Chương bốn mươi bảy: Cao tăng phán đoán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một đêm bày tỏ rõ tấm chân tình của hai chủ tử nhà Trần A Nam, sáng ngày hôm sau cả hai đều phấn chấn tỉnh dậy, hai tay xoa xoa, mắt đối mắt, cùng nhau nhe răng cười một cái. Tâm ý linh thông, tiến hành kế hoạch tác chiến báo thù, thay chính nghĩa đè bẹp tà ác dưới chân.

Trần A Nam ra sức huấn luyện thần tốc cho Vân Tiểu Nghi, chỉ dạy cẩn thận từ cách cười bi thương đến nụ cười ngây thơ, sau lần thứ một ngàn bảy trăm tám mươi lăm trả bài, Vân Tiểu Nghi chính thức tốt nghiệp khóa diễn suất, nhảy qua môn tung quyền. Thời gian có hạn, Trần A Nam chỉ có thể chỉ dạy cho Vân Tiểu Nghi một vài quyền cước mèo ba chân, chỉ đủ để phát huy trong trường hợp cần chạy trốn, bị người cản thì đánh một quyền, đá hỏng trứng kẻ đó, rồi ôm đầu chạy ngay. Đừng nhìn dáng người Vân Tiểu Nghi nhỏ nhắn mà khinh miệt, lúc chạy chính là so với thỏ còn nhanh hơn, so với chuột càng muốn tinh ranh. Nếu không phải có sẵn trong người bí thuật khinh công độc nhất vô nhị, Trần A Nam cũng không địch lại nha đầu kia. Từ nhỏ lao động, tất nhiên sẽ khác người.

Đó là Trần A Nam đúc kết Vân Tiểu Nghi, còn nha đầu này đối với Trần cô nương, sau mấy đợt khóa huấn luyện, chứng kiến kĩ năng diễn suất thần sầu, cần rơi nước mắt liền rơi, sầu liền sầu, cười trong bi thương, diễn thành một đóa hoa tiểu bạch yếu đuối cũng không có vấn đề, lại biết đánh quyền lộng cước, thông minh sắc bén, nếu không phải vì tình hình hiện tại nhảy cảm, rất có khả năng Vân Tiểu Nghi tự tay lập một miếu thờ, đem A Nam ra làm Bồ Tát sống mà thờ cụng qua ngày rồi.

Đang lúc Trần A Nam cùng với Vân Tiểu Nghi ở trong Nguyệt ốc lăn lộn luyện tập, thì bên ngoài đã rối thành một đống. Nguyên do cũng bởi ngày mai là sinh thần của lão phu nhân, ở Liêu thành thì ai có thể so với Dật phủ địa vị? Cho nên bọn hạ nhân liền rất bận rộn chạy xuôi chạy ngược chuẩn bị, thiệp mời phát khắp nơi, nếu không phải e ngại Liêu thành ở quá xa, thiếu điều thiệp mời cũng chạy tới tay hoàng đế thiên gia ở kinh thành rồi, mặc dù chỉ là một lão phu nhân, nhưng lão phu nhân này trời sinh ưa náo nhiệt, yêu quyền hành, sinh thần của mình thì thiệp phải mời càng đông, người tới nườm nượp mới thỏa được hư vinh của bà ta. Lão gia Dật Tri huyện đó giờ sợ lão phu nhân như mẹ, bà nói một không dám nói hai, ngay cả đám thiếp thân ngày thường hay sủng ái bị sai đi làm việc, dù tim đau nhỏ máu cũng không dám cãi lời. Chỉ có thể giả vờ bản thân bận bịu, tiếp khách quý tới phủ, trốn tránh những ánh mắt ai oán như làn thu ba của thiếp thất.

Sinh thần của lão phu nhân, Đinh nữ chủ tất nhiên bận bịu ngập đầu, dù nàng ta chưa gả vào phủ gia, nhưng ở bên cạnh lão phu nhân tất nhiên là muốn lấy lòng, tiện thể thể hiện bản thân chu đáo tài nữ, có thể làm cho sinh thần của lão bà kia muốn quý có quý, sang liền sang. Cho nên Dật Lam Phong khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hiệp hội phụ nữ, Dật phủ không dám để nam nhân Dật gia làm việc, ngoài tiếp khách có Dật Tri huyện lão gia gánh, hắn trừ việc chuẩn bị lễ vật cũng xem như rảnh rỗi, kết hợp với trái tim mỏng manh nhung nhớ tiểu mĩ nhân ở Nguyệt ốc, gần nửa tháng không gặp nàng tâm tư cồn cào hỏng đến gầy một vòng, lập tức tinh thần phấn chấn diện đồ đẹp, tiêu soái định chạy đi Nguyệt ốc cùng người diễn một vợ Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

Chân còn chưa kịp chạy đi đã bị lão phu nhân đi ngang bắt gặp, không nói nhiều liền trợn mắt đe dọa, bắt hắn lại lập tức. Dật Lam Phong tức tối, nhưng dưới ánh nhìn răn đe như dao của nương hắn, lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn, chỉ có thể ở trong lòng tố khổ.

Lão phu nhân dự định, sau sinh thần vài ngày, lựa lúc hai đứa con của bà không để ý, lập tức đuổi nữ nhân kia đi ngay, đe dọa nàng ta chạy khuất mắt con trai bà, ngày nhớ đêm mong, chàng có tình thiếp vô cảm gì gì đó, phải tiêu hủy ngay.

Nếu không phải nghe con trai bảo nàng ta là khách quý, năm xưa có ân cứu mạng tiểu Cát Cát nhà bà, bà cũng không muốn giữ nàng ta lại, nữ nhân đẹp là điều tốt, nhưng đẹp đến khuynh thành hại người như vậy, chính là họa!

Cả hai đứa con trai đều si mê, may mắn con trai nhỏ bận việc đi khỏi phủ, con trai lớn thì có thể chèn ép giữ chân hắn. Nhớ ngày Dật nhị thiếu rời phủ, hết lòng quấn lấy bà bảo chăm nom tiểu A Nam của hắn cho tốt, lại đem chuyện ân cứu mạng lúc bé ra hù tới hù lui, chọt vào điểm tin thần sợ quỷ của bà mà đe dọa, lập tức giận tới muốn giơ chân.

Chọn tới chọn lui vẫn thấy Đinh gia tiểu thư phù hợp hơn.

Dứt suy nghĩ, liền kéo con trai trưởng u sầu đi tiếp khách, vị khách này đối với người tín ngưỡng thần phật như lão phu nhân, chính là muốn quý rất quý. Hằng năm đến sinh thần, trước sinh thần một ngày, lão phu nhân liền cho người lên núi Vu Sơn gần đó mới pháp sư cao tăng tới nhìn một chút, xem thử trong ngày đại sinh thần của bà ta, có rủi thì phải đuổi ngay. Cũng bởi năm xưa trước khi bà ta mang thai Dật Lam Phong, có đi Vu Sơn cầu thần phù hộ cho hương khói Dật gia, gặp lão cao tăng thuận miệng chỉ điểm, bảo bà sẽ mang thai hai lần, sinh ra hai nam tử, Dật gia trên dưới không còn mụn con khác ngoài hai nam tử của bà, về sau đúng như lời nói của lão cao tăng, lão phu nhân liền từ đó hằng năm đi Vu Sơn quỳ lạy, mới hôm qua có mời cao tăng trên đó tới, hôm nay gặp người, có chút bất ngờ nhìn, vị cao tăng này không giống với những cao tăng các năm trước thay phiên nhau tới, không khỏi tò mò nhẹ giọng hỏi.

'' Cho hỏi danh tính của quý cao tăng? ''

Vị cao tăng kia thân cà sa lấp lánh, đầu trọc lóc bóng như bôi mỡ, bộ mặt lạnh như tiền, đôi con ngươi không có tiêu cự, một tay cầm trượng một tay tạo dáng bàn tay Bồ Tát, nghe lão phu nhân hỏi cũng chỉ hờ hững mà trả lời.

'' Bần tăng Hiệp Quyết, Hiệp Ngộ có lịch kiếp, bần tăng thay đệ ấy tới nhìn giúp lão phu nhân. ''

Lão phu nhân nghe tới Hiệp Ngộ, cao tăng năm ngoái tới nhìn tướng, lập tức sợ hãi kính người trước mắt, cười cười nói nói, mời hắn vào trong nhà, trà quý thượng phẩm dâng lên miệng, Dật Lam Phong ngồi bên cạnh cũng phải khôi phục mấy phần nghiêm kính, từ nhỏ đến lớn bị lão phu nhân răn dạy kính ngưỡng phật giáo, đã ăn trong máu hắn, nên rất ngoan ngoãn ngồi ở đó cùng lão phu nhân, nghe Hiệp Quyết tụng kinh đến si mê.

Đương lúc bọn họ còn đang xoay vòng vòng trong bài tụng của cao tăng, chỉ thấy vị cao tăng kia nhàn nhạt nhìn lão phu nhân một lúc, lại đảo mắt một vòng lớn nhìn quang cảnh xung quanh, liên tục chẹp miệng nói hai chữ thần kì.

Lão phu nhân lòng ngứa ngáy lo sợ, lập tức hỏi chuyện.

'' Qúy cao tăng có gì chỉ giáo? ''

'' Vượng khí trong quý phủ cùng phúc phận của phu nhân biến đổi, phải chăng gần đây quý phủ có khách ghé thăm? ''

Lão phu nhân nghe thế không khỏi kinh ngạc, nhìn sang Dật Lam Phong cũng tương tự mình, lập tức kính trọng hỏi tiếp.

'' Qúy cao tăng có thể chỉ điểm khách nhân này quý hay không quý? ''

'' Qúy! Quý trong quý, sinh thần ngày mai nếu được khách nhân này tham dự, mọi chuyện liền đại cát thành sự, may mắn kéo dài. '' cao tăng sâu sa nói.

lúc này khỏi nói lão phu nhân có bao nhiêu kích động, bà ta lập tức cho hạ nhân đi mời Đinh Vị Mân tới, ném cho nhi tử ngồi bên cạnh ánh mắt hài lòng, nếu Đinh Vị Mân đúng là vị khách nhân này, nhi tử xem như có thể thông suốt nên vì cái gì từ bỏ cái gì để thú Đinh Vị Mân vào cửa, dù gì đối với bà ta, Đinh gia đó giờ cùng Dật phủ hai nhà thân thuộc, Đinh Vị Mân lại là Đinh gia trưởng nữ cực kì sánh đôi với trưởng tử của Dật phủ nhà bà, lại có lời phán đoán của cao tăng, nữ nhân kia ngoài cái bộ dạng họa thủy xinh đẹp ra cùng cái ân nhỏ bé, có thể đấu lại?

Nếu để A Nam nghe thấy tiếng lòng này của bà ta, không nói hai lời phu nước miếng khinh bỉ chết người.

Mễ Bối. Đoán thử xem, cao tăng này là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net