Chương bảy mươi mốt: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở mỗi góc thư phòng dường như đều được đốt lò sưởi cháy bập bùng, kể cả đèn cày đều được thắp sáng lên mặc dù hiện tại là ban ngày, cả căn phòng mặc dù buông rèm ngăn cách với cảnh vật bên ngoài, tuy nhiên vẫn sáng bừng rõ ràng.

Hoắc Phẩm Ngôn có thể cảm nhận được hơi ấm áp loan tỏa từ lò sưởi khắp phía, thậm chí ngồi trong căn phòng này, thân nhiệt hắn còn cảm thấy một vài hơi nhiệt, cho nên mới thoải mái cởi bỏ áo khoác bên ngoài.

Trên mặt bàn có đặt một lò lư hương được chạm khắc tỉ mỉ, từng đợt hương được đốt lên phả ra hơi ấm cùng làn khói lườn lờ, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, có tác dụng an thần, Hoắc Phẩm Ngôn xuyên qua làn khói trắng lượn lờ nhìn tam đương gia Lệ Hoằng phía đối diện, mặc dù trong phòng đã rất ấm áp nhưng người này ngoại trừ để lộ khuôn mặt lãnh đạm của mình, còn lại đều quấn một tầng áo khoác lông chặt chẽ, thậm chí trong tay còn ôm túi sưởi ấm áp khác vừa được nha hoàn đưa tới, trước mặt còn đặt một tách trà nóng hầm hập bốc lên khói, không khỏi khiến hắn khóe mắt khẽ giựt giựt, tiểu nương tử bảo hắn người này sợ lạnh, xem ra trình độ sợ lạnh này chỉ sợ đã vượt qua khỏi nhận thức bình thường của nhân sinh.

Hoắc Phẩm Ngôn không tiếng động nhìn nha hoàn từng chút từng chút một cẩn thận đưa trà lên miệng hầu hạ tam đương gia người kia uống trà xuống.

Hoắc Phẩm Ngôn ''.............''

Sau khi tam đương gia Lệ Hoằng thỏa mãn với độ ấm trong bụng, mới có tinh thần nhớ ra trước mắt còn có người, lúc này mới khụ một tiếng cất lời.

''Thất lễ rồi.''

''Không sao, cứ tự nhiên như nhà mình đi.'' Hoắc Phẩm Ngôn theo thường lệ thuận miệng trả lời.

Lệ Hoằng:''..............''

Này vốn là nhà hắn có được hay không...

Không hổ là người trong giới thương nhân, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức lấy lại khí thế, nhẹ nhàng sai sử nha hoàn đem thêm trà lên, lần này đương nhiên là không quên 'đạo đãi khách', Hoắc Phẩm Ngôn đương nhiên có một phần.

Trà vừa được đem lên, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức không vòng vo đi thẳng vào vấn đề.

''Có thể nói rõ rồi.''

Sau đó lại thấy Hoắc Phẩm Ngôn đối diện nhàn hạ từ tốn, tam đương gia Lệ Hoằng nhìn người này từ từ dùng trà, lại từ từ thưởng điểm tâm, sau đó tiếp tục từ từ đánh giá lư hương đang được đốt, hoàn toàn không vội vàng cùng hắn kể chuyện, bộ dạng thưởng thức kia thật khiến người ta nhầm lẫn hắn (Hoắc Phẩm Ngôn) là chủ, còn khách chính là kẻ đang quấn mười tầng áo bông này đây...

''Khụ.'' Tam đương gia Lệ Hoằng khẽ nhắc nhở.

Sau đó đổi lấy ánh mắt không hài lòng của người đối diện, dường như xen vào lúc hắn thưởng thức lư hương là một tội lỗi tày trời khó dung vậy...

Hoắc Phẩm Ngôn mắt thấy tam đương gia Lệ Hoằng chuẩn bị nóng nảy, mới không đành lòng buông tha cấu tạo tỉ mỉ của lư hương, sau đó nhàn nhạt nhìn đám nha hoàn xung quanh, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức hiểu rõ, liền phất tay cho người lui xuống.

Đến khi cánh cửa được người đóng lại cẩn thận, bên trong thư phòng liền yên ắng chỉ còn hai thân ảnh nam nhân, châu ngọc đụng hắc mâu, đánh giá đối phương một cách thẳng thắng không e dè.

''Không hổ là tam đương gia Lệ gia, danh tiếng nổi như sóng cồn, lần này được diện kiến, thật sự là vinh hạnh của tại hạ.''

Hoắc Phẩm Ngôn không giấu vết ca ngợi, người này danh tiếng biết đến đã lâu, không hắc không bạch, đáng để kết giao.

Tam đương gia Lệ Hoằng quanh năm suốt tháng nghe người ta ca tụng vốn đã quen, nhưng lần này không khỏi để ý, người đối diện một bộ kinh sủng, tuy nhiên từ khóe mắt đến đuôi mày, đều ẩn hiện tia cao ngạo, trời sinh vốn đã trên người, dù là được hắn ca tụng, lại khiến người ta cảm giác như được cấp trên tùy tiện khen một tiếng vậy, không khỏi sinh ra tia dè chừng cùng tò mò.

Dù gì người bên cạnh nha đầu nhà hắn vốn trước giờ hiếm ai bình thường, nếu đụng phải kì nhân cũng không có gì lạ.

''Công tử khách sáo, tại hạ hổ thẹn. Không rõ quý danh của công tử là gì, cùng với tiểu nha đầu nhà tại hạ có quan hệ thế nào? Tiểu nha đầu từ nhỏ ngỗ nghịch, Lệ gia cùng Trần gia không ít lần mệt mỏi, tuy nhiên bên cạnh luôn dễ dàng kết giao nhiều bằng hữu là quý nhân, công tử đây tuấn dật phi phàm, ắt hẳn mệnh quý, tại hạ có chút tò mò.''

Tam đương gia khuôn mặt khách khí cười, đôi mắt khẽ cong lại híp, phát ra ánh sáng xanh lè lè khiếp người, như một con cáo già quan sát gà, mở miệng ngậm miệng đều là ý vị khiến người khác phải cẩn thận.

Hoắc Phẩm Ngôn cũng khẽ cười, vờ như không nghe thấy tia uy hiếp dè chừng trong lời nói, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

''Qúy nhân thì không dám nhận. Tại hạ chữ lót một chử Phẩm , tên gọi Ngôn, họ đề chữ Hoắc.''

Âm thanh ôn nhuận, không lạnh không nóng, giống như gió trời khi tiết xuân về, vốn là âm thanh dễ nghe, nhưng vào tai tam đương gia Lệ Hoằng, lại như nước biển nổi sóng tựa cái nghĩa của họ người kia, không khỏi mấy phần chấn kinh cùng khiếp đảm.

Đúng thật bên cạnh nha đầu kia luôn là kỳ nhân.

Lần này thì hay rồi, không những là kỳ nhân, mà còn là đại cao nhân!

Nói trắng ra chính là đại tôn thần không dễ chọc.

Không nghĩ vốn là cáo già vờn gà, chớp mắt một cái gà kia tung cho cáo một cái móc sắc bén, tưởng là gà, nhưng ai ngờ người ta vốn là chim ưng đâu?

Tam đương gia Lệ Hoằng cảm thấy gió Tây Bắc như quất vào mặt lạnh buốt, trong lòng không khỏi trên dưới nghìn lần tưởng tượng giáo huấn nha đầu kia, làm thế nào lại có thể thân ở thành nhỏ phía Bắc lại trêu chọc được đại tôn thần ở kinh thành phía Nam xa xôi? Đã vậy cũng không biết ý trước nói với hắn một câu đề phòng sao?

Mặc dù bên trong bão táp phong ba, nhưng không hổ là thương nhân gian xảo, sau mấy giây thất thố lập tức có thể khôi phục, rất có lễ nghi đứng lên, cung kính nói.

''Tại hạ có mắt như mù, không nghĩ Thẩn Vương Gia lại có thể đích thân đến hàn xá nhỏ bé của tại hạ, danh tiếng Thần Vương Gia như sấm dền bên tai, nay có thể diện kiến, quả nhiên bất phàm, hơn xa khối người, tại hạ vinh hạnh, tự nhận hổ thẹn, hy vọng Vương gia có thể bỏ qua cho những việc thất thố của chúng tại hạ.''

Y nhấn mạnh ba từ 'chúng tại hạ', ba từ này bao gồm ai không phải rất rõ ràng sao? Ngoài tam đương gia người này, chính là người còn lại đang nhàn hạ chờ ở bên kia phòng, nhàm chán tiểu nha đầu Trần A Nam.

Hoắc Phẩm Ngôn đáy mắt cười tủm tỉm, cũng không cảm thấy xấu hổ bị người vạch trần, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tam đương gia là gì, bọn họ vốn khoảng cách xa xôi, làm sao có thể biết nhau? Trần A Nam là tiểu cô nương, sao có thể là kẻ chủ động? Chỉ có hắn chiêu trò, mới có thể tạo ra mối quan hệ này. Dù sao cũng là hắn mặt dày mặt dạn dán vào nàng trước, hắn cũng không xấu hổ không nhận.

Dù gì có thể nắm được Trần A Nam trong tay, Hoắc Phẩm Ngôn không thể không mãnh liệt vui vẻ cùng tự hào. Nếu không phải hắn trước sau hình tượng cao ngạo có chút lãnh, chỉ sợ đã sớm chống hông cười rồ lên mà đắc ý rồi, như thế này:

''Có phải thấy bổn vương rất tài giỏi hay không? Bắt kịp thời cơ hay không? Có mắt nhìn hay không? Tướng mạo tốt đổi được mắt xanh mĩ nhân hay không? Oa ha ha ha...''

Những thứ này tất nhiên người ngoài không tài nào biết được, nhưng với tư cách người thủ thỉ bên gối cả đời Trần A Nam, chỉ sợ cũng sẽ phần nào đoán được đi..

Dù gì nàng cũng hiểu rõ người này, bề ngoài tuấn tú bất phàm, nhưng bên trong lại vô sỉ hay đắc ý, lại rất ''kiêu ngạo''.

Nói trắng chính là bụng đầy dao găm nhưng bề ngoài lại là một đóa hoa.

''Tiểu nha đầu cùng tại hạ thân phận khác biệt với Vương gia, được ngài chiếu cố, thật là vinh hạnh tám đời.''

'Thân phận khác biệt' từ kẽ răng tam đương gia bay ra nghe sao thật chói tai.

''Tam đương gia không cần khách sáo, bổn vương với A Nam thân thiết, tam đương gia cùng nàng cũng thân thiết, chúng ta sẽ rất nhanh thân thiết, cứ như A Nam gọi bổn vương Nhị gia là được.''

Nhìn Hoắc Phẩm Ngôn cười tủm tỉm nói hàng loạt chữ thân thiết, cơ mặt Lệ Hoằng lập tức co giựt, có chút muốn hỏi vương gia có phải ngài không để ý đúng trọng điểm câu chuyện sao..?

''Vương gia cao quý... tại hạ không dám loạn ngôn..''

''Cái gì loạn với không loạn, tam đương gia vốn nói vinh hạnh, cứ thoải mái vinh hạnh gọi đi.'' Hào phóng phất tay áo, phong lưu tuấn dật, tủm tỉm cười lóa mắt.

Lệ Hoằng:''.........................''

''Vậy.. đa tạ vương gia..''

''Khách sáo khách sáo'' sau đó lại ha ha cười lên.

Lệ Hoằng thầm co giựt khóe miệng.

''Về chuyện lần này, bên kia xảy ra chấn động lớn vậy, chỉ sợ loạn trong loạn ngoài, vương gia định sẽ thế nào?''

Lấy lại bình tĩnh, Lệ Hoằng lập tức đi vào vấn đề, lờ đi vấn đề gọi Nhị gia gì gì đó, đối phương là con cháu triều đình, dòng dõi cao quý, lại có chức vị cao, không kể cái ghế Vương gia nhất phẩm, Thần Vương gia còn nắm trong tay chức vị Đại tướng quân, có cờ hiệu riêng, danh hào Chiến thần, quan nhất phẩm, thân mang bách chiến công danh, muốn hắn có thể mở miệng hướng người như vậy ''thân thiết'' kêu Nhị gia, thật sự ngoài dũng cảm còn cần chính là định lực khủng bố...

Đối với cô cháu gái ngoại kia, từ nhỏ đã biến thái khác người, trong đầu toàn những ý tưởng kì dị một vốn thu nghìn lời, thông minh ranh mãnh, xem ra một đôi dị nhân này, nhìn tổng quát không khỏi cũng rất... thích hợp?

Hoắc Phẩm Ngôn tự động bỏ qua vẻ mặt đen thui táo bón của tam đương gia người kia, nghe tới chuyện quan trọng, không khỏi nghiêm túc gật gù bàn luận.

''Chuyện này còn phải nhờ vào năng lực của tam đương gia rồi. Tình hình bây giờ bổn vương cùng A Nam muốn quay về cũng phải mất vài ngày, chưa kể việc phải thông qua ngõ cửa kiểm soát của quân Tây Lương, tam đương gia cũng biết, nếu để bên đây phát hiện bổn vương hiện vô duyên vô cớ ở trong thuộc địa của bọn họ, nhất định sẽ không dễ dàng thả bổn vương đi, Tây Lương hai năm nay yên lặng an phận, nhưng không giấu được bọn họ bất mãn việc nộp thuế cùng cống phẩm hằng năm cho Đại Tấn ta, lần này Minh Mạc rục rịch đánh vào cứ địa Liêu thành, chỉ sợ giấy không giấu được lửa, tin tức một khi phát tới bên này, việc rời đi sẽ càng khó khăn.''

Dừng một chút, quan sát sắc mặt của người đối diện, tam đương gia nhíu mày suy nghĩ, khẽ nói.

''Vậy ý của vương gia là gì? Vương gia cứ việc phân phó, tại hạ nhất định dốc sức làm chu toàn.''

Hoắc Phẩm Ngôn nhìn hắn nghiêm túc, lúc này mới thả lỏng khẽ hài lòng gật đầu, nói tiếp.

''Được, trước hết nhờ tam đương gia cho người nhanh chóng thúc ngựa quay về đưa tin cho bệ hạ cùng người của ta ở Liêu thành, chi tiết phân phó trong thư bổn vương sẽ đề sau rồi đưa cho tam đương gia. Chú ý, tốt nhất là lén di chuyển, cử người thành thạo nhanh nhẹn có bản lĩnh, chỉ nghi khắp nơi đến Liêu thành đều có kẻ rắp tâm tư đứng chờ bên ngoài. Còn việc hôm nay tam đương gia thiết đãi chúng ta vào trang viên, Tây Lương vốn để ý Lệ gia nhất định sẽ biết mà quan sát, tam đương gia cho người truyền ra ngoài, nếu có kẻ hỏi, cứ bịa thân phận của chúng ta là được.''

''Vương gia an tâm, đúng là có kẻ thầm tra hỏi thân phận hai người, hạ nhân bên dưới kín miệng trình báo lên, tại hạ đã cho người bên cạnh đi giả mạo danh tiếng, nói rằng thân thích đến thăm, cháu trai cùng thân luyến, bên Lệ gia có bốn nam hài, hiện một đứa vừa vặn lén đi tới kinh thành theo chân đại đương gia học hỏi, chuyện này ngoài người Lệ gia không ai biết rõ, người ngoài có biết chỉ biết hắn không có tại phủ gia. Hiện tại vừa vặn dùng cho hai người.''

Hoắc Phẩm Ngôn gật đầu, thầm khen ngợi, sắp xếp tỉ mỉ như vậy, hèn chi được phong cho là hắc bạch của giới thương nhân.

''Về chuyện quay về, tại hạ lập tức sắp xếp, cùng hai người quay về Đại Tấn, dù gì bên này tại hạ cũng có mấy phần quen biết quan lại, việc ra vào cổng lớn thành của Tây Lương nhất định không có vấn đề, chỉ sợ bên kia có người dò xét việc Vương gia mất tích hay không?''

Hoắc Phẩm Ngôn xoay tách trà trong tay, đôi hắc mâu khẽ híp.

''An tâm, chỉ cần thư tới được tay của đại hoàng huynh, thân phận bổn vương đang ở nơi nào liền không đáng ngại. Trước mắt quay về, phải tới quân doanh trước phía Nam Liêu thành trước.''

Lệ Hoằng nghe vậy, lập tức giật mình.

''Ý của Vương gia là..?''

''Ngày bao vây Liêu thành giải quyết ung nhọt Dật phủ, vốn không phải bổn vương bị Ngô Dĩ Hầu kéo xuống vực, chính hắn nhắm vào A Nam, kéo nàng ấy đi theo.''

Lời vừa dứt, đôi hắc mâu lập tức tuông ra lãnh ý thấu xương.

Lệ Hoằng không khỏi chấn kinh hô ra, dung nhan lập tức trắng bệch, châu ngọc trong mắt hừng hực lửa giận.

''Có kẻ hiểu rõ được chuyện Vương gia sẽ làm? Liền lấy A Nam nhà tại hạ làm mồi câu?''

Hoắc Phẩm Ngôn nặng nề gật đầu, ngày ấy nếu Ngô Dĩ Hầu cá chết lưới rách muốn kéo hắn cùng nhảy vực chỉ sợ sẽ không thành công, nhưng Ngô Dĩ Hầu lại chọn A Nam, Hoắc Phẩm Ngôn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống? Lập tức nhanh chóng phóng người đi theo, tại lúc đó, hắn lập tức đoán được, có kẻ thao túng, đưa ý kiến này cho Ngô Dĩ Hầu, kẻ này biết rõ chuyện hắn đặt A Nam trên đầu trái tim, lợi dụng nàng mà trừ khử hắn.

Việc giữa hắn và A Nam cùng Trần gia qua lại, vốn không mấy người biết, mỗi lần đến Trần gia chỉ có đem theo mấy người thuộc hạ, cho nên có thể đoán được, chỉ sợ là kẻ bên cạnh.

Mục đích là gì?

Chính là tạm thời quấy nhiều lòng quân binh, quân binh không yên, chính là lỗ hỏng của quốc gia.

Kẻ này là ai, tạm thời Hoắc Phẩm Ngôn có thể đưa ra một vài ứng cử viên. Chỉ còn đợi một mồi nhử là rõ.

Chỉ sợ kẻ này nghĩ hắn đã bỏ mạng, đáng tiếc, chính là người tính không bằng trời tính.

Nghĩ tới đây, đôi hắc mâu đã đen láy như lỗ hỏng vũ trụ nguy hiểm, phát ra tia sát khí kinh người. Nghĩ tới những kẻ này vì đạt được tâm cơ dơ bẩn, lại dám đem tính toán tính lên thân người Trần A Nam, liền khiến Hoắc Phẩm Ngôn một bụng đầy hỏa, hận không thể một đao chém sạch bọn chúng.

Nếu không phải hắn và nàng có quá khứ thần kì kia, chỉ sợ cũng đã bỏ mạng dưới đáy vực có mạch nước ngầm đó rồi.

Mễ Bối: đừng hỏi vì sao tôi chỉ up một chương, vì chương này ghép từ hai chương thành một đấy oa oa _____! Vốn theo quy tắc phải chia thành hai chương, nhưng cắt ra đọc không thoải mái, nên tôi để y sì luôn. Mọi người đọc vui vẻ nhé! Thân ái!

Không liên quan nhưng sao tôi lại cảm thấy Hoắc Phẩm Ngôn cùng Lệ Hoằng thật tương xứng...

Oa oa! Tự vả vì bản thân nghĩ như thế! Thật có lỗi với chúng sinh, với bé A Nam...... *vẽ vòng tròn*

Trần A Nam:''...................''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net