Chương bảy mươi lăm: Bị mời vào hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang đông đúc hạ nhân lui tới, tay chân lanh lẹ làm việc không ngừng, cũng như bao ngày bình thường bọn họ đều cố gắng làm việc, công việc mỗi người mỗi khác, bên cạnh còn có trưởng đầu giám sát, muốn tìm một kẻ lười biếng cũng khó khăn. Đối với đám hạ nhân được huấn luyện nghiêm khắc như bọn họ, sáng đến tối chỉ biết công việc, ngay cả chuyện chủ tử rời đi hay lui tới cũng không phải thứ bọn họ nên quan tâm, cho nên việc tam đương gia Lệ Hoằng chuẩn bị rời đi cũng không ai đưa tiễn là bình thường, có đi cũng bị hắn đuổi về làm việc.

Trưởng đầu hai mắt trợn to như mắt cú đêm, quan sát những nha hoàn xung quanh, hận không thể móc ra một lỗi sai mà sử phạt, nhìn bọn nha hoàn tay chân thăn thoắt làm việc, ngay cả một hạt cát cũng không có, trưởng đầu không khỏi cảm thấy buồn bực, cảm thấy nha hoàn thời nay thật không như xưa, ngày xưa trưởng đầu ở phủ gia khác quản lý, một cái liếc mắt bắt được mười đứa làm biếng, từ khi tới chỗ này lại khiến người ta tổn thương sâu sắc, cảm thấy mình thật vô dụng...

Đang lúc trưởng đầu còn đang u sầu thì chợt thấy từ dưới bậc thang có một nha hoàn áo xanh lén lén lút lút nhìn cái hầu bao, chốc chốc lại thần kinh cười hớn hở, hai mắt trưởng đầu lập tức lập lòe tia hưng phấn, xắn tay áo hùng hổ vọt tới, nhanh tay bắt lấy cái nha đầu lén lút này, mặt mày hớn hở mắng lên.

''Bắt được ngươi trộm làm biếng rồi nhé xú nha đầu!''

Nha đầu áo xanh vốn còn đang thỏa mãn sờ hầu bao, đột nhiên bị người bắt lấy, quay sang nhìn thấy trưởng đầu thì lập tức trợn mắt giật bắn người, thầm la hét xui xẻo rồi!

''Trưởng trưởng đầu hiểu lầm a''

''Hiểu lầm cái rắm! Ngươi trốn dưới chân cầu thang lén lén lút lút, không phải trộm lười thì là gì?''

Trưởng đầu hớn hở muốn chết, nào để cho nha đầu này hoa tay múa chân biện giải, lập tức xách cổ áo nàng ta lên, một đường bừng bừng nhiệt huyết muốn nộp lên cho quản gia, thể hiện rằng bổn trưởng đầu ta đây không phải kẻ vô dụng!

Đương lúc một người kéo một người sống chết ôm cột khóc rống thì tam đương gia Lệ Hoằng từ đằng xa đi tới nhìn thấy, quản gia bên cạnh thấy mặt mũi hắn âm u, lập tức giật mình quát một tiếng.

''Hai người các ngươi đang làm cái gì? Không thấy tam gia đi tới hay sao!''

''Tam tam gia?!''

Một tiếng quát của quản gia khiến hai người lập tức sợ hãi đến giật bắn, quay lại nhìn thấy sắc mặt chủ tử âm u thì rụp một tiếng quỳ xuống, Lệ Hoằng hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi.

''Bổn gia bỏ bạc để đem các người tới chỗ này nô đùa sao?''

''Tam gia oan cho nô tài! Nô tài chỗ này quan sát thấy nha đầu này trộm lười dưới chân cầu, mới muốn đem người tới cho quản gia xử lý, dù gì chức vụ của nô tài cũng là giám sát, nô tài có mười lá gan cũng không dám không yên phận làm việc!''

Trang đầu bao năm làm công việc này vốn đã một thân kinh nghiệm, lập tức không hoảng mà trình bày rõ ràng, nha hoàn áo xanh bên cạnh thì thảm hơn, chính là mặt mày trắng bệch, thầm mắng trưởng đầu không có nhân tình!

Tam đương gia Lệ Hoằng nghe vậy, mới lia mắt sang nhìn nha hoàn áo xanh kia, nhìn nàng ta mặt mũi cúi gầm, không khỏi nheo mắt ngọc một cái, khẽ đưa tay vuốt cằm bóng loãn thì thầm.

''Vì sao bổn gia lại thấy ngươi có vẻ quen mắt thế nhỉ?''

Nha hoàn áo xanh nghe vậy lập tức giật thót lên, thầm kêu hỏng bét, sợ hãi hắn nhớ ra nàng là người kiếm cớ kéo hắn rời đi tạo cơ hội cho thiếu gia cùng tiểu thư, không khỏi đầu óc xoay như chong chóng, nóng vội phun ra vài cái cớ.

''Nô nô tì từng giúp tam gia mài mài mực...''

Chưa đợi Lệ Hoằng suy nghĩ cẩn thận lại thì có người xen ngang cắt đứt suy nghĩ của hắn, âm thanh trong vắt, dễ dàng làm thay đổi sự chú ý của người khác.

''Tiểu cửu sao lại ở đây? Có chuyện gì sao?''

Trần A Nam một thân đồ tử y uyển chuyển đi tới, sau khi ở viện riêng chuẩn bị thỏa đáng, nàng theo đám nha hoàn đi thay đổi xiêm y, váy lụa tử y bồng bềnh chạm đất, đuôi váy như những cánh hoa lay chuyển, phần eo thắt gọn bởi thắt lưng đậm màu, thêu trăm loại hoa nhỏ cầu kì, ngọc bội treo lên điểm xuyến, sắc ngọc quý lấp lánh hấp dẫn, tóc đen đơn giản tết lại, dùng một thanh trâm bằng ngọc xuyên qua, đuôi trâm hình sen, tâm sen đính một viên đá quý sắc đỏ, chốc chốc dưới ánh mặt trời dịu nhẹ phát sáng. Dung nhan sạch sẽ đơn thuần, chỉ đơn giản thoa một lớp son dịu nhẹ bảo vệ môi dưới thời tiết lạnh khỏi khô nứt. Sau lưng hai hàng nha hoàn cung kính đi theo, bước chân nhẹ nhàng đi trên hành lang màu đỏ lựu cổ kính, từ xa trông như một bức mỹ nhân dệt trên gấm quý.

Trần A Nam không nghĩ chưa đi khỏi viện được bao lâu thì nhìn thấy tiểu cửu vốn phải ở trên xe ngựa xa hoa đợi nàng, lại thấy hai hạ nhân quỳ gối ở đó, không khỏi miên man suy nghĩ, ra sức phát huy trí tưởng tượng của mình.

Lệ Hoằng từ lúc thấy nàng xuất hiện thì đã sớm quăng hai cái người kia ra sau đầu, lập tức tiến tới, từ trên tay quản gia đưa ra một tấm áo choàng màu trắng thuần làm bằng lông thỏ mềm như nhung, nhàn nhạt nói.

''Nghĩ đi thúc giục ngươi một chút, sẵn tiện đưa luôn tấm áo choàng này.''

Trần A Nam đứng yên để nha hoàn giúp nàng khoác lên tấm áo choàng, đưa tay sờ một tí, chất liệu mềm mượt, cực khiến người ta yêu thích, không khỏi tò mò hỏi.

''Cửu cửu lấy đâu ra vậy? Ban nãy kiểm tra cũng không có thứ đồ tốt thế này nha.''

Tam đương gia Lệ Hoằng gật gù khen ngợi nhìn Trần A Nam sau khi khoác lên tấm áo choàng, lông thỏ trắng muốt càng khiến nàng trở nên xuất sắc, quả nhiên là thích hợp. Nghe nàng hỏi hắn cũng chỉ trả lời qua loa.

''Ừm, là từ bên phía Trầm Tướng quân của Tây Lương đưa tới một số vật, bảo là lễ vật đền đáp hôm ta cho hắn mượn tửu lâu đãi khách, nghe nói thân thích tới thăm ta, liền sai người đưa thêm kiện áo này, lễ vật cho ngươi, rất hợp. Thích không?''

Trần A Nam gật đầu, rất thích nha.

''Lễ vật đem tặng ta nhớ thường không chứa áo choàng lông thỏ nha, có cũng là lông chồn hoặc thú lớn, lông thỏ trắng thuần như vậy vốn rất khó kiếm, đường may tinh xảo càng khó cầu, qua lại hảo hữu thì có phải quá mức hay không?''

Trần A Nam thường giúp đỡ việc qua lại với người khác nên rất rành chuyện quà cáp, bình thường những chuyện như vậy, lễ vật cao lắm cũng là tặng mấy chục thước vải mắc tiền, đằng này ngay cả áo lông thỏ mà cung phi cũng chỉ lấy được nếu may mắn, Trầm Tướng quân gì đó đưa đồ này tới, không khỏi cũng quá cao tay đi?

''Có lẽ tập tục hai nước khác nhau đi.'' Lệ Hoằng chỉ nhún nhún vai trả lời, quản làm cái rắm gì, dù gì Lệ gia cũng cho Trầm gia mượn tửu lâu hạng sang gần nửa tháng, đưa tới mấy cái áo lông thỏ cũng hợp lý vậy.

Trần A Nam nghe vậy cũng không nghĩ nữa, liền cùng với Lệ Hoằng rời đi, không nhanh chân chỉ sợ trễ nãi đoạn đường quay về.

Quản gia thấy chủ tử quay đi, nhìn lại hai người còn đang quỳ ở chỗ kia, biết chủ tử hiện không rảnh quản bọn họ, liền phất tay bỏ lại một câu rồi chạy theo.

''Chuyện của các người cứ dựa theo quy củ mà xử lý đi.''

Trưởng đầu nghe vậy lập tức hai mắt lập lòe hưng phấn vâng một tiếng giòn tan, ngược lại nha hoàn áo xanh bên cạnh thì rên rỉ đến đau trứng, khốn khổ cào đất.

Ngoài cổng trang viên có một đội ngũ hùng hậu, tám chiếc xe ngựa, năm trong số đó là đựng đồ vật cá nhân của tam gia Lệ Hoằng, ba chiếc chia đều cho mỗi người Trần A Nam, Hoắc Phẩm Ngôn cùng tam gia. Trần A Nam liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa cuối cùng, rồi nhìn tam gia Lệ Hoằng leo lên cỗ đầu tiên, sau đó nàng mới vịn tay nha hoàn leo vào cỗ xe ngựa ở giữa hai người.

Bên trong xe ngựa xa hoa rộng lớn rất thoải mái, có thể chứa được gần sáu người, không khác gì so với một căn phòng thu nhỏ, đồ dùng gì cũng có, nệm êm trải dài, không lo vì đường xá xa xôi mà mông bị mài mòn.

''Xuất phát!''

Tiếng quản gia bên ngoài hét lên, đoàn người liền bắt đầu di chuyển có trật tự, ở giữa là hàng ngũ xe ngựa cao quý, hai bên có gia đinh hộ tống, mỗi cỗ xe hai ngựa kéo, đằng trước có người cưỡi ngựa đi trước mở đường, phía cuối có người nghiêm túc quan sát, nha hoàn đi theo hầu hạ vẻn vẹn năm người, chia ra mỗi người ngồi một cỗ xe canh gác gia sản.

Trần A Nam vì sáng sớm đã phải mở mắt chuẩn bị kiểm kê đã có chút mệt mỏi mà dựa vào nệm gấm trên xe ngựa, nghĩ hành trình dài như vậy, trước hết cứ nghỉ ngơi một tí vậy, lập tức hai mí mắt đấu đá dính vào nhau, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Đương lúc nàng đang thoải mái đi dạo cùng Chu Công thì bị âm thanh hỗn tạp bên ngoài quấy nhiễu, không khỏi mơ màng mở mắt, bên tai nhạy cảm nghe tiếng người nói chuyện, có chút âm thanh quen thuộc của Lệ Hoằng, có lạ, cảm thấy xe ngựa đứng yên không di chuyển, đầu óc mụ mị không rõ, khẽ xoa xoa mí mắt, không khỏi vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài, khẽ hỏi.

''Có chuyện gì vậy? Đi tới đâu rồi?''

Bên cạnh xe ngựa có hạ nhân, thấy nàng vén rèm hỏi, lập tức cung kính ghé tới nói.

''Tiểu thư, đã đi qua bốn thành nhỏ, chúng ta hiện đang ở cổng thành chính của Tây Lương, đằng trước không hiểu vì sao lại hạ lệnh đóng cửa thành, bất kể ai cũng không được ra vào, bên phía tam gia vốn được phê chuẩn rõ ràng cũng bị cấm lại, tam gia đang cùng mấy người đó làm rõ.''

Trần A Nam mày liễu khẽ nhăn lại, tại sao đột nhiên lại đóng cửa thành?

Nàng khẽ đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy thân ảnh của tiểu cửu đang cùng với một vị đại thúc mặc chiến giáp nói chuyện gì đó, chỉ thấy vị đại thúc này nhất tề kính cẩn cúi lưng, nhưng cổng thành phía sau lại nhất quyết không di chuyển, sau đó tam gia Lệ Hoằng quay người lui về, Trần A Nam nhìn sắc mặt hắn nghiêm trọng, không khỏi ngẩn ra.

''Tiểu cửu, có thể đi không?''

Lệ Hoằng thấy nàng, nhẹ lắc đầu.

''Vì sao a? Chúng ta có giấy phép đàng hoàng cơ mà?''

''Đúng vậy, tuy nhiên hắn bảo là cấp trên hạ lệnh cấm, thậm chí còn đem xuống chiếu chỉ có ngọc tỷ, đám người này không dám tùy tiện mở cửa thành.''

Lệ Hoằng mày nhăn có thể kẹp chết một con bọ. Đương lúc hai người trầm mặc khó xử thì từ xa vang dội tiếng chân ngựa chạy tới, âm thành ầm ĩ nhất tề, một toán người mặc ngân giáp cưỡi chiến mã, chặn lại đoàn người như rắn của Trần A Nam.

Tam gia Lệ Hoằng mặt mày âm u, mắt ngọc híp lại nhìn người đi đầu từ trên lưng chiến mã nhảy xuống, hướng hắn chắp tay chào.

''Lệ tam gia, hảo.''

Lệ Hoằng mặt mày lạnh lẽo gật đầu, hai mắt đảo tròn nhìn đám người ngân giáp bao vây, giọng lập tức lạnh đi ba phần.

''Trầm tướng quân có phải nên cho bổn gia một lời giải thích? Cớ gì lại đem nhiều người tới ngăn chặn như vậy? Trong tay bổn gia còn cầm giấy thông hành có phép rõ ràng của quý quốc, chính tay Trầm Tướng quân đưa tới đấy!''

Trầm Tướng quân nghe hắn lạnh giọng trào phúng, giao hảo mấy năm liền biết người này chỉ sợ đã nổi giận rồi, chỉ có thể khiêm nhường cúi người tạ tội, bất đắc dĩ đem chiếu chỉ trong người giao ra.

''Tam gia minh xét, bổn tướng cũng là bất đắc dĩ, bên trên hạ lệnh cấm giới, sai sử bổn tướng tới đón tam gia cùng thân thích vào cung một chuyến.''

''Vào cung? Lệ gia chỉ là một thương gia, nào có chuyện gì khiến bệ hạ phải tới mời?''

Lệ Hoằng nhíu chặt mày kiếm, nhìn chằm chằm chiếu chỉ trên tay của Trầm tướng quân, đúng thật là lệnh giới nghiêm cùng mời người, không khỏi suy tư vài lần. Nhìn đám người ngân giáp xung quanh, khí thế này xem ra không muốn theo chân vào cung thì không được. Tâm tình không tốt, cũng không muốn cho người ta sắc mặt tốt, Lệ Hoằng lập tức xoay người bỏ lên cỗ xe ngựa, lạnh giọng từ bên trong nói ra.

''Bệ hạ triệu tập bổn gia không dám không theo, phiền Trầm tướng quân dẫn đường.''

Trầm Tướng quân cung kính cúi lưng vâng một tiếng, sau đó leo lên lưng chiến mã, cùng với đoàn người với xe ngựa đi thẳng vào hoàng cung Tây Lương.

''Trầm Tướng quân, có thể hỏi vài câu không?''

Trầm Tướng quân được lệnh theo sát, hiện đang cưỡi ngựa trùng hợp đi bên cạnh cỗ xe của A Nam, Trần A Nam từ mảnh hở tí xíu nhìn ra quan sát tình hình, thấy vậy khẽ cất giọng hỏi.

Giọng nói ôn hòa, trong vắt như tiếng đàn, Trầm tướng quân không khỏi ngẩng ra, sau đó phục hồi tinh thần, nhận rõ cỗ xe ngựa này bên trong có lẽ là vị tiểu thư chi kim thân thích của Lệ gia, có chút lúng túng, nhưng rất nhanh trấn tĩnh cẩn thận trả lời.

''Tiểu thư cứ hỏi, bổn tướng biết nhất định không dám giấu.''

''Không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi Trầm tướng quân có biết chút ít gì về việc này không? Vì sao lại muốn triệu chúng ta vào cung?''

''Bổn tướng không dám dối gạt, đúng là có từng nghe người bên bệ hạ bảo muốn gặp gỡ người quen, sự thật hay không thì bổn tướng không dám quyết định.''

Trần A Nam ngẩn người, người quen? Trong số bọn nàng có ai quen biết người trong hoàng thất Tây Lương? Là tiểu cửu sao?

''Phải chăng trước kia tam gia cùng triều đình từng lui tới?''

Trầm Tướng quân lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói.

''Không có, bổn tướng quen biết tam gia ở Tây Lương hai năm, chưa bao giờ thấy hắn tiếp xúc với hoàng thất nước ta, ngay cả quan lại lui tới cũng chỉ có số ít bổn tướng cùng các lão cựu thần về hưu khác.''

Nếu như vậy, chuyện này chỉ sợ có vấn đề!

Mặc dù tình huống nghiêm trọng, nhưng Trần A Nam cũng không rối loạn, chỉ có thể nghiêm túc suy nghĩ kế sách đề phòng cẩn thận. Đương lúc nàng suy tư, tấm áo choàng lông thỏ trượt trên vai rơi xuống, kéo tới sự chú ý của nàng, Trần A Nam không khỏi ngẩn người, khẽ hướng tới gần bên ngoài, cách một tấm màn che nói với Trầm tướng quân.

''Trầm tướng quân, đa tạ kiện áo choàng của ngài.''

Trầm tướng quân ở bên ngoài nghe thấy không khỏi bất ngờ, có chút khó hiểu hỏi lại.

''Tiểu thư nói là kiện áo choàng nào?''

Trần A Nam hai mắt mở to, vẫn giữ nguyên âm thanh bình thản mà đáp lại.

''Phải chăng lễ vật Trầm tướng quân đưa tới phủ gia nhà ta có một kiện áo choàng bằng lông thỏ?''

''Không có, lễ vật đưa tới không có áo choàng lông thú, bổn tướng bình thường không hay dùng thứ đó, trong phủ cũng vậy.''

Trần A Nam ngẩn người trong chốc lát, đưa mắt nhìn áo choàng lông thỏ trên tay, bình thường trả lời.

''A, vậy sao? Có lẽ bổn tiểu thư có chút nhầm lẫn, để Trầm tướng quân chê cười rồi.''

''Không dám.'' Trầm tướng quân khách khí đáp lại, nhưng Trần A Nam hiện không còn tâm trí để ý hắn ta, nàng đáy mắt châu ngọc đen láy nhìn chằm chằm áo lông thỏ trong tay, suy nghĩ từng tốp chạy loạn trong đầu, lồng ngực dường như đã hiểu cái gì đó, tuy nhiên có chút mơ hồ, cũng không dám khẳng định.

Từ khe hở nhìn tới cỗ xe ngựa yên ắng sau lưng, mi mắt khẽ hạ, che giấu đi ý tứ trong mắt nàng.

Cổng lớn hoàng cung Tây Lương càng lúc càng gần, cảm giác mơ hồ càng lúc càng rõ.

Mễ Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net