Chương bảy mươi chín: Lâm Duật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía nam Đại Tấn.

Cách phía đông của Kinh thành là nơi đóng mười vạn quân dưới trướng Thần vương gia, lá cờ thêu hình Lân đỏ rực theo gió tuyết lay động, chữ Hoắc thêu chỉ vàng ngạo nghễ trong bầu trời tuyết trắng xóa. Lều trại trắng xóa trải dài cả một mảnh đất rộng lớn, quân lính áo giáp sắc xanh đen thẫm đứng thẳng như những thân trúc nghiêm nghị bất phàm, thị huyết của bọn họ, sức mạnh của mười vạn đại quân phát tán trong hơi thở lạnh lẽo. Bọn họ có một cái tên truyền khắp châu lục, Thiết Kỵ Quân của Chiến Thần.

Mười vạn quân binh như đứng uy nghiêm theo từng hàng, tạo thành một vòng tròn bao bọc một khán đài giữa trời tuyết.

Trên khán đài chia làm hai phe, một bên gồm năm nam nhân cao lớn vận áo giáp sắc xanh đen, đứng chỉnh tề phía sau bạch y nam tử. Nam tử vận bạch y dung nhan ôn nhuận, sắc mặt trắng bệch, hai gò má hóp sâu lại, dáng vẻ bệnh tật lâu năm, tuy nhiên đôi mắt của hắn lại sáng như sắc lạnh của một thanh gươm chém sắt như bùn, phía đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, càng khiến hắn trông yêu dị.

Đối diện hắn là toàn thể nam nhân Trần gia, Trần Bắc thân lớn như gấu, vai to khỏe mạnh, dù ông đã vào ngũ tuần, thế nhưng một thân tử y, tay phải cầm đao, đuôi đao cột giải băng đỏ phấp phới theo từng trận gió, thân tại như núi, chấn giữ một phương, khiến người khác phải e ngại. Trần Nguyên bàn tay căng cung tên, mũi tên ánh lên tia sắc lạnh của tử thần, thân cung trong tay hắn căng hết mức, chỉ cần thả lỏng dây cung, mũi tên lập tức có thể xé gió lao tới, như lưỡi đao của tử thần xuyên qua mi tâm đòi mạng. Lã Văn Tiêu hắc giáp đứng một bên, dung nhan anh tuấn âm trầm như bầu trời đêm, bàn tay thủ thế đặt tại thanh gươm chưa rút bên hông, hắc giáp của hắn, khắc rõ hai chữ Cấm Vệ cùng kí hiệu hoàng gia.

Đôi mắt của bạch y nam tử khẽ híp, dùng chất giọng khàn đặc của mình mở lời.

''Trần đại nhân vì cớ gì cùng Lã đại nhân và đại công tử đến đại doanh của Thiết Kỵ Quân vào lúc này? Hành động như vậy là có ý gì?''

Trần Bắc sờ chuôi đao trong lòng bàn tay, đôi mắt hổ uy nghiêm nhìn bạch y nam tử, trầm giọng đáp.

''Phạn đại nhân biết bổn quan sẽ tới, lập tức điều động mười vạn đại quân bao vây bổn quan, như thế là ý gì?''

Từ sáu năm trước, Trần đại lão gia đã là nhất phẩm quan lại, hiệu Nông quan.

''Đại nhân đến đột ngột, hạ quan đúng dịp theo lệnh huấn luyện Thiết Kỵ Quân của Vương gia, nếu có mạo phạm đại nhân, mong đại nhân đại lượng xem xét cho hạ quan.''

Âm thanh trầm đặc của nam tử tựa tiếu phi tiếu phiêu lãng vào không trung.

''Quân sư quả nhiên là biết lo nghĩ cho Vương gia.''

Chưa đợi bạch y nam tử đáp lại, Trần Bắc bàn tay vung đao, tiếng xé gió vùn vụt, mũi đao chỉ vào thân ảnh bạch y của hắn, mắt hổ trừng to, cao giọng gầm lên.

''Phạn Yết Khương ngươi chớ lại đùa giỡn cùng bổn quan! Gỉa mạo chủ tử điều động quân binh là tội gì?! Dùng mười vạn đại quân Thiết Kỵ di chuyển từ phía đông Liêu thành đến nam thành, bao vây Kinh đô cũng là lệnh của Vương gia hay sao?!''

Phạn Yết Khương nghe tới đó, dung nhan trắng như quỷ lập tức trầm xuống, đôi con ngươi lạnh lẽo quỷ dị, khàn đặc trả lời.

''Đại Nông quan có quan hệ gì tới Võ quan chúng hạ quan? Lệnh của Vương gia ban xuống cho hạ quan, có như thế nào cũng không tới phiên đại nhân ngài xen vào! Người đâu, đưa đại nhân trở về phủ gia!''

Chưa đợi mười vạn đại quân bên dưới rục rịch chỉ nghe thấy giọng hổ của Trần Bắc cất lên, trấn tĩnh lại đại quân.

''Họ Phạn nhà ngươi nghĩ rằng tự bản thân giả mạo lệnh Vương gia, Thiết Kỵ Quân sẽ nghe theo sao? Mười vạn đại quân này là của Thần Vương gia, không phải của một mình chức vị quân sư nho nhỏ như ngươi tới thâu tóm! Thiết Kỵ Quân, bổn quan có ngọc bội của Vương gia ở chốn này, các ngươi theo ai?!''

Dứt lời từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc bội hình lân khắc rõ một chữ Thần, cả Đại Tấn chỉ có một ngọc, tượng trưng cho thân phận cao quý của hắn.

Thiết Kỵ Quân nhìn thấy ngọc bội chữ Thần ấy, lập tức lưng thẳng như tùng, đầu ngẩng cao, dường như trước mắt bọn họ chính là thân ảnh thị huyết của chủ tử.

Bạch y nam tử nhìn thấy tình hình này, lập tức mặt mày trắng bệch lạnh lẽo, nhìn đôi mắt hổ uy nghiêm của Trần lão gia, hắn lập tức nhoẻn khóe miệng kì dị cười lên. Tiếng cười hắc của hắn như ma chú vờn quanh, chỉ thấy hắn đưa tay vào lồng ngực, lôi ra một thứ nhỏ như ngón cái, màu đỏ thẫm, hình lân gầm.

''Binh phù trong tay bổn quan, ngọc bội không thay thế được người! Không có Vương gia ở đây, Thiết Kỵ Quân phải tuân theo lệnh của bổn quan!''

''Lấy cắp binh phù, giết không tha!''

Lã Văn Tiêu yên lặng nãy giờ đột nhiên trầm giọng cất lời, âm thanh kiếm chui khỏi vỏ bén đến chói tai, sắc lạnh từ thanh gươm phản chiếu tia thị huyết trong mắt của hắn, hắc giáp càng phát ra sát ý mãnh liệt.

Vì có binh phù xuất hiện, Thiết Kỵ Quân lập tức cúi đầu.

Phạn Yết Khương thấy vậy, lập tức như điên cười lên, nghe tới âm thanh của Lã Văn Tiêu, hắn vẻ mặt cao ngạo nghiến răng hạ lệnh.

''Đại tướng quân của Cấm Vệ, hôm nay xem như để Thiết Kỵ Quân bồi ngài đi. Giết!''

Âm thanh cuối cùng của hắn vừa dứt, chỉ thấy mũi tên sắc như đao xé gió lao vút tới. Năm nam tử sau lưng Phạn Yết Khương cùng lúc nhào tới trước rút đao chắn mũi tên. Mũi tên như lưỡi hái tử thần, xuyên gãy thân đao, cắm thẳng vào mi tâm của nam tử. Thân người cao lớn vận giáp sắc xanh đen của hắn lập tức ngã xuống khán đài, vang lên âm thanh chấn động.

Phạn Yết Khương cùng bốn nam tử trên khán đài biến sắc nhìn thân xác đã chết trước mắt. Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Trần Nguyên từ lúc nào đã sẵn sàng lên cung, mũi tên làm bằng sắt dưới bầu trời tuyết càng trở nên đáng sợ. Chỉ thấy hắn mặt liệt như đá, lạnh lùng bức ra từ trong xương tủy, không lạnh không nóng nói.

''Để bản công tử xem đao của Thiết Kỵ Quân nhanh, hay tên của bản công tử nhanh hơn?''

Lời vừa dứt, mũi tên lập tức xé gió lao tới.

''Giết chết không tha!''

Phạn Yết Khương đỏ mắt giương cao binh phù gầm lên, mũi tên cắm phập vào mi tâm của nam tử trước mắt hắn, mười vạn đại quân lập tức di chuyển, lao đến ba thân ảnh trên khán đài bao vây.

Trần Bắc cùng Lã Văn Tiêu chia nhau tả hữu đánh lên, Trần Nguyên thân cao lớn giương cung, hàng loạt mũi tên xé gió lao ra.

Nhưng ba làm sao đấu lại mười vạn đại quân? Chỉ thấy vòng tròn càng lúc càng thu hẹp, thân thể ba người Trần Bắc càng lúc càng nhiều vết thương, ba người họ đỏ mắt nhìn thân ảnh bạch y nam tử được bọc hậu phía xa ngạo nghễ cười lớn.

Trần Nguyên con ngươi co lại, bất chấp có người chém tới, chỉ thấy hắn thẳng lưng, híp lại đôi mắt diều hâu, giương cao cung tên, buông dây, mũi tên xé gió lao xuyên qua Thiết Kỵ Quân, mục tiêu mi tâm của Phạn Yết Khương.

Bạch y nam tử mặt mày trắng bệch, lập tức nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn chậm trễ, mũi tên xuyên thẳng qua cách vai trái của hắn. Cơn đau khiến hắn gầm lên.

Trần Nguyên mũi tên vừa bay đi, hắn lập tức muốn nghiêng người, hòng giảm thương thế của mũi gươm đang chém tới, đợi chờ cơn đau kéo tới, nhưng có người thay hắn chắn đỡ.

''Phụ thân!''

Trần Bắc một tay cầm đao chém loạn, tay còn lại nắm lấy thanh gươm. Dung nhan ông đỏ rực dưới khí trời lạnh lẽo, nghiến răng gầm một tiếng, kéo về thanh gươm từ tay người đối diện, xoay ngược chuôi gươm, một tay cầm đao, một tay máu đổ dùng gươm, nặng nhọc thở, tuy nhiên đôi con ngươi hổ vẫn sáng như thần nhìn đại nhi tử, kiêu ngạo nói.

''Làm tốt lắm. Đánh nhanh rồi về, nương con ở nhà đang ngóng phụ thân cùng các con đấy.''

Trần Nguyên cùng Lã Văn Tiêu hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng, liều mạng thoát khỏi vòng vây của mười vạn quân.

''Giết bọn chúng ngay cho bổn quan!''

Phạn Yết Khương cả người chật vật gầm lên.

Đúng lúc này, đột nhiên từ trong bầu trời tuyết cất lên tiếng hùng ưng ngân, âm thanh chói tai cao vút, phiêu lãng trong không trung. Mười vạn đại quân như bị điểm huyệt, cùng nhau ngẩng đầu nhìn cánh chim sải dài của hùng ưng.

Hùng ưng hai chân đeo móng vuốt sắt, thét lên một tiếng ngân dài, như một mũi tên lao vút xuống chỗ Phạn Yết Khương, xòe ra hai cánh lớn uy vũ, móng vuốt nhắm thẳng gương mặt của hắn.

Phạn Yết Khương sợ hãi lăn sang một bên, tuy nhiên gương mặt vẫn bị móng vuốt của hùng ưng làm cho huyết nhục lẫn lộn. Hắn đau đớn ôm lấy mặt, lăn vào thềm tuyết lạnh lẽo.

Đôi con ngươi đỏ như máu của hắn sợ hãi mở lớn nhìn phía không xa thân ảnh hắc y thẳng như tùng ngồi trên lưng Quân Phiến, tóc đen bay loạn trong gió tuyết, đôi hắc mâu như vực sâu vạn trượng thị huyết nhìn bạch y nam tử dưới thềm đất trắng, hùng ưng chao lượn một vòng trên đỉnh đầu hắn, cất lên tiếng khúc báo hiệu Chiến thần quay trở về.

''Không thể nào___ làm sao ngươi có thể còn sống___!''

Bạch y nam tử như điên gầm lên. Chỉ thấy hắn như nhập ma, cầm cao binh phù, điên cuồng la lên.

''Thiết Kỵ Quân! Giết! Giết hắn!''

Uỳnh uỳnh mấy tiếng, mười vạn đại quân Thiết Kỵ cùng nhau quỳ xuống, giơ cao vũ khí hùng hậu gầm lên.

''Thần Vương gia thiên tuế!''

''Không__ không! Ta có binh phù! Các ngươi phải nghe theo binh phù__! Mau giết hắn!''

Phạn Yết Khương như điên chỉ vào đám quân binh mắng, cầm binh phù trong tay giơ cao như đó là bùa cứu mạng của hắn.

''Thiết Kỵ Quân của bổn vương chỉ nghe lệnh của bổn vương. Binh phù trong tay ngươi là cái thá gì?''

Âm thanh lạnh lẽo hơn cả gió tuyết, đôi hắc mâu thị huyết nhìn hắn như một con kiến hôi. Thân người cao ngạo ngồi trên lưng Quân Phiến, nhìn bạch y nam tử điên cuồng, nhìn hắn ra sức dùng khinh công bỏ chạy.

''Giết.''

Môi bạc câu hồn nhẹ nhàng hạ lệnh.

Trần Nguyên thân cung giơ cao, vút một tiếng mũi tên như lưỡi hái tử thần xé gió lao tới.

Phạn Yết Khương bỏ mạng.

Trần Bắc nhìn Hoắc Phẩm Ngôn đi tới, nhìn dung nhan gió bụi ngày đêm chạy về của hắn, tiều tụy cỡ nào, nhưng vẫn như trước cao ngạo thị huyết, khiến người ta e ngại.

''Đa tạ đại nhân.''

Hoắc Phẩm Ngôn thân người khẽ hạ, nếu không phải Trần gia cùng Lã Văn Tiêu nhanh chóng hiểu ý của hắn chạy tới Kinh đô, ngăn chặn Thiết Kỵ Quân bao vây thành, thì mạng của Thiên Tuế đã khó bảo toàn.

''Chuyện xã tắc không cần đa tạ. Trần A Nam đâu?''

Trần Bắc vỗ vai hắn, nhịn không được lo lắng nhìn ra đằng sau lưng Hoắc Phẩm Ngôn, hòng mong nhìn tới thân ảnh quen thuộc mong nhớ của nữ nhi. Nhắc đến nàng, đáy mắt thị huyết của nam nhân mới dần trở nên hiền hòa, chỉ thấy hắn khóe môi ôn nhu, mi tâm nhớ nhung khẽ đáp.

''Nàng sẽ quay về cùng Lệ tam đương gia. Bổn vương trước quay về, cùng bọn họ đánh tráo người với hoàng thất Tây Lương.''

''May mắn tiểu tử Lệ Ngô ở gần Tây Lương, nếu không bổn quan cũng không biết tìm ai đến thay thế cho Vương gia.''

Trần Bắc nhẹ nhàng thở ra. Trong lúc hai người nói chuyện, chỉ thấy Lã Văn Tiêu đi tới, kéo cái xác của Phạn Yết Khương tới, sắc mặt trầm trọng nói.

''Vương gia, nhạc phụ, tới xem.''

Dứt lời liền đưa tay lột một lớp da trên mặt Phạn Yết Khương, lộ ra một dung nhan khác với mi tâm có thân cung cắm vào.

Dung nhan này khiến cho sắc mặt của Trần Bắc cùng Trần Nguyên biến sắc.

''Lâm Duật?''

''Hắn là ai?'' Hoắc Phẩm Ngôn lạnh giọng hỏi.

''Nhị sư phụ của A Nam.''

Trần Nguyên sắc mặt đại biến, nghiến răng trả lời.

Lã Văn Tiêu nhìn chằm chằm xác người dưới đất, dung nhan càng âm u, chỉ thấy hắn nối lời.

''Hắn còn có một thân phận khác. Đệ nhất thần trộm nổi danh của giang hồ, Luật Vân.''

Mễ Bối: còn ai nhớ Lâm Duật không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net