Chương chín mươi bốn: Tráo ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến khi thấy nhiều doanh trại phủ khắp cả một vùng thảo nguyên đằng kia, hắn nhanh chóng kéo căng dây cương, vội vàng đi tới trướng phủ, vừa mở màn lên, liền trông thấy nhiều người ở trong màn trướng, kẻ ngồi kẻ đứng, liên tục xầm xì bàn luận.

Trong đó ngay chính giữa trung tâm, chính là thân ảnh bạch y sạch sẽ, dung nhan lạnh như tiền, đôi mắt như châu ngọc, nghiêm túc mím môi, vịn hai tay lên bàn, cúi đầu đứng nhìn bản đồ được bày ra trước mắt.

Bên cạnh chính là Trần đại nhân ngồi trên ghế chủ vị, thấp giọng chỉ vào kinh đô giữa bản đồ, trầm đục mà nói.

''Tình báo A Na nàng vẫn bị người kia lưu lại hoàng cung, vậy chỉ cần thành công đánh sập sáu thành trì kia, không sợ có thể phá cửa hoàng cung bọn hắn, đến lúc đó, bổn quan lại cùng mấy người hắc y vệ tiên phong giải cứu nàng. ''

''Nhi tử đi theo phụ thân.'' Trần Nguyên vẻ mặt đanh lại, thấp giọng nói.

Lã Văn Tiêu gật đầu, nhớ đến bộ dạng của nương tử khóc đến chết đi sống lại, chỉ hận muội tử không nhanh chóng xuất hiện, để hai mắt nương tử sớm ngừng tiết nước.

Trần Bắc lắc đầu, ông chỉ vào hai thành gần kề kinh đô, trầm giọng bảo.

''Không được, hai đứa mỗi người còn phải phụ trách đánh sập một thành trì, mở đường cho ta vào kinh đô.''

''Nếu vậy thì nhi tử nhanh chóng đánh hạ, rồi lại cùng ngài tiến tới kinh đô.''

Trần Nguyên dung nhan liệt như đá nói tiếp, vẻ mặt, có chết cũng phải là người đi cứu muội muội của hắn không khỏi khiến cho cơ mặt Trần Bắc khẽ run.

Lã Văn Tiêu nghe vậy, không khỏi nhíu mày suy nghĩ, sau đó lại cất lời.

''Không thì ta đổi cho nhạc phụ, ngài đánh thành trì, ta tiến thẳng hoàng cung giải cứu muội tử? Dù gì võ nghệ ta cũng tốt hơn nhạc phụ, đáng để liều mạng hơn.''

Trần Bắc mắt hổ trừng lớn, vỗ lên mặt bàn mà lớn tiếng nói.

''Ngươi là Cấm trưởng vệ quân thì sao, lão tử chính là phụ thân nàng, giải cứu nàng mới tốt, ngươi cũng không phải là người đẻ ra nàng.''

Lã Văn Tiêu: ..........

Hắn chỉ là lo lắng, nào có phải có ý gì xấu xa a?

''Quá chậm.''

Ngay lúc mỗi người còn đang tranh luận ai tiên phóng đánh kinh đô, thì Lệ Hoằng vốn còn đang chăm chú nhìn bản đồ, đột nhiên thầm thì cất giọng, mi tâm hắn nhăn thành chữ xuyên.

Bọn họ hỏi hắn có chuyện gì, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, trầm giọng mà bảo.

''Ba tháng, kế sách này có phải kéo dài quá rồi không?''

Ba người kia nghe thấy vậy, cũng chỉ có thể yên lặng, vì trong tất cả kế sách, chỉ còn cách này là ổn thỏa nhất, so với mong muốn gặp ai diệt kẻ đó, thị huyết không ngừng của Hoắc Phẩm Ngôn lúc mới nghe tin về A Nam, thì đây chính là thượng sách.

Phải mất rất lâu, mới có thể thuyết phục Thần Vương Gia không liều lĩnh dẫn quân đánh theo cách thức tàn bạo, bốn người bọn họ kể cả Hoàng đế còn phải bỏ không ít sức lực, mới giành được lý trí của y về, chuyện bắt giữ các tướng quân mỗi khi thắng trận mà không diệt ngay tại chỗ, chính là giới hạn y có thể chấp thuận rồi, dù gì sau đó nghiêm hình hỏi, bọn người đó không chết cũng là tắt thở.

Tuy nhiên còn tốt hơn là máu bá tánh đổ thành sông.

Đang lúc bọn họ yên lặng sầu não, thì đột nhiên nghe âm thanh màn trướng được vén lên. Ngẩng đầu, thì thấy kẻ đi vào chính là mưu sĩ của Thần Vương Gia, nam tử này cả người ướt nhẹp, cũng không quản cái gì mà bước đến, hạ thân cung kính đối với bọn họ chào.

''Trần đại nhân, Lã đại nhân, Lệ tam gia cùng đại công tử hảo.''

''Phù mưu sĩ mau đến đây, cùng bọn ta thảo luận một chút.''

Trần Bắc nhanh chóng ngoắc tay cho người đi tới.

Phù Hỉ tiến đến, Lệ Hoằng đưa mắt nhìn hắn, lại trông bộ dạng hắn ướt đẫm, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt, liền biết hắn vừa ở chỗ nam nhân kia xử tù binh mà đến, không khỏi nhàn nhạt cất lời.

''Vương gia có nói gì không?''

Từ khi A Nam bị bắt đi, Hoắc Phẩm Ngôn dường như bị người khóa miệng, chỉ có lúc tàn nhẫn hành hình mới cất lời, còn bình thường chính là yên tĩnh đến đáng sợ.

Phù Hỉ gật đầu, nhanh chóng đem ý của chủ tử ra trật tự nói lại.

Mới đầu cả đám người không khỏi kinh ngạc, sau đó lại nghe nam tử trước mắt thông minh tỉ mỉ nói lại cặn kẽ, nguyên nhân, kết quả, cùng mục đích, rõ ràng lại rành mạch, lập tức không khỏi yên tĩnh suy tư, ngẫm lại quả nhiên ý của Thần Vương gia so với kế hoạch kia, thì đúng là liều mạng ngu xuẩn, tuy nhiên lại có ý tốt hơn nhiều.

Phù Hỉ không hổ là mưu sĩ làm việc dưới tay Thần Vương gia lâu năm, mặc dù chỉ nghe hiệu lệnh của chủ tử có một lần, hắn lập tức hình thành được những bước đi ở trong đầu, chính là hiểu được ý nghĩ của chủ tử.

Tuy nhiên, chưa đợi hắn nói hết, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lệ Hoằng khẽ cất lời.

''Vương gia là muốn dương đông kích tây?''

Phù Hỉ nghe vậy, lập tức gật đầu một cái mạnh mẽ.

Lệ Hoằng trông thấy ba vẻ mặt mù mịt bên cạnh, không khỏi trợn mắt, thấp giọng mà bảo.

''Bề ngoài dụ triều đình Tây Lương rút tới Nghiêng thành, chính là đe dọa họ Nhạn kia phải đem A Nam đến Nghiêng thành, sau đấy chính là thầm lặng tráo người. Nếu không thể ra mặt cướp người về, chỉ có thể yên lặng không ai biết, cho người trà trộn, đánh tráo nàng.''

Lúc này mọi người mới có vẻ bừng tỉnh hiểu chuyện, lập tức gật gù với ý kiến này.

Dù sao Nghiêng thành muốn hạ, cần ít nhất là một tháng, trong lúc này, chỉ cần cho người động tay chân ở Nghiêng thành, tráo người về, so với liều mạng cướp lại, thì lại ổn thỏa hơn.

Nhưng mà tráo người, thì chọn ai thay thế đây?

Cả bọn lập tức lâm vào yên tĩnh, Hoắc Phẩm Ngôn quăng lệnh này lại, chính là không quan tâm bọn họ dùng ai, dù sao đi nữa, y cũng quyết chí đem người về, những người khác muốn đụng tới một ít quan tâm của y, còn không có khả năng kia kìa.

Ngay lục cả bọn suy nghĩ đắn đo, xầm xì nói lên ý của mình, thay nhau phản bác, thì đột nhiên từ đằng sau, vang lên một đạo âm thanh nho nhỏ của nữ tử.

''Ta đi.''

Mễ Bối. 

Đọc giả: Cho bà Mễ đi!

Mễ Bối: (ôm đầu khóc rống) tại sao là ta a?

ANW, NGHỈ TẾT! (Tung bông tung lụa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net