Chương bốn mươi: Vân thôn, tang thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôn làng của Vân nha đầu được người ta gọi là Vân thôn, ban đầu nghe tới cái tên thôn như vậy, Trần A Nam không khỏi thắc mắc cùng kinh ngạc nhìn sang Vân Tiểu Nghi, cho đến khi nghe Vân Tiểu Nghi giải thích, nàng mới hiểu rõ gật đầu.

Vốn dĩ Vân thôn không phải gọi như thế vì gia đình Vân Tiểu Nghi có quyền cao hay giàu có, chỉ là năm xưa Vân thôn vốn là một cái thôn đáng thương, không những nghèo còn mang dịch bệnh, năm đó nếu không phải tổ tiên Vân Tiểu Nghi là Vân lão cụ vô tình đi ngang, dốc sức cả đời chữa khỏi dịch bệnh cho thôn làng, cứu mấy trăm mạng người dân, vì cảm kích ân cứu mạng của Vân lão cụ, người cả thôn mới thống nhất đổi tên thôn thành Vân thôn, để con cháu đời sau của Vân lão cụ có thể thay ông hưởng chút tươi đẹp, không bị chết đói chết bệnh.

Đáng tiếc cho Vân lão cụ, đời đời Vân gia vốn dĩ đem nghề y làm gốc nhưng là thế hệ về sau càng suy thoái, năng lực học y cũng không có, đến đời cha của Vân Tiểu Nghi xem như đã đem Vân gia từ y sang nông, Vân thôn đó giờ ở Liêu thành kém hơn các thôn khác rất nhiều, lại gần khu vực của các đại quan gia, cho nên đời sống không khá giả gì, nói nghèo túng cũng không sai, nên mới có tình trạng Vân cha đem bán Vân Tiểu Nghi, người trong thôn dù không vui cũng không thể can, nhà ai cũng khó khăn, muốn giúp chính là lực bất tòng tâm.

Trần A Nam đi theo chân Vân Tiểu Nghi, nghe nàng ríu rít kể chuyện, đến khi thật sự bước vào Vân thôn, mới chứng kiến rõ cái gì là nghèo túng thật sự.

Thôn Vĩ Qúy của A Nam mặc dù cũng bị quan Liêu thành ức hiếp, nhưng là đời sống không tới nỗi túng bần, lại có người thôn Vĩ Qúy chính là rất tinh nhạy, bọn họ có thể mặc cho bọn quan tham làm càn, nhưng sẽ không như những thôn dân khác sợ hãi, bị ép đưa bạc vô lý cũng sẽ đưa, muốn lấy bạc từ thôn Vĩ Qúy, trừ khi là thuế rõ ràng theo chính sách của triều đình, còn cái gì thuế bảo hộ, thuế đi đường, thuế hít thở, tới đòi một lần người dân đánh cho một lần! Cho nên dân thôn Vĩ Qúy ngoài cái tên còn được gọi là thôn bưu hãn, lại ở xa thành chính của Liêu thành, cho nên đám quant ham xem như có ăn ở đâu cũng không dám ngửi ở thôn Vĩ Qúy, nên đời sống của Trần A Nam mới vì thế mà sung túc hơn người thường. Nay nhìn tới Vân thôn, Trần A Nam không khỏi ngoài ý muốn nghẹn họng.

Người dân nơi đây thật sự rất gầy, da vàng vọt, quần áo không tốt, ngay cả những đứa trẻ cũng là không có giầy để mang, mặc dù bọn họ đều có mấy mảnh đất đai trồng trọt cũng như những nơi khác phì nhiêu lương thực. A Nam nhìn một lượt, tất nhiên là đoán được đống lương thực này ra sao, chính là sau khi thu hoạch, tám phần chui vào bụng đám quan Liêu thành, còn ghánh thêm vô vàn cái thuế vô lý, người ở đây nhìn qua đa số đều rất giống Vân Tiểu Nghi lúc trước gặp Trần A Nam, bọn họ nhút nhát, lại ngây ngốc, thấy Trần A Nam đi vào liền có rất nhiều người rụt rè lẩn vào nhà, dù cho A Nam có đeo khăn che mặt, nhưng phong thái yểu điệu vẫn còn, nay nhìn bọn họ lẩn tránh nàng như vậy, Trần A Nam lần đầu thấy thật ưu thương.

Sau đó bọn họ nhận ra bên cạnh A Nam còn có một thân ảnh nhỏ bé khác bị A Nam che đi, Vân Tiểu Nghi như da đổi thịt, mập một vòng, da dẻ không còn vẻ vàng vọt, bị A Nam chăm sóc đến như hổ có cánh, sắc mặt tươi tốt, ngay cả vết bớt bên gò má cũng không ảm đạm như trước, người Vân thôn nhìn một hồi, trải qua vô vàn cung bậc cảm xúc, hết dụi mắt rồi há họng, mới nhận ra tiểu nha đầu như hổ đó là ai, còn không phải Vân đại muội của Vân gia sao?

Lập tức có người nhận ra Vân Tiểu Nghi chạy tới hỏi thăm nàng, Vân Tiểu Nghi được về nhà, mặt mày rạng rỡ tươi cười, rất ngoan ngoãn hướng người Vân thôn hỏi gì đáp đó, còn đáng yêu kêu lên mấy tiếng bá bá thẩm thẩm, Trần A Nam ở bên cạnh nhìn, không khỏi thấy may mắn, may mắn người Vân thôn hiền lành, cũng rất yêu thương Vân Tiểu Nghi. Nhưng là A Nam khác Vân Tiểu Nghi, nàng trời sinh tinh ý cẩn thận, rất nhạy bén phát hiện đám người bu quanh Vân Tiểu Nghi dù có hướng nha đầu đó thật lòng vui mừng, nhưng là không giấu được vẻ ưu tang trên mặt bọn họ, còn có ánh mắt nhìn Vân Tiểu Nghi, nhiều thêm một cảm xúc thương tiếc nồng đậm, khiến cho Trần A Nam cảm thấy có điều không đúng.

Vân Tiểu Nghi sau khi vui vẻ cùng người trong thôn trò chuyện, mới khẽ kéo tay áo của Trần A Nam, hướng nàng tới đám người cười cười nói nói.

'' Bá bá thẩm thẩm, Tiểu Nghi sống tốt như vậy đều nhờ Trần cô nương, Tiểu Nghi hiện muốn đem cô ấy đến gặp cha mẹ, để bọn họ có thể an tâm. ''

Bọn họ nghe Vân Tiểu Nghi đề cập đến Trần A Nam, lúc này mới mạnh dạn nhìn tới nàng đánh giá, dù Trần A Nam có mạng che mặt, nhưng càng che lại càng xinh đẹp, đứng giữa đám người như phượng trong bầy chim nhỏ, liền đỏ mặt lẩn tránh, sau đó nghe tiếp câu nói của Vân Tiểu Nghi, lập tức biến sắc toàn bộ. Nhìn tới đây A Nam liền có thể khẳng định, có vấn đề!

Một vị thẩm thẩm có chút ưu thương tiến lên nắm tay Vân Tiểu Nghi, bà ấp úng nghẹn họng nhìn Vân Tiểu Nghi còn trưng ra ánh nhìn ngơ ngác nhìn bà, không khỏi khóe mắt đau xót mà ửng nước, nghèn nghẹn nói.

'' Nha đầu đáng thương này... ''

Vân Tiểu Nghi thấy bà khóc nghẹn ngào, dù bản tính có ngu ngốc, nhưng là gần đây đi theo Trần cô nương, tự nhiên hơn trước vài phần. Lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, Vân Tiểu Nghi nắm chặt tay vị thẩm thẩm trước mắt, run giọng hỏi.

'' Thẩm Trương, cha mẹ ta có phải gặp chuyện gì không? Bị bệnh? Hay nha dịch tới lấy thuế? Còn còn tiểu đệ đệ của ta thì sao? ''

Trần A Nam nhìn Vân Tiểu Nghi dung nhan trắng bệch sợ hãi, người Vân thôn giống nhau ưu thương nghẹn ngào, tâm tình lập tức trùng xuống, vốn định muốn nói vài lời trấn tĩnh Vân Tiểu Nghi, nhưng là chưa kịp nói đã thấy nha đầu kia hốt hoảng đẩy người chạy đi, vừa chạy vừa kêu to ầm ĩ.

'' Cô nương em đi tìm họ. ''

Trần A Nam biến sắc, lập tức theo chân Vân Tiểu Nghi chạy theo, đến khi A Nam bắt kịp Vân Tiểu Nghi, đã thấy nàng ấy một thân cứng đờ như tượng, ngây dại nhìn một màn hoang tàn trước mắt.

Mảnh đất phía trước nhuộm một màu đen đầy khói, hiển nhiên chính là cảnh tượng bị cháy rụi.

Thứ nổi bật, cũng chỉ là ba mảnh vải trắng dưới đất, Trần A Nam nhìn Vân Tiểu Nghi ngây dại lật mảnh vải trắng lên, lộ ra ba khu vực chỉ còn vải mảnh xương cốt trắng.

Trần A Nam đáy mắt đen đi, khí lạnh lập tức tràn khắp người. Nàng không đành lòng nhìn Vân Tiểu Nghi cả người run bần bật ngồi dưới nền đất đầy tro, người dân xung quanh đều nghẹn ngào, có vài người nhịn không được khóc nấc lên.

Thẩm Trương lúc nãy chào đón hai chủ tử các nàng đau lòng đến gần Vân Tiểu Nghi, bà quỳ xuống bên cạnh nàng, hai mắt đỏ như than hồng nghẹn ngào nói.

'' Đêm qua chỗ này cháy rất lớn, người trong thôn đều hoảng loạn dập lửa, chúng ta đều cố muốn cứu bọn họ ra.... nhưng là lửa lớn bốc tận trời cao, đến khi hạ hỏa, Vân gia bọn họ đều.... nha đầu, ngươi nén bi thương...''

Vân Tiểu Nghi mặt đầy nước mắt, dung nhan hoảng loạn, trắng bệch không sắc máu, có không tin, có đau lòng đến đào tâm đào phổi, Vân Tiểu Nghi lắc đầu, nàng không tin, có chết cũng không tin.

Thẩm Trương vỗ lưng Vân Tiểu Nghi, đau lòng nặng nề nói.

'' Nha đầu, ngươi lần này về thăm bọn họ, liền giúp bọn họ an táng thôi... chúng ta sẽ giúp con..''

'' Thẩm thẩm lừa ta đúng không? Ngươi lừa ta đúng không? ''

Vân Tiểu Nghi siết lấy tay của thẩm Trương, lực đạo mạnh đến nỗi khiến bà ta hít thở nặng nề, nhưng là khi nhìn đến dung nhan đầy nước mắt của Vân Tiểu Nghi, đôi con ngươi đỏ như máu, run rẩy rít lên, không khỏi đau lòng đến khóc nấc lên.

Trần A Nam nhìn Vân Tiểu Nghi nhỏ bé như điên nhào tới đống xương cốt dưới đất khóc ầm lên, thân thể nàng không lớn nhưng tiếng khóc lại có thể bi thương thấu tận trời xanh, Trần A Nam không khỏi cảm thấy thật sự rất ưu thương, nàng bước đến gần Vân Tiểu Nghi, chạm vào tấm lưng gầy nhỏ bé của nàng ta, nặng nề vỗ về. Nàng không biết trong lúc này nên nói những gì, một người vốn tự tin bản thân thông minh như A Nam, khi chứng kiến một màn bi thương thấu trời như vậy, liền muốn kém hơn cả người Vân thôn không biết chữ, ngay cả một câu nói an ủi, Trần A Nam đều cảm thấy dư thừa, chỉ có thể nặng nề ngồi bên cạnh nha đầu này, vỗ về một chút, hòng muốn xoa dịu lỗ hỏng của lòng Vân Tiểu Nghi.

Nhưng là lỗ hỏng này quá lớn, chính là muốn nuốt trọn Vân Tiểu Nghi vào bể đau khổ, đời đời kiếp kiếp không thể quên.

Vân Tiểu Nghi khóc đến bể tim bể phổi, điên cuồng khàn giọng gọi tên người đã chết, gọi đến cổ họng xưng đau, khàn cả âm thanh.

Mễ Bối: cái tính máu chó nó vẫn len lén xuất hiện........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net