Chương bốn mươi lăm: Rừng trúc diện kiến người quen ( Hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' Ngươi___! ''

'' Tiểu nương tử, người ta rất nhớ nàng. '' Âm thanh trêu chọc, vui đùa nheo mắt cười nhìn A Nam.

Trần A Nam hoàn toàn bị chọc cho kinh hãi, chấn động tâm hồn yếu ớt, thiếu chút nữa cũng quên cả hô hấp, nghe hắn trêu chọc, lập tức xù lông gầm lên.

'' Ngươi loạn ngôn! Ai là tiểu nương tử của ngươi?! ''

Hoắc Phẩm Ngôn yêu nghiệt cười ha hả, vòng tay ôm mĩ nhân càng siết chặt, cực kì không sợ hãi ánh mắt chết chóc của nàng mà dí gương mặt đáng giá vạn thành kim tới, trán đụng trán, đôi con ngươi hắc mâu sáng rực nhìn tiểu nữ tử trong ngực mặt mũi đỏ đến hỏng rồi, ôn nhu nhếch khóe miệng cười cười hỏi.

'' Tiểu nương tử, có nhớ ta không? ''

Trần A Nam mặt mũi đem so với tôm luộc còn muốn đám tôm hương nàng quỳ bái chịu thua, cực kì xấu hổ giận dữ, phản kháng khỏi vòng ôm của vô sỉ nam nhân này, tức giận mắng lên.

'' Qủy mới thèm nhớ ngươi! Buông ra a! ''

Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng xấu hổ đến hỏng rồi, rất luyến tiếc thả người. Trần A Nam nhìn người trước mặt thế nào bộ dạng ấm ức tiếc nuối sờ sờ ngực, lưu luyến cái ôm lập tức trợn mắt trừng hắn, không biết xấu hổ viết thế nào sao?

'' Vương lão gia, ngài thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải đã ly khai Liêu thành rồi sao? ''

Hoắc Phẩm Ngôn nhìn A Nam bộ dạng đề phòng cách xa như phòng dịch, lại nghe nàng hỏi, không khỏi xụ mặt chẹp miệng ấm ức, nàng lui ra liền mặt dầy tiến tới, khoảng cách vốn bị kéo xa nay gần đến chỉ cần vươn tay là chạm ngay không khỏi khiến A Nam tối mặt, vậy mà nam nhân kia lại còn hướng nàng ấm ức không vui, chọt chọt gò má nàng trả lời.

'' Vương lão gia cái gì, còn không phải kêu nàng gọi Phẩm Ngôn thôi sao? ''

'' Gọi Vương lão gia có gì không đúng? '' nàng bướng bỉnh đáp lại.

Trần A Nam nhìn người trước mắt bộ dạng yêu nghiệt không vui, lại nghe nàng hả hê gọi ba từ vương lão gia rồi vương lão đại, lập tức híp mắt âm hiểm, một bộ bước tới giang rộng cánh chim, hoàn toàn uy hiếp nàng không sửa liền nhào tới bắt người.

Trải qua một màn đấu đá hồi nãy, nàng hoàn toàn biết rõ bản thân so với hắn ngoài khinh công còn có thể nhân nhượng, công phu mèo cào ba chân muốn so với hắn, chính là trứng cút bé nhỏ chọi núi Ngũ hành sơn nha!

'' Phẩm Ngôn! ''

Hoắc Phẩm Ngôn nghe nàng xinh đẹp kêu tên hắn, hoàn toàn bỏ qua tiếng nghiến răng trong câu nói mà ra sức y y a a cười vui vẻ ngoan ngoãn dừng tay không nhào tới nữa, càng khiến cho bộ dạng đã chấn động người ta nhìn muốn hỏng cả con mắt.

Bộ dạng trí thông minh cấp thấp này, thật rất hủy hoại khí chất!

Trần A Nam hai mặt khẽ trợn lên, mặt mày cau có khoanh tay nhìn hắn, nghiêm giọng hỏi lại.

'' Ngươi làm sao lại ở đây? ''

Hoắc Phẩm Ngôn bàn tay nghịch ngợm thanh chủy thủ, đôi hắc mâu trước sau vẫn như keo dán đặt tại người A Nam, vốn là nàng rất bài xích giống đực nhìn, nhưng là ánh nhìn của người này, lại cảm thấy không có vấn đề. Hắn dung nhan yêu nghiệt, ôn nhu từ tốn đáp.

'' Văn Tiêu bảo nàng mất tích, ta khẽ truy một hồi, liền nghĩ tới nàng sẽ ở Dật phủ. ''

'' Tỷ phu? ''

'' Ừ, là hắn. Nàng biến mất, Trần gia trên dưới thật sự hỗn loạn, ngày ấy ta trở về còn chứng kiến phu nhân cầm thái đao mất bình tĩnh vọt ra ngoài đòi kiếm nàng, nếu không phải cha nàng ngăn cản, còn không biết sự tình sẽ đặc sắc thế nào đâu? ''

Trần A Nam âm thầm lặng lẽ đổ ba vạn mồ hôi lạnh, nương nhà nàng, thật sự rất bưu hãn....

Tóc mai bị người cầm lấy mân mê, bàn tay Hoắc Phẩm Ngôn lập tức đáng thương bị nàng đánh một cái, hắn vốn mình đồng da sắt, cái đánh của A Nam chả là gì nhưng Hoắc Phẩm Ngôn vẫn chưng ra bộ dạng uất ức đau lòng, nếu không phải người đánh là nàng, còn nghĩ hắn bị thiên đao chém tới nữa chứ.

Nàng hung dữ giựt lại đuôi tóc trong tay hắn, Hoắc Phẩm Ngôn híp lại đôi hắc mâu, vươn ma trảo tới nắn nắn bên má mềm của A Nam, buồn buồn lên án.

'' Người ta lo lắng cho nàng ngày đêm ra sức chạy tới, mệt mỏi như vậy, nàng còn không có lương tâm hung dữ với ta. Thật đáng ghét! ''

Trần A Nam bị hắn giày vò, vốn còn định tức giận ngăn cản ma trảo của hắn, nhưng là nghe âm thanh buồn buồn đáng thương hề hề của người trước mắt, không khỏi ngước mắt nhìn hắn một chút. Dung nhan tuy yêu nghiệt như trước đây, nhưng là không che giấu được vẻ mệt mỏi dưới đuôi mắt, cả người đầy mùi vị phong trần như minh chứng cho việc ngày đêm thúc ngựa mà tới, tâm tình yếu đuối đầy tính thiện lương của Trần A Nam vốn cằn cõi liền như gặp gió xuân nổi lên mơn mởn.

Tạm thời nàng cũng không đành lòng ngăn cản tên chết tiệt này làm loạn trên mặt, xem như bị muỗi đốt thôi.

Tâm tính thiện lương chết tiệt, Trần A Nam ưu thương nghiêng đầu bốn lăm độ thở dài.

Hoắc Phẩm Ngôn tất nhiên nhìn ra nàng mềm lòng, đuôi mắt không dấu vết cười lên đầy phúc hắc, vui vẻ làm loạn. Nắn nắn sờ sờ, da thịt mềm mại của nàng, quả nhiên đốt hắn đến thê thảm, thầm nghĩ còn đường chinh phục phía trước, nhìn tiểu mĩ nhân trong lòng rồi ngọn lửa thiêu đốt, không khỏi ai oán thở dài.

Bộ dạng thở dài của Hoắc Phẩm Ngôn, lọt vào mắt A Nam lại tưởng hắn đường đi mệt nhọc, vốn mơ màng sợ hãi nguyên nhân hắn vì nàng chạy tới kiếm người, nhưng là có chút yếu lòng, nàng không biết hắn là ai, không biết hắn từ nơi nào chạy tới chỉ rõ người này ở kinh thành xa xôi, nhưng dựa vào những lời của tỷ phu, cuộc sống người này vốn không dễ dàng, càng không có thời gian, thế vậy mà vì nàng mà có thể tức tốc chạy tới Liêu thành, không ngại Dật phủ là chốn nào mà nhảy tới, nói không yếu lòng là nói dối, cho nên A Nam bộc phát tấm lòng thánh mẫu maria, hướng người kia còn nhéo nhéo sờ sờ mặt nàng, vỗ vỗ vai hắn, nhu thuận nói.

'' Mệt mỏi cho ngươi rồi, quay về nghỉ ngơi đi, thay ta tới Trần gia bảo mọi chuyển vô sự, tỷ phu cùng cha nhất định đưa ngươi lên làm khách quý thờ tụng, đừng tới chỗ này quấy rầy cô nương ta hành sự. ''

Hoắc Phẩm Ngôn nghe âm thanh nàng nhu nhu đến lòng đều mềm nhũn như nước, mặc dù câu từ có hơi muốn đáng đánh đòn, nhưng là vẫn khiến hắn phì cười. Hắn ác độc khẽ nhéo một cái, hại A Nam đau đến trợn mắt, ha hả cười lên, cong cong đôi hắc mâu nhìn nàng cười nói.

'' Nha đầu vô tâm! Nàng đừng nghĩ ta không biết suy nghĩ xấu xa của nàng. ''

Nghe hắn nói, Trần A Nam có thể khẳng định tên chết tiệt này đã nhìn thấy hết cảnh nàng bay nhảy nãy giờ ở Dật phủ, không khỏi cắn môi trừng mắt hỏi.

'' Ngươi thấy những gì rồi? ''

Ngoài chuyện tối nay, còn thấy những gì khác?

Hoắc Phẩm Ngôn nhìn đôi môi bị nàng cắn, ánh mắt lóe sáng, đưa tay khẽ giải phóng đôi môi tội nghiệp kia, yết hầu không dấu vết run rẩy lên xuống, trong đầu là ba vạn chữ tĩnh. Âm thanh có chút khàn khàn trả lời.

'' Chỉ thấy từ lúc ở tiểu thôn kia, chuyện mấy ngày trước ở Dật phủ về nàng, đều có người báo lại hết rồi. ''

Trần A Nam có chút ngạc nhiên khi hắn không giấu diếm nói ra hết, mặc dù vậy vẫn có chút tức giận xù lông với hắn, không vui nói.

'' Ngươi cho người theo dõi ta? ''

'' Cái gì theo dõi? Là đi theo bảo hộ nàng,nếu không ở thời điểm có khả năng chắc chắn đe dọa tính mạng nàng, bọn họ sẽ không nhảy ra quấy rối. Ta tin tưởng chút việc vặt của đám người này không làm khó nàng. ''

Dứt lời còn sủng nịch chọt chọt cái trán bóng loãn của nàng, Trần A Nam bị chọt đau, không vui dẩu môi giận dữ nói.

'' Vậy ngươi còn chạy tới đây làm cái gì? ''

'' Nàng một mình chơi vui như vậy, ta làm sao chịu được? ''

Trần A Nam cảm thấy cơ mặt chết lặng, cái tên trí thông minh thấp này!

'' Cho nên ngươi liền mặc kệ mọi chuyện chạy tới đây? Tính diễn vai anh hùng ghé ngang sao? Ngươi có biết ta muốn làm gì không? Chính là lật cả Dật phủ của Tri huyện Liêu thành lên a! Ngươi dám sao? ''

'' Loạn ngôn, người ta là lo lắng cùng nhớ mong nàng mới chạy tới! Nha đầu vô lương tâm! Còn có cái phủ nho nhỏ này có gì hay để lật? Không bằng thiêu trụi nhé? ''

Nàng tung hắn hứng, Trần A Nam cảm thấy thật sự nghẹn họng trừng mắt nhìn Hoắc Phẩm Ngôn dung nhan yêu nghiệt hai mắt lấp lánh tỏa ánh hào quang rực rỡ phóng tia quyến rũ với nàng.

Trần A Nam nghẹn họng quay người nổi giận bỏ đi, nàng điên rồi mới yếu lòng với cái tên chết tiệt này, vừa đi vừa hướng hắn quát một tiếng đe dọa.

'' Không được đi theo! Không cho ngươi chen vào diễn vai anh hùng! ''

Hoắc Phẩm Ngôn tai điếc đuổi theo, vui vẻ nhẹ nhàng tóm lấy mĩ nhân vào lòng, mặc kệ nàng hung dữ giãy dụa, hắn hướng bên má cô nương người ta bẹp bẹp hai tiếng trây nước miếng, nhanh tay nhét chủy thủ vào đai lưng nàng, hai mắt yêu nghiệt cong cong cười nhìn nàng mặt mũi cà chua đỏ bừng nổi giận, cười cười nói nói.

'' Mấy ngày sau tới chơi với nàng, tiểu yến tước nhớ phải chờ a. ''

Dứt lời liền phóng người biên mất vô tung vô ảnh như chưa từng xuất hiện, nếu không phải còn hai bã nước miếng trên mặt, Trần A Nam còn hoài nghi tất cả là ảo ảnh.

Trần A Nam tức giận bừng bừng, nhưng là người chạy so với báo còn muốn nhanh hơn, liền chỉ có thể nghiến răng lau mặt mũi, đợi tâm bình khí thản, ngoài hai gò má đỏ ửng mê người ra liền hoàn hảo như thường, mới nhún chân bay về Nguyệt ốc.

Mễ Bối. Gian tình bay tứ phía, lão mẹ tôi cảm thấy thật xấu hổ cho tụi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net