Chương chín mươi bảy. Thích khách (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm ầm những đợt thiên lôi đánh xuống, chấn động cả một vùng trời âm u. 

Tiếng lá cây xào xạc, gió lớn thổi đung đưa, sau đó là âm thanh từng hạt mưa rơi xuống, nặng hạt dội trên ngói đỏ lưu ly, lách tách lách tách ầm ĩ.

Mặt trời đã sớm bị mây đen che đi, cả hoàng cung dường như lâm vào một màu tối âm u, nha hoàn thái giám kẻ đi người tới, bước chân nhẹ như bông, không một tạp âm, ngoại trừ tiếng mưa ngoài mái hiên.

Màn lụa lay động, trên nệm gấm có thân ảnh yểu điệu, vận trên mình trung y bằng lụa mềm mỏng, suối tóc đen xõa tung trên nêm gấm, thân mình cong lại, co rút trong chăn ấm, góc phòng đốt lên những ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm vào mùa thu, tuy nhiên người ở trên nệm gấm, lại co rụt thân mình, hai tay ra sức ôm lấy cơ thể mong manh ấy, dường như run nhè nhẹ, lông mày lá liễu khẽ nhăn lại, mi tâm hiện ra một chữ xuyên nhàn nhạt, chóp mũi cùng vầng trán bóng loãng hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, bờ môi hồng nhuận khẽ run rẩy, làn mi chốc chốc lại run lên, dung nhan xinh đẹp yêu kiều, khuynh thành nghiêng nước, lại dường như đang chịu một nỗi thống khổ giày vò.

Lại thêm một đạo tiếng sấm đánh ngang.

Người trên nệm gấm lập tức mở bừng đôi con ngươi châu ngọc, đồng tử co rút, làn mi run rẩy, bờ môi hé mở nặng nề hít thở, vầng trán và chóp mũi, chính là đọng lại những giọt mồ hôi nhỏ.

Trần A Nam ngơ ngác ngồi trên nệm gấm, đầu một trận choáng váng, phòng vốn rất ấm áp, nhưng toàn thân nàng từ trên xuống dưới lại lạnh lẽo vô cùng.

Nàng run rẩy đem tay sờ lên vầng trán, dính lấy một tầng ướt át mồ hôi, còn có hơi nóng hừng hực tỏa ra.

Thầm nghĩ không xong rồi, nàng thế nhưng lại phát sốt vào lúc này.

Từ đầu ngón tay truyền tới cơn đau nho nhỏ, mới nhớ đến bàn tay còn đang có vài ba vết thương, dường như do ban nãy kinh hách không nhẹ, mà miệng vết thương đã mở, tí tách vài vệt máu thấm ra vải trắng trên tay.

Trong lúc cả người vô lực, đầu lại choáng váng vô cùng, từ bên ngoài lại vọng tới thêm một đợt thiên lôi ầm ĩ, Trần A Nam không khỏi co rụt cơ thể lại, ủi sâu bản thân vào nệm gấm chăn to.

Nàng không hẳn là sợ hãi thiên lôi, tuy nhiên có thể do đang bệnh, tâm trí có chút yếu ớt, nghe tiếng sấm liền không khỏi rùng mình.

Trần A Nam đầu dựa vào gối mềm, mày liễu khẽ nhăn lại, ngay lúc đấy, giữa muôn vàn tiếng mưa rơi trên ngói đỏ, một đạo âm thanh hỗn tạp lập tức từ bên ngoài truyền vào.

Khi xa khi gần, còn có những tiếng kinh hô hãi hùng.

Trần A Nam nhịn xuống cơn choáng váng, khẽ lắng nghe, mặc dù âm thanh rất hỗn tạp, lại lúc nhỏ lúc lớn, còn bị tiếng mưa át đi, nhưng nàng vẫn nghe ra một vài tiếng đứt quãng.

''Thích khách!''

''Có thích khách!''

Âm thanh huyên náo này, chính là từ hướng tẩm điện của Tây Hoàng truyền tới.

Trần A Nam đáy mắt khẽ biến đổi, thân người chậm rãi ngồi thẳng, lưng dựa vào thành giường, tóc đen bung xõa, không tiếng động mà lạnh nhạt nhìn màn lụa nơi cửa sổ lay động.

Làn mi khẽ buông, một cái chớp mắt, chỗ trống nơi bệ cửa sổ ấy liền có bóng người.

Người này toàn thân từ trên xuống dưới vận hắc bào, bao bọc chính mình đến hoàng hảo, ngay cả dung nhan, đều được che đậy cẩn thận.

Bóng dáng hắc y nhân đứng ngược ánh sáng, lại thêm trời đang mưa âm u, lập tức khiến cho y trở nên nhạt nhòa không bóng hình, như một cái bóng của vật đổ xuống đất, chính là nếu không cẩn thận quan sát, cũng sợ là nhìn không ra có người.

Trần A Nam thân mình tựa như không còn khí lực, từ trong ra ngoài, cơn nóng lúc mạnh lúc nhẹ chan hoàn, khiến nàng cảm thấy đầu óc mụ mị.

Tuy nhiên dù dung nhan nàng có thiếu huyết sắc, nhưng đôi con ngươi châu ngọc ấy, lại lãnh đạm như mặt hồ soi gương, không một chút bụi trần, lại âm u khó đoán như trời đen ngoài kia.

Nàng ánh mắt không sợ hãi nhìn về phía hắc y nhân thân người thon gầy đằng kia, hai người cứ thế yên tĩnh trao đổi ánh nhìn.

Ngoài kia vẫn văng vẳng những đạo âm thanh hỗn tạp, mưa lớn cùng người kêu, hoàng cung dần loạn lạc.

Một giọt mưa bị hắt rơi vào trong tẩm phòng, khoảng khắc nó rơi xuống vỡ tan trên nền đất, Trần A Nam không nóng không lạnh, hời hợt đưa mắt nhìn hắc y nhân, khóe môi dường như khẽ cong, có chút chế giễu, mà cất lời.

''Không nghĩ lần tới chạm mặt, Tây Hoàng lại dùng đến bộ dạng này.''

Không sai, người hắc y nhân kia, chính là Tây Hoàng cao quý của Tây Lương.

Từ lúc nghe đến có thích khách ở tẩm cung của Tây Hoàng, nàng đã sớm đoán được có âm mưu. Lại thêm chuyện có kẻ đột nhập vào đây, hai bóng nha hoàn lúc nào cũng giám sát theo nàng lại không nhanh chóng xuất hiện bảo vệ, chỉ có hai nguyên nhân.

Một, chính là bị hắc y nhân đánh ngất.

Nhưng võ công của hai người này chính là cao thủ, xác suất xảy ra không cao, nên nàng nhanh chóng bỏ qua một bên.

Còn lại, chính là đã tham gia vào đội tuần tra, truy bắt thích khách ở tẩm điện đằng kia.

Mặc dù bọn họ được lệnh Nhiếp Chính Vương giám sát một tiểu nữ tử, nhưng chính là ở trong hoàng cung có giặc, thân làm một võ giả bảo vệ, cũng không thể ngồi yên.

Lại nói, thích khách đột ngột xuất hiện ở hoàng cung, lại ''vô tình'' chạy tới chỗ hoang vắng này của nàng, nhân lúc mọi người ồn ào tìm kiếm, lại không có hành động muốn bắt con tin dọa dẫm, xét tới xét lui, cũng chỉ có nữ nhân kia là phù hợp.

Hắc y nhân thân mình khẽ chấn động, sau đó đưa tay kéo xuống khăn che mặt, lập tức lộ ra dung nhan xinh đẹp quen thuộc, đôi mắt hẹp dài khẽ cong, khóe môi đỏ như máu cong lên, âm thanh đinh đang mà bảo.

''Muốn diện kiến Trần tiểu thư quả nhiên khó như lên trời, trẫm cũng chỉ còn cách làm này mà thôi. Không khỏi vụng về khiến tiểu thư chê cười rồi.''

Nàng ta âm thanh ôn nhu, khóe môi cười tươi thập phần xinh đẹp, nhưng đôi mắt hẹp dài kia lại lãnh như băng, híp lại nhìn chăm chú vào bóng người dựa trên nệm gấm trước mắt.

Mặt phù dung, môi anh đào, đôi mắt châu ngọc tinh tế, suối tóc đen mềm mại rơi trên vải gấm, đẹp đến khuynh thành, gò má vì cơn sốt lại ửng hồng nhàn nhạt, có tiểu nữ tử này, chỉ sợ không ai không muốn đem nàng thành kim ốc tàng kiều.

Qủa nhiên là khuynh thành.

Mễ Bối. (che miệng) ôi ôi nhức răng quá huhu, không phải sâu răng, dường như nướu của tôi bị cái gì đâm phải rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net