tử Kỳ ngạc nhiên thốt lên, nhìn của Như Mễ khá giống của Trư Mã, có khi hai người lại có đặc điểm chung gì đấy về ma thuật đấy chứ

" Vậy ư, mình cũng chả nghĩ gì nhiều đâu , với mình cũng giống như cậu ấy, cũng được thừa hưởng từ tổ tiên " Như Mễ cười từ chối rồi nhìn Tịnh Nghị

" Haha.. Ông nghĩ đây là thế hệ mới chăng " Ông Leo đột nhiên cười phá lên

" Gì vậy ông!? " Bốn người cùng hỏi

" Không gì đâu, bây giờ các con đi chơi đi rồi thử luyện tập nhé " Ông cười hiền , bốn người cũng không thắc mắc gì thêm mà chào ông ra khỏi cửa hàng * thế hệ mới sao.... Lại một nhóm như nhóm của vị thần ư, không ngờ sau bao nhiêu lâu, lại có những đứa trẻ đã nảy mầm * vừa nghĩ ông lại cười hài lòng và sau đó cũng quay đi lên cầu thang....

.......
Cho Lá giới thiệu chút về chổi thần, đũa phép và vật cất giữ của bốn cô gái nha

Tử Kỳ

Trư Mã


Tịnh Nghị


Như Mễ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net