Chương ba mươi chín: Lão phu nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Vân Tiểu Nghi hoàn toàn bình phục, so với hổ còn muốn gầm lớn hơn, nàng ta cũng không như cũ về Cát viện làm việc, hằng ngày như cái đuôi của Trần A Nam, quyết tâm làm một nha hoàn so với tốt còn muốn tốt hơn. Trần A Nam có thêm người chăm bên người, cũng không có ý kiến, bên Cát viện càng không dám tới đòi người, có thể nói Vân Tiểu Nghi lúc này cực kì sống vui vẻ.

Mấy ngày nay Trần A Nam chỉ loanh quanh ở Nguyệt ốc, sau khi hết thời vụ chăm bệnh cho nha đầu kia, liền quay về tháng ngày ăn ngủ nghỉ, buồn thì đọc sách, chán thì lôi Vân Tiểu Nghi ra uốn nắn dạy chữ cho nàng ta, kèm theo mấy lần muốn chữa khỏi tâm lý vặn vẹo xem nàng là trời của Vân Tiểu Nghi, nhưng chỉ có việc giúp nàng ta biết chữ là tiến bộ, tâm lý vặn vẹo xem như bỏ đi. Ngoài mặt nàng hưởng thụ như vậy, nhưng là thầm tính toán chờ đợi, nếu đoán không sai, rất nhanh sẽ có người tới kiếm nàng, dù gì hôm đó gây náo loạn lớn như vậy, hai mạng người chết ở Phong viện, trước đó Dật nhị thiếu đem nàng về giấu ở biệt viện của hắn, đại thiếu gia tới 'dành người',Đinh nữ chủ hiện còn đang làm khách ở biệt viện của lão phu nhân, với tính tình nắm chặt mọi chuyện trong bàn tay của đương gia chủ mẫu như bà ta,còn có chuyện thỏ thẻ bên gối của con dâu sắp vào như Đinh nữ chủ, việc lão phu nhân không tới gặp nàng thị uy thì mới là chuyện lạ, chỉ là bà ta đang chờ thời gian trôi, cho mọi chuyện khẽ lắng, Dật Lam Phong bị Đinh nữ chủ cùng Yến nữ phụ xoay bận rộn, Dật Biểu Cát không có mặt, mới vác thân quý tới kiếm nàng.

Sống ba năm ở Dật phủ đời trước, muốn không hiểu đám người này có chút làm khó A Nam nàng.

Trong lúc Trần A Nam còn đang hưởng thụ Vân Tiểu Nghi đấm bóp xoa vai, thì bên ngoài đã có người chạy tới gián đoạn không gian thoải mái của hai chủ tử Trần A Nam. A Nam đưa mắt lười biếng nhìn một cái, rất nhanh nhận ra người tới là nha hoàn thân cận của lão phu nhân, nàng ta dung mạo bình thường khẽ quan sát Trần A Nam một cái, mới đỏ mặt cúi đầu khẽ thông báo.

'' Trần cô nương, phu nhân hiện đang tới Nguyệt ốc, nô tì tới thay người chuẩn bị ghế ngồi thoải mái.''

Dứt lời lập tức cho người đem ghế lót gối mềm mại đi vào, đặt cách xa Trần A Nam ngồi một khoảng đẹp mắt, sau đó đám người liền chạy tới đứng trước cửa nghênh đón người. Đợi được khắc, liền thấy lão phu nhân khí thế khoa trương chậm chạp bước tới, trang phục phụ nhân cầu kì cao quý, sắc đỏ màu thẫm kéo dài xuống đất, trâm vàng trên đầu, cổ tay đeo phỉ thúy, nhẫn ngọc xanh, dung nhan tuy không như ngày trước trẻ trung mơn mởn, nhưng rất biết cách chăm sóc, dù đã ngoài tứ tuần lại như tam tuần, nhìn ra thời trẻ cũng thuộc dạng mĩ nữ kiêu kì, nhưng dù có mĩ, bên người trượng phu lại có một đống nữ nhân so với bà ta còn muốn như hoa đỏ hoa vàng, lại tâm tính không tốt, người khác nhìn vào tuy cảm thán bà ta có kiêu ngạo mĩ lão, nhưng nếu về khí chất thì thật quá dung tục.

Cho nên Trần A Nam dù nhìn đã quen ở kiếp trước nhưng bây giờ nhìn lại không khỏi muốn đau mắt hột. Vân Tiểu Nghi thì càng khoa trương cảm xúc, nàng ta vốn trước đây rất sợ hãi đám người chủ tử của Dật phủ đặc biệt là lão bà bà này, nhưng trải qua một thời gian chung sống với Trần A Nam còn có suýt bị đánh chết để đi dạo Qủy môn quan thì bây giờ nếu đem lão gia Dật phủ tới cũng không dọa được nàng ta, còn có gần đây nhìn Trần A Nam đến no mắt, bây giờ vẻ đẹp thẩm mĩ đối Vân Tiểu Nghi rất quan trọng và khắc khe, sau khi diện kiến lão phu nhân, lập tức cúi đầu hít sâu nặng nề, tự vỗ ngực trấn an cơn bệnh đau mắt hột sắp lên.

Trần A Nam biết rõ câu nói, đứng dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, bên cạnh còn có một nha đầu tuy đem nàng làm nha hoàn của mình nhưng dựa trên giấy bán thân còn trong tay người Dật phủ, Trần A Nam không thể không thức thời, cho nên lập tức khẽ kéo tay áo Vân Tiểu Nghi, cùng nàng hướng tới lão phu nhân kia chào hỏi đàng hoàng.

'' Tiểu nữ nghe đại danh của phu nhân đã lâu, lần đầu được diện kiến, thật khiến tiểu nữ cảm thấy phấn khích cùng vinh hạnh. ''

'' Nô tì ra mắt phu nhân. ''

Trần A Nam không quỳ, nhưng Vân Tiểu Nghi phải quỳ.

Lão phu nhân mặc dù bề ngoài kiêu ngạo mắt cao hơn đầu nhưng không khỏi lén quan sát cô nương trước mắt, thật sự nhìn tới mới đích thị kinh hãi, người trước mắt một thân yêu kiều động lòng người, sắc xanh trên trang phục vốn kén người mặc nay lại thần kì làm nổi bật phong thái của nàng, eo nhỏ thắt lưng gầy, da trắng như ngọc rơi ra từ mắt nhân ngư, tóc đen không vấn không chải, như thác đổ dài xuống, dung nhan chính là rất khuynh thành, muốn lấy hoa để tả lại thấy không đủ, lấy liễu để nói càng thấy bất ổn, âm thanh như chuông bạc biết ngân, khí tức cao ngạo lại bình đạm, nữ nhân như lão phu nhân nhìn đã muốn thèm thuồng ghen tị, huống chi là nam nhân phàm phu tục tử khác?

Cho nên nhớ tới chuyện hai đứa con của bà ta dây dưa không rõ với nữ tử này cũng không bất ngờ, mĩ nhân như vậy, chỉ sợ còn muốn có thể hóa thành họa thủy gây sóng gió khắp nơi. Lão phu nhân ánh mắt lập lòe, nhàn nhạt kiêu ngạo đáp trả.

'' Nghe danh tiếng cô nương đã lâu, nay được diện kiến, quả nhiên còn muốn hơn lời đồn.''

Không khỏi không nghe tới mấy phần ghen tị cùng mỉa mai trong lời nói, Trần A Nam trước sau bình thản cười xã giao, duy khiến nàng bận tâm chính là Vân Tiểu Nghi còn đang quỳ dưới đất, tiết trời không ấm không lạnh, nhưng Nguyệt ốc chỉ có ít than hồng đều để trong tẩm phòng, ngoài đây sàn đất rất âm hàn, thân thể nha đầu này mới lành bệnh, quỳ mãi lại không tốt, Trần A Nam nhận ra chỉ ở góc độ của nàng mới thấy được nha đầu kia khẽ run, không khỏi lơ đãng như vô tình khẽ nói.

'' Một đường xa tới gặp tiểu nữ chắc hẳn phu nhân có điều muốn nói, phu nhân mời ngồi.''

Lão phu nhân kiêu ngạo đi qua, Trần A Nam không dấu vết nhìn tới Vân Tiểu Nghi, khẽ đá nàng ta một cái, ý chỉ để nàng ta lui ra ngoài trốn đi, ở đây tự bản thân A Nam có tự tin đối phó được.

Nhưng là Trần A Nam thông minh đoán gì cũng đúng chỉ có tâm lý vặn vẹo của Vân Tiểu Nghi mới bất đắc dĩ trật lất thôi, sở dĩ nàng ta run rẩy không phải vì e sợ lão phu nhân, cũng không phải vì thân thể yếu đuối, chính là nghe ra lão phu nhân ghen tị mỉa mai Trần A Nam, mới nhịn không được tức giận bất bình, ở với Trần A Nam chính là trí thông minh tăng, thể lực tăng, tình yêu tăng, vặn vẹo cũng tăng, cho nên đối với cái đá mông ám chỉ của Trần A Nam, nàng ta kì diệu gật đầu siết chặt tay nắm, hiên ngang không sợ chết đi tới đứng sau lưng A Nam, một bộ khí thế lẫm liệt đại bàng bảo hộ, không khỏi khiến người ta đổ mồ hôi.

Một nha hoàn Dật phủ chạy tới bảo hộ cho kẻ không được chào đón ở Dật phủ, nhìn xem có bao nhiêu dọa người.

Đám người lão phu nhân có chút hoang mang, nhưng là số nô tài ở Dật phủ nhiều, cũng không nghĩ Vân Tiểu Nghi là người của mình, chỉ cho là Trần A Nam có nha hoàn bên cạnh mà thôi.

Còn Trần A Nam đối với tâm lý vặn vẹo của Vân Tiểu Nghi, chính là khóc không ra nước mắt, cơ mặt hầu như muốn chuột rút.

Sau đó Trần A Nam cũng mặc kệ nha đầu kia tự mình điên, nàng bình đạm ngồi đó thưởng trà, hướng lão phu nhân chiêu tới hóa chiêu, binh đến đánh binh, thị uy lên thì đạp uy xuống. Ra tay mạnh mẽ nhưng uyển chuyển, chỉ có thể dồn người ta tức nhưng không thể làm gì, cuối cùng mới có tình cảnh lão phu nhân đe dọa chỉ ra thân phận khác biệt giữa A Nam với Dật phủ bị thất bại, ngay cả thị uy cũng không làm được, bộ dáng lúc tới hiên ngang lúc đi lửa giận công tâm, ngậm cục tức trong người phất tay áo bỏ đi, nhìn cảnh này hại cho Vân Tiểu Nghi ngưỡng mộ bừng bừng phấn khích vỗ tay khen ầm lên.

Trần A Nam không khỏi trợn mắt, thầm muốn nhắc nhở nha đầu kia thân phận nha hoàn Dật phủ một cái, nhưng là nghĩ tới tâm tính vặn vẹo của nàng ta, liền không nói nữa.

Vân Tiểu Nghi sau khi đẩy lùi cảm xúc trong người mới quay sang Trần A Nam kéo tay áo nũng nịu vài câu.

'' Cô nương tới đây lâu rồi không ra ngoài đúng không? Tí nữa cô đi với em nhé?''

Trần A Nam nghĩ tới chuyện muốn làm, khẽ lắc đầu bảo.

''Tự em đi đi. ''

Vân Tiểu Nghi nào còn như ngày trước e ngại thân phận ngoan ngoãn, bây giờ chính là như bạch tuột bò lên người A Nam quấn lấy kêu gào, đến khi Trần A Nam nhức đầu quăng nàng xuống bất đắc dĩ đồng ý mới vui vẻ cười ha hả.

'' Em định đi đâu? '' Trần A Nam bất đắc dĩ lắc đầu cười hỏi.

'' Tháng rồi nhận bạc thưởng cùng tiền lương, em muốn đem về đưa hết cho cha nương. '' Vân Tiểu Nghi ngây ngô nói.

Trần A Nam ngạc nhiên nhìn nha đầu ngồi xổm dưới chân ôm lấy chân nàng, hỏi một câu.

'' Em không định giữ một phần cho mình sao? Dù gì cũng bị bán đi rồi, cũng phải tự lo cho bản thân sau này chứ, nhỡ khi bị đá khỏi Dật phủ thì sao? ''

Vân Tiểu Nghi xù lông, ấm ức nhìn Trần A Nam, vỗ chân nàng la lên.

'' Cô nương trù ẻo em! Dù sao em cũng không giữ bạc, đem về cho bọn họ lo đệ đệ, hắn sau này còn phải cưới vợ a.''

'' Tiểu đệ đệ nhà em còn chưa năm tuổi, em lo xa như vậy làm gì? Còn có gan lớn dám đánh cô nương ta, xú nha đầu! ''

Trần A Nam buồn cười chọt chọt cái trán bóng lõan của nàng ta, đổi tới Vân Tiểu Nghi giả bộ la đau ầm lên. Hai người a a y y chơi đùa mấy cái, Trần A Nam mới cùng Vân Tiểu Nghi phấn khởi từ cổng sau đi ra ngoài, hướng đến chính là thôn nhà của Vân nha đầu.

Trần A Nam đi sau Vân Tiểu Nghi, đuôi mắt khẽ nhìn Dật phủ, thầm nghĩ lão phu nhân tới thị uy, xem như nữ nhân kia đã nhịn hết nổi rồi, tối nay liền tới bên chỗ nàng ta một chút, để nàng ta xem xem, cái cách Trần A Nam nàng phá tung kế hoạch của nàng ta, binh bất yếm trá như thế nào mới thật sự cao tay.

Mễ Bối: đi ngang để lại tin tức, quăng sao cho tôi, để tôi biết bạn đọc trông như thế nào. ( ~ > ㅅ <)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net