Chương bảy mươi bốn: ''Đào tường''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày ở lại trang viên đợi được tam đương gia Lệ Hoằng thu xếp ổn thỏa công việc tại tửu lâu, tá điền,... rốt cuộc đoàn người Trần A Nam cũng chuẩn bị xuất phát quay về Liêu Thành. Hai người Trần A Nam cùng Hoắc Phẩm Ngôn hành lý thu dọn nhanh chóng, thật ra cũng chẳng thu dọn cái gì vốn hai người tới chỗ này với hai bàn tay trắng, lúc thu xếp cũng chỉ là vài ba bộ quần áo mới mua linh tinh, cho nên cái đống hành trang xếp chồng lên nhau theo rương đặt ngoài sân, đa phần đều là đồ dùng cá nhân của tam đương gia Lệ Hoằng.

Trần A Nam ở một bên phụ giúp các việc linh tinh như kiểm kê số lượng rương đồ đem theo, không khỏi thắc mắc hỏi Lệ Hoằng vài câu.

''Tiểu cửu còn dự định đi chỗ nào khác ngoài Liêu thành ạ?''

Từ đây về lại Liêu Thành lâu nhất cũng chỉ mất tầm bốn năm ngày, bên kia Lệ gia vẫn giữ nguyên đồ dùng của tiểu cửu, phòng khi hắn quay về đều có thể thoải mái dùng, bình thường tiểu cửu ghé về Đại Tấn, lúc đón nàng chỉ thấy mang theo hai rương đồ là nhiều, lần này thật sự khoa trương đem theo gần tám rương lớn chưa kể đồ nhỏ linh tinh khác, lại nhìn xung quanh tiền viện trống vắng, Trần A Nam nhịn không được co giật khóe mắng.

Lệ Hoằng nghe thấy tiếng nàng, mắt không rời khỏi danh sách trên tay, vừa dùng bút khoanh tròn vừa đáp lời nàng.

''Không có, tiểu cửu lần này chỉ về Liêu thành.''

''Đồ đem đi nhiều như vậy...cửu cửu tính ở lại dài hạn à?''

Lệ Hoằng nghe thấy, khẽ híp mắt gãi cằm bóng loãng gợi cảm, hừ hừ một tiếng gật đầu.

''Xem như vậy đi, dù gì bên đó bà bà con cũng mấy lần bảo ta quay về, lần này ở lâu một chút bồi lão thái thái bà, miễn cho ta bị bà nháo đến chỗ này vậy.''

''.......................''

Bà bà mà nghe được những lời này, nàng đảm bảo tiểu cửu nhất định bị bà quật chết..

''Tiểu thư, lại thêm một rương đồ, ngài xem.''

Đang lúc A Nam mơ tưởng đến viễn cảnh tiểu cửu bị bà ngoại cầm roi quật cho thê thảm, không kịp hả hê liền bị nha hoàn bận áo xanh kéo về hiện thực, nghe tới lại thêm một rương đồ, nàng không khỏi hít thêm khí lạnh, mày liễu xinh đẹp nhăn lại thành hình chữ xuyên hỏi.

''Là đựng cái gì vậy?''

''Đồ gốm sứ quý ạ.''

Tiểu nha hoàn ngoan ngoãn trả lời, ra hiệu cho hạ nhân phía sau đem rương đồ lớn tới, sau đó liền cùng cả đám lui ra ngoài, trước khi đi không quên chạy tới bên cạnh tam đương gia, kéo hắn tới sau viện thu thập đồ quý, để lại mình A Nam nhìn rương to mà mím môi,đưa tay mở ra bên trong đúng là đồ gốm sứ quý lấp lánh, bình ngọc, ấm trà, thậm chí còn có cả pho tượng phật bằng ngọc trắng noãn, sờ một cái liền biết đồ vật ngàn vàng khó cầu, nàng có ấn tượng với pho phật này, chính là nhớ lúc nhỏ Lệ gia được một vị nương nương trong cung ban tặng, nguyên nhân Lệ gia cung cấp vải lụa quý cho hậu cung, các nàng yêu thích không rời tay, vị quý phi này tâm tình hứng khởi bùng phát, liền đem pho tượng bằng ngọc quý được tiên hoàng thưởng lúc mới vào cung mà ban tặng cho Lệ gia.

Lão gia tử Lệ gia không rành về ngọc, lão thái thái càng không để ý, lúc ấy có biết bao nhà nhìn chằm chằm vào Lệ gia, chỉ sợ nếu quản không tốt pho tượng này, rất có thể bị kẻ có tâm tư bắt lấy tấu lên thái tuế bối xấu thanh danh, đường làm ăn liền bị cắt đứt, hai lão thái gia đương nhiên để ý, lại sợ để trong kho hạ nhân táy máy tay chân, sau mấy ngày suy nghĩ, đột nhiên nảy ra chủ ý ném pho phật tới cho trưởng tử, nhân danh truyền cho con cháu, nghĩ rằng con cháu tất nhiên không giám không bỏ tâm tư giữ gìn đồ truyền thừa của gia tộc nên mới làm vậy.

Đại đương gia sợ bản thân tay chân vụng về lảm bể ngọc, bị người hoàng thất biết trừng phạt, liền ném cho nhị muội, thầm nghĩ nàng là nữ nhi, ắt hẳn sẽ thích những vật này lại có tính tình cẩn thận hơn hắn, liền nhanh chóng ném sang cho nàng. Nhưng là nhị tiểu thư của Lệ gia bấy giờ đã gả sang cho Trần Bắc, tượng phật ngọc là đồ ban tặng cho Lệ gia, làm gì có chuyện để ở chỗ Trần gia chứ? Cho nên pho tượng phật này liền từ tay nhị tiểu thư đá xuống cho tam đương gia, chính là Lệ Hoằng bây giờ.

Tam đương gia bị người ném xuống quả khoai lang phỏng tay này, lại xem đồ như trái cầu bình thường, tùy tiện đem đi bài trí trong phòng ốc, kì diệu đến bây giờ tượng phật ngọc vẫn bình yên không hư tổn nằm lăn lóc trong rương đồ...

Trần A Nam cầm pho tượng phật bằng ngọc trên tay sờ sờ mấy cái, không nghĩ tới sức sống của pho phật này thật mãnh liệt, không khỏi cảm thán mấy lần.

''Tượng phật này thật quen mắt, hình như trong quốc khố của hoàng huynh có một cái giống hệt thế này.''

Lúc nàng đang ra sức cảm thán, bên tai bị người ghé tới nhỏ giọng rù rì, khi nói hơi thở vương vấn trên tai không khỏi khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy cùng giật mình. Quay sang nhìn thì bắt gặp đôi hắc mâu chăm chú nhìn pho tượng trên tay nàng, sau đó vòng trở về mặt nàng, bốn mắt chạm nhau, tia lửa ái muội bắn tứ tung.

Trần A Nam nhớ tới câu hắn nói, lập tức rù rì kể lại chuyện làm sao pho tượng xuất hiện ở chỗ này, Hoắc Phẩm Ngôn nghe âm thanh nàng nhỏ nhẹ rầm rì kể, tâm liền mềm nhũn, ra sức đặt cằm lên vai nàng, híp lại đôi hắc mâu nghe nàng thủ thỉ, bộ dạng hết sức thoải mái, chỉ thiếu điều mọc đuôi ra ngoe nguẩy mấy cái thôi.

''Chàng nói trong quốc khố còn một cái sao? Ta cứ tưởng tượng phật này chỉ có duy nhất một pho thôi nha.''

Hoắc Phẩm Ngôn dựa vào vai nàng, một tay vòng qua người nàng cầm lấy pho tượng lên tay, đôi hắc mâu dò xét trên dưới, lúc sau mới khẽ thầm thì trả lời.

''Chắc là một đôi, cái ta thấy trong quốc khố là bằng ngọc màu đen, cái này màu trắng, nghe nàng kể thì có lẽ vị quý phi kia của Thái Thượng hoàng là Tịnh quý phi. Lúc ta còn nhỏ, từng nghe mẫu thân lầm bầm chuyện Tịnh quý phi được ban pho tượng phật, chắc là đúng rồi.''

Trần A Nam nghe hai từ mẫu thân trong lời hắn, không khỏi nghĩ có phải là Thái Hậu hay không? Thái Hậu năm ấy hạ sinh cho Thái Thượng Hoàng hai người con, đều là nam hài, địa vị vững chắc như núi, nghe đâu Thái Thượng Hoàng sủng và kính bà, mọi chuyện đều nể mặt Thái Hậu ba phần. Khi ấy nàng còn nhỏ, cũng không rõ chuyện hoàng thất, chỉ biết mơ hồ việc Thái Hậu có hai nhi tử, nay một làm Hoàng Đế, một làm Vương Gia, còn bà thì lui về sau, không quản thế sự, đá chuyện hậu cung cho Tân Hoàng Hậu, vui vẻ đi làm bạn với Phật tổ. Về sau người đời đều cảm thán bà là một nữ nhân thành công và cao quý nhất, giữ được địa vị Hoàng Hậu trong hậu cung nguy hiểm, sinh hạ liên tục hai quý tử là nam hài, một đường về sau thăng quan tiến chức, làm một vị Thái Hậu nhàn đời cao quý, biết bao quý nữ trong kinh thành lấy bà làm gương, thề phải theo được bước chân thành công của vị Thái Hậu này.

Nay nghe Hoắc Phẩm Ngôn rù rì kể chuyện, nàng không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.

''Vậy pho tượng kia vẫn để trong quốc khố à?''

Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng nghiêng đầu, liền nương theo kề sát má nàng cọ cọ, pho tượng ngọc trong tay thả về rương lớn, rủ rỉ đáp lại.

''Ừ, hiện tại thì ở trong quốc khố.''

''Hiện tại? Trước kia còn ở chỗ khác sao?'' Trần A Nam đẩy đẩy mặt hắn ra tò mò hỏi tiếp.

Hoắc Phẩm Ngôn cả người không an phận, tay lặn lẽ vòng quanh eo thon của nàng ôm lấy, nịnh nọt dán mặt tới cọ lên, lười biếng lầm bầm kể.

''Ừ, trước kia vốn là vật phẩm được ban tặng cho mẫu thân, về sau lại bị bà ném trả về quốc khố, vì chuyện này còn khiến tâm tình Thái Thượng Hoàng mấy ngày không vui thì phải.''

Trần A Nam không khỏi thắc mắc, hắn gọi Thái Hậu là mẫu thân, kêu thân mật như vậy. nhưng khi nói về Thái Thượng Hoàng, lại rất bình thản, như kiểu người đó và hắn vốn không thân thuộc, chỉ là tình cờ mà quen biết, mặc dù nàng tò mò nhưng lại rất hiểu chuyện không đi đào tường nhà hắn, chuyện hoàng cung từ trước đến nay vốn là một cái hố sâu đen hun hút, có đoán cả đời cũng không hết, tò mò cũng chỉ khiến bản thân thấy phiền cùng nặng nề.

Mỗi lần nhắc tới Thái Thượng Hoàng, Trần A Nam dễ dàng thấy tâm tình Hoắc Phẩm Ngôn không tốt, chốc chốc lại khiến người ta não nề, thấy hắn như vậy đều khiến lòng nàng mềm nhũn, cũng không hung hăng đẩy hắn ra, dung túng hắn như con bạch tuột quấn lấy nàng, may mắn xung quanh không có hạ nhân, tất cả đều chạy xuống thu thập đồ đạc, chỉ mình nàng ở lại đây kiểm kê số lượng, tất nhiên bên ngoài có người canh gác, kêu một tiếng lập tức chạy vào, tuy nhiên mấy ngày nay bị tiểu cửu hung hăng tách ra, nàng không khỏi thừa nhận nhớ cái tên nam nhân này, nên hắn muốn quấn, nàng liền vui vẻ hùa theo.

Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng nhu thuận đứng yên như vậy, chốc chốc còn cọ lại bên má hắn, không khỏi thấy ngọt trong lòng, lại thấy nàng nghiêm túc xem danh sách, hắc mâu đảo mấy vòng, càng xấu xa ôm lấy nàng chặt hơn, ra sức làm nũng ý đồ phá ngang mà kêu.

''Khó khăn lắm mới chuồn tới đây chơi với nàng, nàng liền không để ý người ta. Mấy thứ này so với ta đẹp mắt hơn sao?''

Trần A Nam hai mắt co giật, cái tên nam nhân không biết xấu hổ này! Lại có thể vứt mặt mũi hướng nàng làm nũng... đáng chết là nàng lại có thể cảm thấy cả tim đều muốn tan ra, ngọt ngào đòi mạng.

Khẽ nghĩ nghĩ mấy cái, chỉ thấy nàng mím môi hồng, hai má ửng lên như trái táo mọng, nghiêng người đưa tay vòng qua eo rắn chắt như đá của nam nhân, xấu hổ vùi vào ngực hắn, tay nhỏ vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng an ủi thương lượng.

''Đợi một chút, để ta kiểm xong số này liền.. liền cùng chàng..''

Hoắc Phẩm Ngôn bất ngờ vì nàng chủ động ôm hắn, không khỏi xúc động muốn gầm lên, lại sợ kéo tới bóng đèn chia cắt uyên ương liền nhịn xuống, thấy nàng lỗ tai đều xấu hổ đỏ bừng, không dám trêu chọc nàng thẹn quá hóa giận, khóe môi cong cong cười, hắc mâu đầy yêu thương sủng nịch, bàn tay to lớn bưng lên mặt nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán bóng loãng, khàn khàn nói.

''Được, ta giúp nàng.''

Tam đương gia Lệ Hoằng ở sân sau thu thập đến chóng mặt, không khỏi thắc mắc vì sao đồ đạc hôm nay đều nhiều như vậy, bình thường ở sân sau vốn không chứa nhiều đồ quý mà, tuy nhiên hắn lại không thể không ở lại kiểm kê số lượng, giao cho hạ nhân lại không an tâm, may mắn bên phía tiền viện có A Nam giúp đỡ một tay, sau đó chỉ thấy hắn giống như nhớ tới cái gì mà nhìn xung quanh, sau đó kéo nha hoàn áo xanh qua hỏi.

''Thiếu gia đâu?''

Vì tránh tai mắt, lại đề phòng hạ nhân đem chuyện truyền ra ngoài, mấy ngày ở trang viên, Lệ Hoằng đều gọi Hoắc Phẩm Ngôn là thiếu gia.

Nha hoàn áo xanh bị hỏi là người ở bên viện phục vụ Hoắc Phẩm Ngôn, thấy chủ tử hỏi, không khỏi thắc mắc ngoan ngoãn trả lời.

''Thiếu gia bảo tam gia triệu kiến người, người chẳng phải tới gặp tam gia sao?''

Tam đương gia Lệ Hoằng nghe vậy, lập tức thầm kêu không ổn, bỏ ra nha hoàn, vội vàng chạy tới chỗ ban nãy tiền viện, quả như hắn dự kiến, thật sự mò tới đây hẹn hò!

Hoắc Phẩm Ngôn cùng Trần A Nam vốn chỉ là đứng kế bên nhau kiểm tra đồ đạc, lọt vào mắt tam đương gia liền trở nên thật mờ ám, chỉ thấy hắn lập tức lấy ra chiến phiết trong ngực, chạy tới phạch một tiếng mở cây quạt, chắn ngang ở giữa, lạnh lùng nhìn.

''Tiểu cửu... ngài đây là làm gì?''

Trần A Nam nhìn quạt chắn ở giữa, hắc tuyến đầy đầu hỏi.

Lệ Hoằng không trả lời nàng, chăm chú đánh giá hai người, quần áo chỉn chu, môi không đỏ tấy, sắc mặt không biến màu, đầu tóc còn nguyên...

Trần A Nam:......................

Hoắc Phẩm Ngôn quay sang một bên len lén cố gắng cong xuống khóe miệng sắp đau vì nhịn cười.

''Khụ, hai người các ngươi ở đây làm gì?''

Sau khi tra xét không được cái gì, Lệ Hoằng mới thu về chiến phiết nhét vào ngực, một bộ lãnh đạm phong lưu hỏi.

Trần A Nam: ''..... kiểm tra.'' Dứt lời giơ tờ danh sách trên tay.

Lệ Hoằng quay sang híp mắt nhìn Hoắc Phẩm Ngôn.

Hoắc Phẩm Ngôn cũng giơ lên tờ danh sách, xinh đẹp cười một tiếng gió xuân mơn mởn, hoa đào rụng tung bay.

''Phụ giúp kiểm tra.''

''...................''

Vốn hai người kia hoàn toàn đúng đắn, tuy nhiên Lệ Hoằng có thể đảm bảo với cái mũi làm chó độc thân lâu năm của hắn rằng, chắc chắn có vấn đề!

Mặc dù vậy hắn vẫn không thể đào ra một tí ti lỗi gì, chỉ có thể không vui chau mày thành hình chữ xuyên, hậm hực nói.

''Nam nữ thụ thụ bất tương thân, để ý một chút. Kiểm tra xong chúng ta xuất phát.''

Sau đó liền đứng nghiêm một bên cảnh giác híp mắt đề phòng, quan sát chặt chẽ.

Trần A Nam mím môi nghiêm túc kiểm kê, chỉ có lồng ngực liên tục đập như trống, may mắn buông ra kịp lúc. Trễ một tí liền thê thảm rồi, sau đó len lén ở góc không ai để ý, hung hăng trừng Hoắc Phẩm Ngôn một cái.

Hoắc Phẩm Ngôn bị trừng, vẫn thản nhiên phong lưu ở đấy lật tờ giấy, chỉ có khóe miệng khẽ cong, hắc mâu không dấu vết lướt qua Lệ Hoằng ở bên cạnh sắp xếp rương đồ đựng bạc thỏi lầm bầm vì sao thiếu mất một thỏi, sau đó hạ mi mắt che giấu hắc mâu đen tuyền.

Ở sau tiền viện, chỉ thấy một nha hoàn mặc áo xanh len lén chui vào góc khuất sờ sờ hầu bao, lấy ra một thỏi bạc óng ánh trắng sáng, hắc hắc cười lên thầm thì.

''Kéo chân tam gia nửa canh giờ liền được một thỏi bạc.. hắc hắc.. phát tài phát tài..''

Mễ Bối: Lệ Hoằng bị đào tường... thuộc hạ bị đào đi.. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net