Chương bốn mươi chín: Gậy ông đập lưng ông ( nhất )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng ngày sinh thần của lão phu nhân, trên dưới Dật phủ lập tức bừng lên không khí nhộn nhịp, cổng chính Dật phủ ngày thường đóng nay mở rộng, khách khứa tới đông như hội, đa số là các nữ quyến chiếm phần lớn, lão phu nhân miệng cười toe toét, từ sáng sớm đã diện đồ sao cho thật cầu kì cùng lộng lẫy, toàn thên trên dưới một màu đỏ thẫm thêu cánh hạc bay lượn, đường thêu tinh tế, chỉ kim tuyến lấp lánh như bảo vật, trâm cài trên đầu nào bạc nào ngọc, trang điểm cầu kì, đứng trong đám người muôn màu muôn vẻ cũng xem như có vài ba khí chất nổi bật của chủ nhà mời khách, nếu không phải e ngại bản thân phụ nhân có tuổi, bà ta chỉ hận không thể hóa thành chim công đủ màu, trang sức vàng bạc ngọc ngà tiếc không có chỗ để đưa tất cả ra khoe khoang, người vốn tính khí hư vinh, phục sức dù có đẹp đến mấy cũng nhìn ra vài phân tục khí. Nếu không phải e ngại địa vị của Dật gia lớn nhất Liêu thành, đám nữ quyến làm khách cũng muốn khinh bỉ bà ta, chỉ có thể nhịn xuống, đeo lên nụ cười giả tạo, cười duyên xưng tỷ gọi muội, câu chúc tuôn ra khắp nơi, dân chúng đi ngang không hiểu chuyện, nhìn một màn đông đúc vui vẻ này cũng chỉ cảm thán quả là người giàu sang.

Đinh nữ chủ hôm nay phá lệ không như bình thường mặc bạch y một bộ thanh cao, mà khoác lên người trang phục màu xanh như mặt hồ, điểm xuyến là những đường thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến, đứng dưới nắng liền lấp lánh mấy phần, tôn lên dung nhan e thẹn cùng với khí tức dịu dàng mà nàng ta khoác lên người, dẫn tới vô số lời khen ngợi của đám nữ quyến tiểu thư khác cùng ánh nhìn mập mờ của đám quý phụ nhân. Dù sao Đinh gia trưởng nữ vốn nổi danh ở Liêu thành là tài nữ, dung mạo xinh đẹp, lại ôn nhu e thẹn, hoàn toàn thích hợp cho vị trí người con dâu vàng, nếu không phải từ lâu bị Dật phủ đóng chiếm món hàng này, phỏng chừng cửa Đinh gia cũng bị bà mối đạp đến hư hỏng. Vì điều này mà tâm tình Đinh Vị Mân phá lệ đắc ý vui vẻ. Lại nhìn đám tiểu thư bên cạnh tuy ngoài miệng thân thiết xưng tỷ gọi muội nhưng là vẫn luôn lén lút phóng mị nhãn tới thân ảnh của Dật đại thiếu gia bên phía chỗ ngồi của nam nhân, Đinh Vị Mân ngoài mặt cười duyên, nhưng bên trong chính là khinh bỉ cùng trào phúng các nàng, sau đó mới lén đưa mắt tới Dật Lam Phong, nếu không phải bản tính trời sinh hắn thân phận tra nhân vật, thì bộ dạng anh tuấn ngọc thụ lam phong, một thân cao gầy lam y hệt hạc giữa bầy gà nam nhân, cũng xem như là thanh niên tuấn tú, tiền đồ sáng lạn, nữ nhân yêu thích cũng không sai.

Nghĩ đến vị trí bên cạnh hắn chắc chắn thuộc về nàng, Đinh Vị Mân không khỏi kiêu ngạo cười nhẹ một cái. Lại thêm cảnh tượng Dật đại thiếu gia vô tình nhìn sang chỗ khách nữ, nhìn thấy Đinh Vị Mân dung mạo như hoa, rất nể mặt phóng mị nhãn, hai người mày đưa mắt lại, chàng phóng tình nàng e thẹn, gian tình bay ngập trời. Dẫn đến đám nữ quyến một hồi đấu tranh ghen ghét với Đinh Vị Mân, nhưng vẫn trước sau duy trì cục diện tình thân giả tạo, cười duyên trêu trọc.

'' Đại thiếu gia cùng Đinh tỷ tỷ quả nhiên như lời đồn nha, tình cảm thật khiến người ta ghen tị. ''

Đinh tiểu thư một dạng yêu kiều xua tay, hai gò má như vô tình đỏ hồng, dịu dàng đáp trả:

'' Để các muội muội trêu cười, tỷ cùng Phong ca ca từ nhỏ làm bạn, nên thân thiết hơn thôi. ''

Một vị phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi gần đấy nghe được âm thanh nhỏ nhẹ tươi cười của Đinh Vị Mân, lập tức cười xòa đi qua thêm chuyện.

'' Đinh tiểu thư như hoa, đại thiếu gia như ngọc, hai người kim đồng ngọc nữ xứng đôi khắp Liêu thành, thật khiến người người yêu thích ngưỡng mộ nha, phu nhân ngài thật có phúc. ''

Lão phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm nghe mọi người ca tụng về nhi tử trưởng, lại nhìn qua Đinh tiểu thư như hoa như ngọc thục nữ chi kim, không khỏi vui vẻ cười toe toét, níu lấy tay của Đinh Vị Mân, từ mến vỗ về, cười lên.

'' Là ta có phúc, Mân Mân ngoan hiền mấy ngày giúp lão phụ nhân ta chuẩn bị yến tiệc, thật nhọc công cho bé ngoan này rồi. Đinh phu nhân ngài có bé ngoan như Mân Mân, ta thật rất ghen tị nha. ''

Đinh lão phu nhân vốn tới từ sớm, từ xa xưa đã là bạn bè tri tâm với Dật lão phu nhân, hai người hồi đó nổi danh khắp Liêu thành, một gả tới Dật phủ một gả tới Đinh gia, cả hai đều là dòng dõi địa vị cao, nay nghe Dật lão phu nhân khen ngợi con gái lớn, lập tức cười như nở hoa cúc, khách khí đáp lời.

'' Dật phu nhân thấy thích là phúc của con bé, con bé này ở nhà cũng không hướng ta ngoan như với phu nhân đâu, ài thật đúng là con gái lớn liền khó giữ nha. ''

Dứt lời cười lên, kéo theo người người xung quanh càng đối Đinh Vị Mân ánh nhìn tán thưởng hay ghen tị, Dật lão phu nhân liền vui vẻ đến quên trời quên đất rồi. Đinh Vị Mân bị cười, dù vui trong lòng, nhưng ngoài mặt một dạng xấu hổ, nũng nịu kêu.

'' Nương ngài đừng chọc ta. ''

Hại hai lão phu nhân cười như hoa cúc tung bay, thiếu điều hận không thể tiến lên xưng bà xui gia với đối phương.

Đương lúc hai bên khách nam khách nữ cười đùa, bên phía Nguyệt ốc thì hoàn toàn khác biệt yên tĩnh. Nguyên nhân chính là hai chủ tử Trần A Nam còn đang a a y y xoay tới xoay lui về kế hoạch tác chiến, trong lúc rãnh rổi ngồi chơi cờ nhảy, nếu không phải có hạ nhân chạy tới báo lão phu nhân cho mời người tới dự yến thì hai chủ tử các nàng liền muốn chơi đến quên trăng quên lối rồi.

Vân Tiểu Nghi sau khi đuổi hạ nhân kia đi mới quay về bên cạnh A Nam, u u sầu sầu nói.

'' Cô nương , dự yến cần y phục tốt, chúng ta đi đâu lấy bây giờ? Còn có y phục như vậy mà có thể dự yến sao? Thật khinh người!''

Sau khi được sự tín nhiệm của Trần A Nam, Vân Tiểu Nghi mới được nàng khai sáng rằng bản thân chủ tử nàng không phải là khách quý như trong tưởng tượng, chỉ là một người bị bắt tới đây sống kiếp ăn không ngồi rồi bị người ta hãm hại, cũng vì thế mà phục sức của A Nam không như những vị chủ tử khác cầu kì cao quý thêu chỉ kim tuyến, chỉ là vài ba bộ đơn giản vải tốt mà thôi. Nghĩ tới nữ nhân họ Đinh kia thế mà lại đem tới một thân y phục tầm thường cho cô nương nhà nàng mặc dự yến, bản thân phục sức lộng lẫy, không khỏi muốn khinh bỉ nổi giận một phen. Tấm lòng Tư Mã Chiêu như vậy, ai nhìn cũng rõ ý đồ đè bẹp muốn nổi bật của nàng ta nha!

Trần A Nam như nhìn thấu tâm sự của Vân Tiểu Nghi, lại lia mắt tới một bạch y đơn giản trắng muốt bên cạnh, ngay cả đường thêu họa nét cũng không có lấy một đường nhỏ, mặc vào trong ngày lễ sinh thần còn không phải có ý đồ trù ẻo người khác sao? Đinh Vị Mân đem tới cho nàng, nước đi này không khỏi quá ngây ngô?

Trần A Nam khẽ lắc đầu thất vọng, phất tay bảo.

'' Đem cất đi, lấy y phục tím nhạt hai hôm trước ra đây là được rồi. Cũng không phải lễ yến quan trọng, em chuẩn bị đơn giản là được, nhiều khi lại hợp ý của bọn họ. ''

Vân Tiểu Nghi gật gật, cầm lấy bạch y đáng ghét kia, không nói hai lời quăng vào lò than hồng thiêu rụi, sau đó lại đi lấy bộ y phục màu tím sửa soạn cho Trần A Nam, ngoài miếng vải cột tóc ban đầu A Nam đem theo trên người là cao quý nhất, từ trên xuống dưới chính là cực kì giản đơn, y phục tím nhạt dài chấm đất, thêu đằng vân uyển chuyển, bên eo cột dải lụa màu đậm càng khiến eo thon lộ rõ, tóc vấn một kiểu, vải cột ánh lên sắc ngọc quý giá càng tôn lên bảy ngàn dải tóc đen, dung nhan vốn khuynh thành, chỉ chấm son đỏ, vẽ đóa sen giữa mi tâm, đã gợi lên một sắc thái xinh đẹp kinh diễm khác. Vân Tiểu Nghi vốn không ngờ cô nương nhà nàng chỉ cần vận y phục đơn giản thêu vài mảnh đằng vân, tóc không cầu kì, điểm son họa vài nét, đã muốn hơn đám nữ quyến ngoài kia dụng tâm ăn mặc mấy ngàn lần.

Trần A Nam nhìn Vân Tiểu Nghi khóe miệng tê một tiếng ánh nước, không khỏi có ý xấu giảo hoạt chảy trong mắt, lập tức cầm lấy chiến phiết khẽ nâng cằm nha đầu kia lên, cười một cái khuynh đảo thế gian, xấu xa trêu ghẹo.

'' Tiểu mĩ nhân, có muốn theo ta cùng nhau phong lưu? ''

Vân Tiểu Nghi lập tức phối hợp, dung nhan e thẹn đỏ hồng, đánh yêu một cái, nũng nịu kêu.

'' Ý ngài muốn phong lưu chốn nước hay dưới trăng? Tiểu mĩ nhân ta thật diễm phước. ''

Dứt lời tê một tiếng nước miếng chảy, hai mắt rực rỡ nhìn.

Trần A Nam run sợ, quả nhiên đánh giá thấp năng lực vặn vẹo của nha đầu này, lập tức không đùa giỡn nữa, đưa tay gõ đầu Vân Tiểu Nghi, cười mắng.

'' Nha đầu ngươi thế mà học được cách làm lưu manh, tốt! ''

'' Cô nương dụng tâm truyền học, em mới không thể phụ lòng nha.'' Dứt lời liền ha hả cười lên.

Cứ thế hai chủ tử điên a điên a một hồi, nếu không phải lại có hạ nhân tới mời người, liền cứ thế mà vui đùa. Trần A Nam cùng Vân Tiểu Nghi nhìn nhau, ngụ ý rõ ràng bắn tỉa, chuẩn bị hành động!

Sau đó liền khí khí phách phách bước ra ngoài, hạ nhân dẫn đường nhìn hai chủ tử tư thế hiên ngang lẫm liệt, không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng.

MỄ BỐI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net