Chương bảy mươi: Lệ viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thượng Lệ lâu đi đến trang viên riêng của Lệ gia mất sáu mươi dặm, trang viên này thuộc hạng thượng đẳng, bao gồm một ngàn ba trăm sáu mươi mẫu đất, tám trăm đất đồi, chín mươi tám mẫu ao hồ nuôi cá tôm cua, ba mẫu đất chăn gà vịt lớn, mười tám mẫu lớn nuôi các loại gia súc thành đàn, chưa kể đến rừng cây ăn quả trong trang viên, nhân khẩu người làm đông đúc, đa số là người sống trong thôn trang tại trang viên lớn của Lệ gia, vốn trang viên này trước kia là của một phiên vương tại Tây Lương quốc, sau này vì phạm tội chém đầu, trang viên được lão gia tử Lệ gia mua lại, sau này truyền xuống cho tam đương gia Lệ Hoằng phát triển, mới có ngày hôm nay.

Người ta thường biết đến đây là trang viên của một gia tộc ở Đại Tấn, gọi là Lệ viên.

Lệ viên to lớn rộng rãi, Trần A Nam cùng Hoắc Phẩm Ngôn được người dẫn tới tiền viện, cảnh tượng tuy giữ vẻ mộc mạc cổ trang, nhưng chất liệu xây dựng lên thì chính là hàng thượng phẩm, bốn góc cột đình được dựng cao từ những thân cây sống trăm năm, bước qua cổng lớn sơn màu lựu đỏ, khu đất rộng trải dài, chính giữa xây một tòa lâu cao bảy tầng, hoa văn kì lân khắc trên mỗi phiến gạch cầu kì xinh đẹp, hằng năm dịp Tết, tại tòa lâu bảy tầng này được hạ nhân trong trang viên treo lên đèn lồng, khách quý thường được đón tiếp tại chỗ này, nghe bảo ngày ấy lên lầu thứ bảy xem pháo hoa nở rộ cùng với cảnh tượng nhà dân san sát đằng xa tại tòa lâu này, chính là cảnh tượng kì vĩ, từng có một vị quan thư được vinh hạnh tại chỗ này xem một lần, đã đề thơ tả lại, thơ ấy đến nay vẫn lưu danh trong chốn sĩ quan.

Đi qua tòa lâu, chính là con đường gạch xanh bóng loáng, hai bên trồng hoa nở rộ được người chăm sóc cẩn thận, cảnh sắc này, nếu bảo đây chỉ là sản nghiệp của một gia tộc lấy thương làm gốc, mấy ai có thể tin nổi.

Mặc dù tiền viện này tuy lớn, lại có tòa lâu bảy tầng nổi danh, nhưng không ồn, hạ nhân xung quanh đều có quy củ, bước chân đi nhẹ như bay, lấy nguyên tắc có thể nghe tuyệt không mở lời.

Hoắc Phẩm Ngôn hạ mi mắt, thầm tán thưởng Lệ gia có quy củ.

Đi được vài đoạn đường, Trần A Nam đã có thể nhìn thấy đằng đó không xa chính là thư phòng tại tiền viện, nơi tam đương gia Lệ Hoằng quanh năm ở, trước cửa thư phòng đóng kín, chính là thân ảnh của Bỉ chưởng quầy, ông đứng nghiêm cẩn, khi thấy đoàn người Trần A Nam bước tới, lập tức chắp tay khom người, cung kính vấn an.

''Tiểu thư cùng công tử tới rồi, tam gia hiện ở bên trong chờ đợi hai vị.''

Trần A Nam gật đầu, Bỉ chưởng quầy lập tức xoay người nhanh chóng dẫn lối, hai nha hoàn gần đó nhanh tay mở cửa, Bỉ chưởng quầy đưa người tới cửa, khẽ hô tri một tiếng, sau đó liền lui người đứng sang bên cạnh, ý vị chỉ để hai người Trần A Nam đi vào, ông và đám thuộc hạ đều đứng ở bên ngoài.

Trần A Nam khẽ liếc nhìn Bỉ chưởng quầy, ý thăm dò tâm tình tiểu cửu gần đây thế nào, chỉ thấy ông đáp trả nàng vẻ mặt đau răng, không khỏi sầu não nhíu mi thành hình chữ xuyên.

''Tiết trời trở lạnh, người bên ngoài nhanh đi vào.''

Dường như mất hứng vì nàng chần chờ mãi không di chuyển, từ bên trong thư phòng lập tức truyền ra âm thanh không lạnh không nóng, ý vị nghiêm khắc.

Trần A Nam vẻ mặt như ăn hoàng liên, khẽ đưa mắt nhìn sang thân ảnh như tùng bên cạnh, ánh mắt chạm đôi hắc mâu của hắn, chỉ thấy người ta khẽ cong khóe mắt, ôn nhuận trấn an, lúc này mới bình thản bước vào.

Đi vào thư phòng, khí ấm lập tức ập tới, xua đi cái lạnh bên ngoài, nhìn bốn góc phòng đều đốt lửa bập bùng, nàng không khỏi ca thán, tiểu cửu vẫn như xưa ghét cái lạnh a. Nghe lão thái thái từng kể, hằng năm chỉ cần tiết trời vừa vào thu, tam đương gia Lệ Hoằng đã cho người đốt lò sưởi, chưa kể đến mùa đông khắc nghiệt, chính là nếu không phải chuyện gấp gì, tam đương gia tuyệt đối không bước chân ra khỏi phòng có lò sưởi, ngay cả dùng bữa cũng tại trong phòng, có vậy mới biết, hắn thể chất không phù hợp với ngày lạnh, lão thái thái từng than thở, sở dĩ như vậy, chính là lúc hạ sinh hắn thân thể bà lớn tuổi, lại sinh trước mấy ngày, lúc mới chào đời, hắn thân thể gầy gò đáng thương.

Dứt khỏi suy nghĩ, Trần A Nam phục hồi tinh thần nhìn thân ảnh ngồi sau bàn, người này một thân áo sam màu lựu đỏ, da trắng môi bạc, dung nhan anh tuấn, thừa hưởng hết cái hoàn hảo của hai lão thái gia, suối tóc đen được vấn lên bằng ngọc thạch phong lưu, sở dĩ nhìn hắn cùng Trần A Nam có chút tương tự, chính là đôi con ngươi châu ngọc đen láy, cùng với của Trần A Nam là một đôi một dạng, ngay cả khóe mắt mày cong, đều như đúc ra từ một khuôn.

Nếu không phải người cẩn thận, nhìn sơ qua, chỉ sợ đã nhầm lẫn hai người này là một.

Trần A Nam đưa Hoắc Phẩm Ngôn tiến tới, sau đó lập tức hạ thân vấn an, thanh thúy mà cất lời phúc đáp hắn.

Hoắc Phẩm Ngôn cũng theo nàng chào hỏi, một bộ không siểm nịch không kiêu ngạo, lại không giấu được vẻ hào quang của hắn, tam đương gia Lệ Hoằng vốn thầm dò xét, cũng không khỏi phải đánh giá cao về người nam nhân này.

Tam đương gia Lệ Hoằng lăn lộn ngoài đời bao lâu, đã luyện được cho mình bản lĩnh tinh tường tinh ý, hắn có thể cảm nhận được, người bên cạnh cháu gái của hắn, không phải rồng cũng là phượng, chính là người không đơn giản, chỉ cần hắn yên lặng đứng đấy, đã là hạc giữa bầy gà, khí chất cao quý trời sinh, không phải kẻ nào cũng có, không phải muốn cũng có thể rèn luyện ra.

Lệ Hoằng không giấu vết dò xét hắn, Hoắc Phẩm Ngôn cũng thầm quan sát lại, danh tiếng tam đương gia Lệ Hoằng tuy không vang dội như những người khác, tuy nhiên cũng có thể là người gây được các cơn chấn động trong thương trường, người biết hắn tuy không tới vạn nhưng chắc chắn phải trên trăm ngàn, có mấy ai trong vòng xoáy này lại không rõ tam đương gia Lệ Hoằng là kẻ nào, đặc biệt thân là người hoàng thất, Hoắc Phẩm Ngôn càng tinh tường khả năng của người này.

Hai người dù lần đầu chạm mặt, đều có cùng một lối suy nghĩ:

Người này, nếu không thể làm bạn, tuyệt không thể thành thù!

''Mau đứng lên.''

Lệ Hoằng nhanh chóng sai người đem tới ghế mềm cho Trần A Nam cùng Hoắc Phẩm Ngôn, sau đó chính là trà thượng hạng, điểm tâm cầu kì, lại chú ý cái mũi ửng đỏ của Trần A Nam, không giấu được tia đau lòng dưới đáy mắt, lập tức đem túi sưởi trong ngực ra nhét vào lòng nàng, mi nhăn thành chữ xuyên khẽ trách.

''Ta đã nói như thế nào? Thân thể cháu không thể không giữ ấm, tiết trời lạnh như vậy lại chạy tới chỗ này chơi sao?''

Gần cuối câu, âm thanh càng biến đổi đầy ý vị, không khỏi khiến Trần A Nam chột dạ rụt cổ lại, nhoẻn miệng cười nịnh nọt đưa tay nhận lấy túi sưởi ôm vào lòng, đáng thương hề hề nói.

''Lần sau sẽ không như vậy nữa.''

''Còn muốn có lần sau?''

Lệ Hoằng khẽ nhướng mi, bàn tay gõ lên bàn vang tiếng cộc cộc, gõ cho trán Trần A Nam muốn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

''Ta...''

Chạm vào ánh mắt châu ngọc lãnh ý của tam đương gia Lệ Hoằng, Trần A Nam lập tức nuốt xuống lời biện giải, xem ra tất cả tình hình bên đó, bên này của tiểu cửu đã thông hết rồi, nàng không khỏi bất đắc dĩ rụt cổ, lí nhí đáng thương nói.

''Tiểu cửu, cháu sai rồi, tuyệt không có lần sau.''

Bộ dạng đáng thương nhận lỗi như hài tử, không khỏi khiến lòng hai nam nhân ở đây mềm nhũn ra.

Hoắc Phẩm Ngôn không khỏi muốn trêu chọc nàng, nhưng e ngại nàng da mặt mỏng, chỉ có thể dở khóc dở cười, sau đó như có như không đưa ánh mắt chạm vào đôi châu ngọc của tam đương gia Lệ Hoằng, hai nam nhân lập tức hiểu tình hình, chỉ thấy tam đương gia Lệ Hoằng khẽ phất tay nói.

''Chuyện này chốc nữa xem ta giáo huấn cháu sau đi, bây giờ theo người ra ngoài mặc thêm y phục, bảo người dưới nấu một chén súp ấm bụng, tiểu Huấn, tới dẫn người đi.''

Chưa đợi Trần A Nam bắt kịp tình hình, đã thấy tiểu nha hoàn nhanh nhẹn bước lên đỡ người dìu đi, nàng nhìn thần sắc nghiêm túc của tiểu cửu, không khỏi đưa mắt nhìn sang Hoắc Phẩm Ngôn, mặc dù lo lắng, nhưng thấy hắn hướng nàng chấn an mìm cười, mới nhịn xuống, ngoan ngoãn theo người đi ra bên ngoài.

Trước khi cửa thư phòng hoàn toàn khép lại, Trần A Nam không khỏi nghe thấy âm thanh trầm ấm quen thuộc của Hoắc Phẩm Ngôn.

''Chuyện này không phải lỗi do nàng ấy.''

Sau đó cửa thư phòng khép lại, nàng chẳng nghe được âm thanh gì khác.

Nha hoàn tiểu Huấn nhìn tiểu thư nhan sắc khuynh thành bên cạnh không di chuyển, chỉ chăm chú ghé tai vào cửa hòng muốn nghe lén, không khỏi buồn cười, nhưng nhớ tới chủ tử giao phó, liền khẽ hắng giọng nhẹ nhàng bảo.

''Tiểu thư, bên này.''

Trần A Nam lúc này mới phát giác, không khỏi có chút nóng hai má, nhưng lại tỏ vẻ bình thường nương theo nha hoàn đi ra ngoài, mặc dù không cam lòng nhưng nàng hiểu tiểu cửu cùng nam nhân kia, bọn họ đã muốn nói chuyện riêng, dù nàng có chơi xấu, cũng khó có thể chen vào.

Ai nha, cái này có thể xem như người nhà làm khó chàng rể không?

Nghĩ tới đây, Trần A Nam không khỏi xuy một tiếng cười ra, thấy hạ nhân xung quanh lén nhìn, mới thu lại nụ cười, vờ nghiêm túc bước đi.

Tuy nhiên tâm trí lại lơ đễnh bay tới thư phòng, dù nàng lo lắng, nhưng lại tin tưởng khả năng của Hoắc Phẩm Ngôn, cho nên liền an tĩnh lại.

Mễ Bối: up luôn cho đủ bảy mươi chẵn, thật ra làm biếng chia thành hai chương lắm :)) Happy Weekend!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net