Chương bốn mươi ba: Tiểu trộm bện châu chấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Cát viện, mục tiêu kế tiếp của A Nam chính là tới Tuyết viện của lão phu nhân kia. Đinh nữ chủ hiện đang bị lão bà kia giữ chân ở Dật phủ, bên ngoài lấy lý do trong phủ không có nhân vật nhỏ tuổi giống cái, lão bà ngày ngày buồn chán, lại thấy Đinh tiểu thư ngoan hiền lễ độ, xinh đẹp như hoa, lão phu nhân lại cùng lão thái thái của Đinh gia xem như tỷ muội lâu năm, liền mạn phép mong muốn được đem Đinh nữ chủ tới Dật phủ bồi tâm tình lão nhân gia bà, còn nguyên nhân thật sự thì, người người đều rõ nhưng không có ai dám đứng lên lý lẽ.

Cái gì đàm tiếu, Đinh nữ chủ kia được lão phu nhân xác định là đương gia chủ mẫu trong tương lai, địa vị Đinh gia không nhỏ, Dật phủ lại là đại boss trong đám quan tham ở Liêu thành, nữ chủ người ta suốt ngày muội muội chàng chàng với Dật đại thiếu, con con bà bà với lão phu nhân, ai dám đứng lên đàm tiếu nàng?

Chỉ có Trần A Nam xem như xui xẻo, bị bắt tới đã không nói, hai huynh đệ kia lại thay nhau diễn trò anh em tương tàn đấu nhau chỉ vì nụ cười mĩ nhân, lời ra tiếng vào, lại có thân phận thật sự của Trần A Nam từ đâu tới đều bị Dật Biểu Cát cùng Dật Lam Phong vì mĩ nhân mà câm như hến, nên ngoài biết nàng họ Trần cũng không ai có thể moi ra được điểm gì khác để xem xét, tất nhiên Trần A Nam liền thê thê thảm thảm, biến thành hồ ly tinh trong vở tuồng. Vốn người khác còn muốn đứng trước mặt nàng chê cười nhưng là đụng tới dung nhan đệ nhất khuynh thành, cảm nhận khí tức lạnh lẽo đông chết con tôm của nàng cùng với chuyện một tay trâu bò đánh tiểu thư nhà võ Yến gia, chèn ép nha hoàn vô danh với cách làm cực biến thái, lập tức nghe Trần cô nương ở phía Đông liền co giò chạy tới phía Tây. Xem như Trần A Nam cứ thế rất thanh thản mà sống ' nương nhờ ' ở Dật phủ. Nếu hai anh em não tàn kia không muốn đem nàng diễn vở hành hình tù nhân một cách đàng hoàng, nàng cũng không ngu ngốc để bản thân thua thiệt, chăm chăm vào tảng đá đâu.

Đầu thì nghĩ nhưng chân tiếp tục thăn thoắt bay trên mái nhà của mỗi biệt viện, một hồi liền rất nhanh đã đi tới Tuyết viện trong truyền thuyết. Nơi ở của đương gia chủ mẫu tất nhiên sao có thể so với các viện khác? Ngoài sự xa hoa và rộng lớn, Trần A Nam cũng không có tâm tình để diễn tả, dù gì nơi này kiếp trước mỗi ngày đều đến để thay lão bà kia tính toán sổ sách, còn lạ lùng cái gì?

Trần A Nam biết lão phu nhân sẽ tâm tâm niệm niệm mãi ở tẩm phòng chính của Tuyết viện, dù Đinh nữ chủ có được bà ta yêu thích cũng chỉ được hưởng loại đãi ngộ ta nhất ngươi tam mà thôi. Cái loại mẹ chồng đáng ghét này, Trần A Nam ăn đắng một lần liền căm phẫn không muốn nhào tới lần nữa. Đinh nữ chủ đã muốn thành đương gia chủ mẫu của Dật phủ, nắm quyền hành lớn trong tay hô phong gọi mưa ở Liêu thành, Trần A Nam liền thật tâm muốn giúp nàng đoạt được.

Trần A Nam không khỏi ngước đầu bốn mươi lăm độ chuẩn mực nhìn trăng trên trời, ưu thương cho tấm lòng tuyệt đẹp của mình.

Sau khi nhảm nhí một hồi, Trần A Nam mới nhẹ nhàng đi tới biệt viện nhỏ trong biệt viện lớn Tuyết viện bên cạnh hướng Tây của tẩm phòng chính không xa cũng không gần, đúng như Trần A Nam nghĩ, đèn phòng còn sáng, hình ảnh Đinh Vị Mân ngồi trong phòng thể hiện cho Trần A Nam đoán trúng phốc tính tình sẽ an bài của lão phu nhân kia. Dù gì cũng sống với nhau ba năm, đoán không được thì liền tự nhục nhã phỉ báng trí thông minh bằng cách đập đầu vào gối đi.

Trần A Nam lúc này không nóng không vội, ngồi xếp bằng trên đầu Đinh nữ chủ, khụ... là ngồi ở trên mái nhà nhưng vị trí chính xác trên đầu Đinh Vị Mân. Nàng đưa tay gở một mảnh ngói thật nhỏ, cỡ ba ngón tay cái, sau đó liền chờ đợi thôi. Nhìn hình ảnh của Đinh nữ chủ, chính là đang chờ đợi người khác, Trần A Nam cũng đoán được nàng ta đợi ai, nhưng là ngồi không rất vô vị, cho nên Trần quần chúng lập tức bức mấy mảnh phiến trúc bên cạnh vươn tới, ung dung ngồi bện châu chấu. Thỉnh thoảng vừa bện vừa lia mắt nhìn xuống, thấy người dưới mông vẫn trước sau ngồi im một tư thế, lưng thẳng hai tay đặt trên đùi, dung nhan dịu dàng lấp lánh, nhìn một hồi cũng muốn thay nàng ta đau eo.

Quả nhiên nữ chủ vẫn có phong cách của nữ chủ, thiên kim chính là có ánh hào quang của thiên kim, có gãy eo lưng gập vẫn phải duy trì phong cách yểu điệu thục nữ, dù xung quanh không có người nhìn.

Cuộc sống khổ cực như vậy, Trần A Nam vẫn là thích ung dung tự tại như ở Trần gia hơn.

Nghĩ nghĩ một hồi, đến lúc Trần A Nam bện tới con châu chấu thứ ba, mới thấy từ xa có người lén lút thấp thỏm chạy về. Trần A Nam mắt sáng như cú, nhìn chăm chăm thân ảnh lén lút đang chạy về kia, động tác bện châu chấu dưới tay vẫn thoăn thoắt không dừng, nhìn một hồi mới nhận ra người kia là ai. Còn không phải nha hoàn thân cận A Hạnh của Đinh nữ chủ sao?

Ban đêm lén lút thập thò như vậy chỉ có hai chuyện để làm, một là đi hẹn hò, hai chính là đi làm chuyện xấu. Tin tưởng nhân phẩm của đám nhân vật này, Trần A Nam tự tin nàng ta mới làm việc xấu mà bò về.

A Hạnh sau khi thấp thỏm tâm tính chui vào phòng, lập tức thở hắt ra nhẹ nhõm, hướng nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế đằng kia mà cung kính cúi người.

'' Tiểu thư. ''

Trần A Nam tiếp tục bện tiếp cái đầu của châu chấu, chỉ có lỗ tai mới dểnh lên ngồi nghe thôi.

'' Mọi chuyện như thế nào rồi? ''

Đinh nữ chủ vẫn như trước giờ mở cái giọng nhẹ nhàng ôn nhu ba phần yếu đuối lên nói, khiến cho Trần A Nam ngồi giữa gió lạnh không khỏi rùng mình.

'' Tiểu thư, Tam nhị bảo hắn đúng theo lời tiểu thư căn dặn, đốt sạch một nhà Vân gia, không ai phát hiện ra hắn là ai cả, tiểu thư có thể an tâm. ''

Ngón tay bện châu chấu của Trần A Nam lập tức run lên một cái, lông mi hạ xuống nhìn châu chấu bị bóp nát trong tay, vốn đã có thể đoán trước nhưng khi nghe chính bọn họ nói ra, chính là một cảm xúc khác. Trong đầu hiện lên đôi con ngươi không hồn của Vân Tiểu Nghi, khí tức toàn thân đều muốn lạnh tận tâm can.

'' Rất tốt, còn chuyện ta sai ngươi làm thì như thế nào? ''

Âm thanh nhỏ nhẹ của Đinh Vị Mân vang lên, Trần A Nam hạ mi mắt nhìn lướt qua, liền thấy trên tay A Hạnh có một cái bọc màu đen, nàng ta đưa tới trước mặt Đinh Vị Mân, nhu thuận trả lời.

'' Đây là Hoan dược cùng với Hoa hồng dược, còn có bốn tên hạ nhân mới đều đã được nô tì thuê, hai ngày nữa giờ thân liền tới nhà kho Cát viện chờ người. ''

'' Hai ngày nữa là đến sinh thần của lão phu nhân, lúc ấy người đông hỗn loạn, liền đem hai dược này hòa vào đồ uống cùng thức ăn cho tiện nhân kia, ngươi đem nàng ta tới cho bọn hắn, dược phát tán liền lui đi. Chuyện về sau dẫn người tới, ta tự tay làm, những chuyện này nhớ bịt kín mồm bọn hắn một chút, có khai cũng không được lôi bản tiểu thư ra! ''

'' Tiểu thư an tâm, nô tì nhớ rõ. Kế hoạch này nô tì nhất định làm tốt, sẽ không để sự việc của dã nha đầu Linh Liên kia lặp lại. ''

'' Phong ca ca vẫn đang truy tố nha đầu kia, tuyệt không thể để chàng truy tới chỗ ta. ''

'' Tiểu thư, ngài định là ? ''

'' Quay về đem giấy bán thân của nàng ta, tìm cách đưa tới cho Yến Liễu Đào. ''

'' Yến tiểu thư?! Chuyện này.... Tiểu thư, Yến gia bên kia.. ''

'' Ngươi không cần quan tâm, đi làm những gì ta bảo là được. Yến Liễu Đào ngu ngốc như vậy, muốn phát hiện bản tiểu thư là rất khó. Còn có nữ nhân chết tiệt kia, nàng ta có thể thoát một lần, cũng do bản tiểu thư nhẹ tay không để ý, lần này xem nàng ta chạy đi đâu? Dật Biểu Cát còn bị Đinh gia cầm chân, hắn muốn quay về cứu vãn mĩ nhân hay giữ lại vị thế trong Dật phủ liền không có khả năng. ''

Dứt lời liền cười thấp khinh miệt, dung nhan vốn xinh đẹp nay vì âm mưu đen tối, bụng dạ thâm độc mà vặn vẹo dưới ánh đèn dầu, nhìn đáng sợ vô cùng, A Hạnh cũng không dám cãi lời nàng, từ đầu đã bị buộc chân, không thể làm gì khác, chỉ có thể ngoan ngoãn phục mệnh, có chủ tử ác độc như vậy, rốt cuộc là phúc hay họa?

Trần A Nam hờ hững nhìn bên sườn vặn vẹo vì cười thỏa mãn của Đinh Vị Mân, quả nhiên nữ nhân này so với rắn rết còn muốn hơn ba phần. Xinh đẹp thì sao? Gia thế tốt thì sao? Tài nữ thì sao? Còn không phải độc địa đến người người chán ghét? Dật Lam Phong nếu thú nàng, không biết là họa hay phúc. Nhưng là nàng không quan tâm đến tra nam nhân này, thứ nàng muốn hiện tại, chính là lật tung cả Dật phủ này, ngay cả Đinh gia cũng phải lật đến vỡ ngói!

Ban đầu nàng còn thiện lương suy nghĩ, nếu cả đời không dính dáng đến đám người này, nàng nguyệt ngây ngốc trải qua ngày tháng với thân nhân, nhưng là năm lần bảy lượt bọn họ muốn lấy mạng nàng, đe dọa Trần gia, còn muốn nàng thiện lương bỏ qua?

Bỏ cái rắm!

Trần A Nam buồn nôn khinh bỉ nhìn hai người tâm địa xấu xa dưới mông lảm nhảm, đóng lại mái ngói, mở lên ánh nhìn trong vắt nhưng lạnh lẽo bức người, nàng nhún người bật một cái, liền thoăn thoắt rời đi.

Lúc đến cũng như lúc đi vô tung vô ảnh, nếu không phải trên mái đình còn vươn lại vài phiến lá trúc bị ngắt xuống theo gió bay đi, liền khiến người ta chỉ nghĩ đêm nay là một đêm bình thường.

Mễ Bối.




Mễ đại nhân liếc nhìn Hoắc nhi tử được Trần nữ nhi đút ăn, dịu dàng nói.

" Hoắc Phẩm Ngôn, chương sau ngươi cút lên sàn."

Hoắc nhi tử nghẹn đồ ăn khó thở.

Trần nữ nhi phẫn nộ đánh hắn.

Mễ đại nhân vui đến mặt nở hoa cúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net