Chương bảy mươi hai: Dò xét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình sen trong tiết trời trở lạnh như vậy vốn đã không còn bao nhiêu cảnh sắc diễm lệ của từng đóa sen nở rộ như trong tiết xuân. Chỉ còn những phiến lá xanh to lớn nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, chốc chốc theo gió thổi mà di chuyển nhẹ nhàng. Trong không gian yên ắng vang vảng tiếng ếch, may mắn còn có thể thoáng thấy hình bóng thoáng qua của cá bơi vụt trong hồ.

Cách rìa hồ sen khoảng mười bước chân, cô nương một thân đồ bông ấm áp bao bọc, làn váy xanh nhạt vờn nhẹ lay chuyển trên mặt đất, thỉnh thoảng lộ ra bóng dáng đôi hài nhỏ nhắn. Nhìn lên trên một chút là eo thon gầy tựa một nắm tay, áo bông bao lấy chặt chẽ, chỉ lộ ra mỗi gương mặt nhỏ như trái xoan trắng hồng mơn mởn, đôi mắt phượng chứa châu ngọc trong vắt nhìn hồ sen, mày như liễu, môi hồng tựa đào tiên, ba vạn tóc đen vấn lên, hoa nhài lìa cành đậu lên làn tóc như lụa của nàng, nhìn thoáng qua như trang sức điểm lên, tự nhiên lại không kém phần kiều diễm.

Lúc Hoắc Phẩm Ngôn đi tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mĩ nhân ngắm vật, quả thật đẹp đẽ đến rung động tới tâm hắn, như có một bàn tay nhỏ bé gãi lên, trêu chọc lòng người. Hắn cảm thấy muốn tiến lên ôm nàng vào lòng mà giấu đi, hận không thể để không ai nhận ra vẻ kiều diễm của nàng, tuy nhiên lại luyến tiếc phá hỏng cảnh sắc này.

Hoắc Phẩm Ngôn giật mình, không biết từ lúc nào mà tất cả hồn phách của hắn đều bị nàng chiếm lấy.

Bị ăn gắt gao, đời đời kiếp kiếp bị người thu phục, tuy nhiên hắn lại có thể bất ngờ vui vẻ chịu đựng chấp nhận.

Lúc này như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của hắn, chỉ thấy Trần A Nam khẽ xoay người nhìn, tới khi thân ảnh cao lớn thẳng như tùng của hắn lọt vào mắt nàng, dung nhan vốn đã khuynh thành liền bừng sáng lên rực rỡ, nhấc lên làn váy như thu thủy chạy tới.

''Phẩm Ngôn.''

Hoắc Phẩm Ngôn đứng yên ở đó, dung nhan lam nhan họa thủy như trước ung dung, chỉ có đôi hắc mâu chứa đầy ý xuân tươi cười, khóe môi khẽ cong nho nhỏ, dang hai tay chờ nàng sà vào lòng hắn.

Cảm giác người trong lòng ở trong vòng tay của mình như thế nào?

Hoắc Phẩm Ngôn chỉ có thể cảm thán, nhân sinh chỉ cần thế này.

May mắn hắn không phải quân vương, nếu phải chỉ sợ đã có cảnh thái tuế không cần giang sơn chỉ muốn mĩ nhân.

''Vì sao không ở trong phòng? Nhìn xem cái mũi đều hồng.''

Hoắc Phẩm Ngôn một tay ôm người, tay còn lại khẽ xoa cánh mũi hồng hồng của nàng, âm thanh không giấu được ý vị cưng chiều người thương, Trần A Nam vốn bình thường trưởng thành lãnh đạm, lại có thể ở trong lòng hắn lộ ra nét ngây thuần chun mũi, bĩu môi oán trách.

''Nhàm chán quá đi?''

Âm thanh nũng nịu, một cảnh này chọc vào mắt chó độc thân tam đương gia Lệ Hoằng ở phía sau, khiến hắn vừa giận dữ vừa nổi một tầng da gà.

Cứ ngỡ hai người kia ít nhiều cũng sẽ để ý hoàn cảnh, để ý 'nam nhân độc thân cô độc một mình lẻ loi' như hắn một chút, ai dè đợi được một khắc, hai chân đều lạnh đến muốn đóng băng, người ta vẫn không có ý buông tha nhau, hi hi ha ha cười đùa.

Tam đương gia Lệ Hoằng cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, nhịn không được cười lạnh ra tiếng:

''Ha hả.''

Nghe thấy tiếng cười lạnh này của hắn, Trần A Nam lập tức giật thót lên chột dạ, nhanh chóng lùi ra khỏi lồng ngực to lớn ấm áp của nam nhân bên cạnh, hai má xấu hổ đỏ bừng nhìn về phía tam đương gia Lệ Hoằng đang quấn thành cái bánh chưng ở bên kia, ấp úng cười hỏi.

''Tiểu cửu.. ngài tới lúc nào vậy?''

''Ha hả, tiểu cửu của cháu tới lâu như vậy, hai chân đều đóng băng, bây giờ cháu mới thấy ta sao?'' Lệ Hoằng cười lạnh khinh bỉ, bàn chân đạp bộp bộp xuống đất, bộ dạng như thế này chính là muốn bảo:

- Ta rất giận!

''...............''

''Khụ, tiểu cửu cùng chàng đã nói gì vậy?''

Trần A Nam lặng lẽ mặc kệ người kia, quay sang bên cạnh hỏi nam nhân của mình, hòng muốn đổi chủ đề. Chưa để Hoắc Phẩm Ngôn há miệng phun ra được lời gì, tam đương gia bên kia lại nhanh miệng hơn cướp lời.

''Trước không nói chuyện đó, tới đây, tiểu cửu cùng cháu, chúng ta cùng nhau tâm tình một chút!''

Sau đó nhanh nhẹn cướp người, sai sử nha hoàn hai bên kiềm kẹp xốc nách Trần A Nam, hùng hổ tiến vào căn phòng gần đó, đi ngang qua Hoắc Phẩm Ngôn cũng không quên hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Phẩm Ngôn:''..................''

Trần A Nam ngay cả phản bác cũng không có cơ hội, khi bừng tỉnh thì đã bị người ấn vai ngồi xuống ghế mềm, đối diện chính là gương mặt thối hoắc của tam đương gia Lệ Hoằng.

Ngay sau đó, Trần A Nam chỉ có thể sầu khổ đau răng ngồi chịu trận bị người giáo huấn, từ chuyện rơi vực đến nam nữ thụ thụ, từ chuyện ngày bé đến lúc lớn, ngay cả việc hồi đó cũng bị hắn hung hăng mắng lại một phen.

''Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Ngươi như thế nào lại có thể hồ đồ sà vào lòng nam nhân xa lạ như vậy? Nghĩ mình là chim sẻ sao?!''

''...........''

Ta sà vào lòng người là chim sẻ, vậy mấy lần tiểu cửu lăn vào ngực nữ nhân gọi là gì? Trần A Nam phụng phịu nghĩ, nhưng không có gan phun ra.

''Nam nhân từ trước đến nay không phải đồ tốt! Từ bé đã giáo huấn ngươi như thế nào!''

''...............''

Cửu cửu, ngài cũng là nam nhân đó...

''Nam nhân kia có gì hơn người? Bộ dạng tuấn tú hơn người có cái gì hay?''

Vậy người nào mỗi ngày đều tự đứng trước gương hô hào: tam gia ta tuấn tú phong lưu, trời ganh người ghen...

''Người trẻ ngày nay cái tốt không học, chỉ toàn điều xấu! Hổ thẹn với tổ huấn, thư kinh đọc đều bị chó ăn hết rồi sao! Ôm ôm ấp ấp, chàng tình thiếp nguyện? ha! Ta khinh!''

''.................''

''Tiểu cửu...'' Trần A Nam rụt rè lên tiếng.

''Chuyện gì?'' Lệ Hoằng lỗ mũi hừ lạnh.

''Cửu cửu... có phải bị cô nương nào đá đi phải không..?''

''Phụt!''

Trà vốn vào miệng, nay oanh liệt phun ra ngoài dài ba thước, nếu không phải A Nam nhanh tay lẹ chân, chỉ sợ đã ướt như chuột.

''Nói bậy! Tam gia ta tuấn dật bất phàm! Ai đầu đất có gan như vậy! Nói bậy! Nói bậy!''

Trần A Nam ôm hai lỗ tai đáng thương, không vui nhìn người trước mặt đỏ bừng mặt ra sức rống lên chối bỏ.

Cái bộ dạng này.... Chỉ sợ thật sự bị người bỏ a______!

Đến khi Trần A Nam được thả ra ngoài, hiển nhiên là đã trải qua một trận mắng đến máu chó đầy đầu, nàng ôm cột rơi hai hàng lệ, đau khổ hướng về phía Lệ gia bên kia ranh giới, thầm hét.

- Bà ngoại, người mau tới nhét nữ nhân cho tiểu cửu đi a___! Người này nhịn đến hỏng đầu rồi!

Bởi mới nói, trên thế gian này, không phải chỉ có tiểu nhân cùng lòng dạ đàn bà là đáng sợ, ngay cả chó độc thân cũng rất đáng sợ a!

Hoắc Phẩm Ngôn ở bên ngoài cách một cánh cửa, hai tâm bình phong, đều ngoài ý muốn nghe sạch sẽ âm thanh rít gào mắng máu chó đầy đầu của tam đương gia Lệ Hoằng, không khỏi đau răng co giật khóe mắt, đến khi nhìn thấy tiểu nương tử mặt mũi sầu khổ đi ra, không nhịn được đau lòng muốn chạy tới vỗ về, nhưng dưới cái nhìn hung bạo khủng khiếp của ai kia, đành tiếc hận rụt chân về.

Nếu xét về thân phận thì hắn cao hơn, nhưng về bối phận, muốn rước được nương tử, thì người ta lại cao hơn...

Không thể không nhẫn.

Nhưng nhìn A Nam trưng bộ dáng đáng thương hề hề, hắn lại nhịn không được đau lòng. Tam đương gia Lệ Hoằng thấy vậy, lập tức trừng về cháu gái, Trần A Nam nhỏ nhen tranh thủ sự đồng tình, bị trừng không khỏi phải nghiêm túc rút về, bình thường ngoan ngoãn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm nhìn mặt đất.

Một dạng thiên kim dịu dàng đặt đâu ngồi đó, càng khiến cho lòng Hoắc Phẩm Ngôn rục rịch, thầm nghĩ ngày hoàng đạo gần nhất là ngày nào, khi quay về liền lập tức...

''Không còn sớm, đêm nay mở yến tiệc tẩy trần nhỏ cho hai người, hôm sau theo kế hoạch di chuyển, còn bây giờ, tiểu Huấn, tới dẫn người đi xuống.''

Tam đương gia Lệ Hoằng phân phó người, một dẫn A Nam đi về viện phía Tây, một dẫn Thần vương gia tới viện phía Đông, bản thân hắn tất nhiên phải đi theo đưa Thần Vương gia đi, dù gì người này cũng là con cháu hoàng thất, quan nhất phẩm, có quá quắt cũng không thể quá phận.

Hoắc Phẩm Ngôn tất nhiên hiểu rõ chuyện dưới cái nhìn của thân gia, muốn chạm vào nữ nhi nhà họ thì khó hơn trời, chỉ có thể lưu luyến nhìn bóng lưng nàng rời đi, bên tai vang lên tiếng khụ hừ lạnh của người bên cạnh, hắc mâu lúc này mới khó khăn chuyển về, hướng tới tam đương gia Lệ Hoằng nói một tiếng.

''Đi thôi.''

''Vương gia, mời đi bên này.''

Tam đương gia Lệ Hoằng cung kính đưa tay, sau đó cùng Hoắc Phẩm Ngôn rời đi.

Trước khi đi, không quên cho người đi xuống chuẩn bị yến tiệc nhỏ tối nay, gọi là yến tiệc, cũng chỉ là một bữa cơm tối phong phú, chỉ có ba người tham dự mà thôi.

Mặc dù vậy, người bên dưới trang viên không ai dám làm qua loa, bình thường chủ tử đã là người nghiêm khắc khó lấy lòng, chính là dạng tìm kim trong trứng, một lỗi phạm nhỏ cũng có thể bị mất việc, huống chi lần này lại có khách tới thăm, nghe đâu khách này là quý nhân, thân thích bên kia tới chơi, tất nhiên không thể hồ đồ mà qua loa được, chỉ có thể tăng gấp mười lần tâm tư mà làm việc, trên dưới trang viên đồng lòng, nhất định phải giữ được bát cơm, giữ được bao lì xì thưởng cuối năm!

Trong lúc hạ nhân ở phòng bếp bùng lên ngọn lửa hừng hực giữ bát cơm của mình, tiểu nô tài đang hăng say chặt cũi bên ngoài, bỗng nhiên bị người khều một cái, không khỏi bực bội quát lên.

''Đứa nào không có mắt, dám vào lúc này quấy rối ta làm việc!''

Chỉ thấy sau lưng hắn là một tiểu nô tài khác cũng mặc trang phục hạ nhân ở trang viên, kẻ này mặt mũi đen như than, hương hắn cười hì hì có chút ngu ngốc hỏi.

''Tiểu đại ca, có chuyện gì mà mọi người đều chạy tới chạy lui thế? Bình thường đâu có như vậy.''

Nô tài chẻ củi nhìn nô tài mặt than, mày rậm nhăn lại hướng mặt than dò xét trên dưới, thấy hắn ngu ngu cười chờ, bộ dạng tò mò nhìn khắp nơi, nô tài chẻ củi không khỏi đánh giá hỏi một câu.

''Người mới tới sao?''

Mặt than nghe hắn hỏi vậy, cũng ngu ngơ cười ngoác miệng gật đầu bảo.

''Đúng vậy, tiểu đệ mới tới trang viên được một tuần hai ngày thôi, hì hì''

Nô tài chẻ củi nghe hắn nói, nhìn hắn như đứa ngốc giơ một ngón tay lên, sau đó lúng túng giơ hai ngón tay, miệng còn lầm bầm một tuần hai ngày là mấy ngón vân vân, đoán hóa ra là đứa khờ, không khỏi từ lòng thương hại nhắc nhở hắn một câu.

''Hôm nay tam gia có khách quý tới thăm, ngươi không lo quay về chăm chỉ làm việc, coi chừng không giữ được chén cơm đâu!''

Nói xong lại bắt đầu lấy củi mới để lên chuẩn bị chặt, nô tài mặt than bên cạnh nghe vậy, lập tức giật thót lên hỏi.

''Khách.. khách quý? Khách quý nào? Là giống lão Vương bên cạnh a? Tiểu đệ thường nghe mấy đứa ăn xin nói lão Vương bên kia là quý nhân, khách quý của tam gia là hắn hả?''

Nô tài chẻ củi nghe hắn nói vậy, không khỏi xuy một tiếng mắng tới.

''Cái lão Vương nhà giàu mới nổi cờ bạc quấn thân ngu ngốc đó làm sao xứng được làm khách quý của tam gia chúng ta! Khách quý này nghe đâu là thân thích của chủ tử tới chơi, xuy xuy, không nói với ngươi nữa, ta còn muốn giữ chén cơm no bụng, ngươi cũng mau đi làm việc đi.''

Dứt lời liền xua đuổi nô tài mặt than đi chỗ khác, thấy hắn chạy đi, nô tài chẻ củi nhịn không được lầm bầm chữ thằng khờ.

Sau đó chỉ thấy nô tài mặt than một dạng ngáo ngơ chạy, gặp ai cũng cười hề hề, hạ nhân xung quanh bận rộn, thấy không ai để ý tới kẻ khờ như hắn, chỉ thấy hắn hai mắt khẽ sáng, tia ranh mãnh hiện lên, chạy được một lúc lập tức quẹo vào một nhà kho bị bỏ hoang tại trang viên, xung quanh không có bóng người, nô tài mặt than như tên trộm nhìn xung quanh, miệng ngoác ra giả tiếng chó sủa một cái, tiếng vừa dứt, đã thấy từ trong không trung xuất hiện một đạo bóng người màu đen.

Nô tài mặt than nhanh chóng nhào tới, hướng tới bên tai người kia thầm thì, đem mọi chuyện trình lên sạch sẽ, bóng người áo đen kia nghe thấy vậy, hướng hắn gật đầu, sau đó liền biến mất, để lại nô tài mặt than giả thành thằng khờ chạy quay về.

Tẩm cung của hoàng đế Tây Lương.

Chưởng Nghi điện to lớn khắp nơi dát vàng cầu kì, tại cửa sổ lớn trong phòng ngủ, một đạo thân ảnh to lớn vận ngoại sam màu trắng, tay áo đuôi sam đều thêu cánh hoa mạn đà la màu đen, gió từ bên ngoài thổi vào, lay chuyển tà áo, vòng ngực tùy tiện mở rộng, da thịt chạm vào gió mang hơi lạnh cũng không rùng mình lấy một cái, suối tóc trắng buông xõa sau lưng, che đi một nửa dung nhan bị phế, chừa lại bên kia anh tuấn hoàn hảo, như tạc ra từ tượng, khí tức lạnh lùng không che giấu.

Người này chắp tay đứng đó chờ đợi, đợi khi tia sáng từ chiều tà biến mất, bóng đêm dần lên, người này vẫn một thân như núi đứng tại nơi đó.

Từ bên ngoài nhảy vào một đạo bóng đen quỳ xuống cung kính, lúc này mới thấy thân ảnh áo trắng thêu hoa mạn đà la kia nhúc nhích, y hướng hắn phất tay áo, hắc y nhân lập tức đi tới ghé vào người y nói nhỏ.

''Tin tức chuẩn xác không?''

Âm thanh lạnh lẽo như tiếng chuông điểm vào đêm khuya, hắc y nhân gật đầu, chờ được một lúc, mới thấy y phất tay, hắc y nhân liền nhanh chóng phóng người đi ra bên ngoài.

''Chàng đang làm gì vậy?''

Đột ngột từ trong bóng tối bước ra một thân ảnh uyển chuyển của nữ nhân, chỉ thấy nàng ta thân người như rắn nước câu hồn, dung nhan như hoa về đêm, quyến rũ yêu mị, một thân đồ đỏ màu lựu bao lấy, thứ nên lộ đều lộ, không nên cũng lấp ló mà che đi. Tóc đen vấn cầu kì, trâm vàng trâm ngọc, hoa quý điểm lên, càng khiến cho nàng ta xinh đẹp diễm lệ, thứ lấp lánh bắt mắt nhất, chính là trâm phượng phú quý, tượng trưng cho quyền lực, điểm bên cạnh đuôi phượng là đóa mạn đà la bằng ngọc, tượng trưng cho thân phận đặc trưng.

Nữ nhân này như rắn nước quấn lên thân hình như núi lạnh lùng của nam nhân, yêu kiều dựa vào lồng ngực phơi bày của y, đôi môi đỏ như son khẽ hé mở, hơi thở như lan tỏa mơn mởn, nũng nịu kêu gọi.

''Chàng không đến dùng bữa sao? Thiếp đều chờ không thấy chàng tới.''

Nam nhân ngoại sam màu trắng vẫn như trước đứng đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hắn đầy ý vị nhìn ánh trăng tròn vành vạch trên cao, sau đó chỉ thấy y đưa tay ôm lấy eo của nữ nhân trong ngực, tóc trắng che đi một bên mặt, dung nhan còn lại cười như yêu nghiệt quyến rũ, dán vào nữ nhân trêu cười.

''Hiện tại liền đi.''

Nữ nhân si mê nhìn y yêu nghiệt trào phúng, không để ý y lạnh lùng, mà vòng tay lên cổ y, dán thân người sát vào nhau, si mê khẽ kêu.

''Nhạn Bắc....''

Sau đó eo bị người hung hắng siết lấy, nữ nhân đau đớn nhìn đáy mắt y cuồng bạo lạnh lẽo, chỉ thấy y khẽ cong khóe miệng cười cười ôn nhu nói.

''Ai cho phép nàng kêu cái tên đó?''

Miệng y cười, y ôn nhu nói, nếu không phải nàng ta thấy ánh mắt y lạnh lẽo chết chóc hung tàn đầy ý cảnh cáo, chỉ sợ đã tưởng y chỉ muốn trêu đùa nàng.

Nữ tử tâm hung hăng đau, tổn thương muốn nức nở, nhưng vẫn phải dấu đi, chua xót cười câu hồn, ôn nhu dịu dàng đáp.

''Thiếp ngu xuẩn, chàng đừng tức giận.''

Nam nhân đưa tay thả ra nữ nhân, mặc kệ nàng chật vật, chỉ lạnh lùng đi ngang qua, trước khi đi, không quên hướng nàng ôn nhu chạm vào một bên sườn mặt mà nói.

''Không có lần sau.''

''Ân..'' nữ nhân cũng cười đáp lại, khóe mắt che ngụ tia chua xót không cam lòng.

Mễ Bối: lên sàn!!! Á Á Á!! Tôi ngất.

Hôm nay tôi rất chăm chỉ đó, viết dài hơn mọi ngày luôn! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net