Chương chín mươi chín. Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần A Nam cảm thấy cả người dường như hóa thành một vũng nước, tứ chi bất lực, đại não từng hồi từng hồi đau nhức, nhận thức mơ hồ, hai mí mặt nặng trĩu dán vào nhau, cơn choáng váng cứ thế đánh tới từng chập, bên tai vô số âm thanh xầm xì, nàng muốn mở mắt lên để mà nhìn thử, là âm thanh gì, là tiếng nói của ai, rốt cuộc nàng đang ở đâu, tuy nhiên dù có muốn thế nào, cũng không thể mở lên mí mắt dính vào nhau, cả cơ thể mệt mỏi vô cùng, như có một dòng nước nhỏ chạy xuôi chạy tới, mỗi một nơi nó đi, khiến cho ý thức nàng tan rã và vô lực.

Khẽ hé mở miệng, muốn rên rỉ gọi ai đó, tới cứu nàng, đại não lập tức nhói lên một hồi đau đớn, ánh sáng trong tiềm thức mất đi, nàng lập tức lâm vào giấc ngủ mơ màng.

Bầu trời âm u ngoài kia vẫn đổ mưa, gió lớn lay động nhánh cây xào xạc, cả nội điện dường như đều được thắp đuốc sáng bừng, người chạy người đi, thái giám nha hoàn, ai nấy bận rộn đến mặt mũi trắng bệch.

Thân ảnh vận long bào đứng thẳng trước cửa sổ, ngẩng cao đầu trông về bầu trời âm u trên kia, tóc trắng lay động, lộ ra dung nhan kì lạ, nửa bên sẹo ngang sẹo dọc chằn chịt, bên kia lại anh tuấn động lòng người.

Y thẳng lưng đứng đấy, hai tay chắp lại sau lưng, long bào lay động, đôi con ngươi như mực nước biển sâu hun hút âm trầm, khiến người khác e dè sợ hãi.

Đột nhiên từ bên trong nội điện khẽ vang lên một đạo âm thanh.

Không lớn, chỉ là tiếng hừ hừ nho nhỏ phát ra, mang một chút khó chịu, lại như rất khổ sở nhưng yên bình.

Tiếng rên rỉ nho nhỏ vô thức ấy, thành công kéo về lí trí của người nam nhân đứng ở bệ cửa sổ đằng kia.

Y vươn tay đóng lại cánh cửa, sau đó lập tức xoay người tiến vào tẩm điện.

Vươn tay vén lên màn lụa mỏng, hai nha hoàn đứng nghiêm chỉnh trước giường nệm trông thấy người tiến vào, lập tức cung kính hạ người, nam nhân dường như không để ý đến bọn họ, một bước nhanh chóng đi qua, vội vàng tiến tới gần giường nệm.

Vén lên màn lụa được buông xuống, lộ ra thân ảnh nhỏ bé nằm trên nệm gấm, tóc đen như lụa cẩm vân xõa bung trên nệm gấm đỏ thuần, trung y bạch ngọc ôm lấy thân thể yêu kiều nho nhắn, dung nhan như phù dung nở rộ trong sương sớm, vì nhiễm phong hàn mà gò má khẽ ửng hồng, vầng trán lấm thấm những mảng mồ hôi mỏng, bờ môi khô hé mở, thầm thì hít thở, chốc chốc lại run rẩy, phát ra tiếng hừ hừ mơ hồ khó chịu cùng cực.

Đáy mắt âm trầm của nam nhân lập tức nhuốm một mảng ôn nhu, y đưa tay ôm lấy thân người nhỏ bé của nàng, cũng không quản y phục sạch sẽ cao quý của mình, đem gấu áo của long bào, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên vầng trán bóng loãn này.

Cảm thụ thân nhiệt nóng bừng bừng của tiểu nữ tử, lại có nét khổ sở trên dung nhan của nàng, như một vết cứa vào lòng ngực hắn, khiến nam nhân cảm thấy dường như cũng khổ sở theo nàng.

''Đã cho nàng uống thuốc chưa?''

Âm thanh nam nhân trầm khàn, ôm lấy thân thể thiếu nữ, để nàng nằm thoải mái trong ngực mình, chốc chốc lại lau đi mồ hôi mỏng trên trán nàng, nhìn nàng khó chịu, hắn không khỏi nhăn lại mày kiếm mà hỏi.

Hai nha hoàn vẫn quỳ ở dưới đất nãy giờ, không dám đứng lên khi có chỉ thị, chỉ nhàn nhạt cúi gầm mặt mà đáp.

''Tiểu thư đã uống thuốc cách đây một khắc, ngự y bảo trong thuốc có thêm nhân sâm, bức hàn khí trong người đi ra, đổi lại khiến thân thể tiểu thư dễ dàng vô lực mệt mỏi, tuy nhiên vài ba ngày sau sẽ lại ổn như ngày thường.''

Nam nhân mày kiếm khẽ nhíu lại, cũng không cất giọng đáp lại, lại nghe thấy người trong ngực không an ổn rầm rì, không khỏi ôn nhu đặt lên trán nàng, hôn một cái dịu dàng như muốn chấn an. Tuy nhiên Trần A Nam vẫn khổ sở mà nhíu lại mày liễu, gò má tiếp tục đỏ bừng một cách diễm lệ.

''Đi lấy áo bào của nàng lại đây.''

Nhạn Bắc ngón tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan của người trong ngực, âm thanh trầm khàn ra lệnh.

Sau đấy nhận lấy áo khoác trắng thuần được làm từ lông thỏ trong tay nha hoàn, cẩn thận mặc vào thân người nhỏ nhắn trong ngực, áo lông ấm áp, lại được nhét thêm túi sưởi vào lòng, thân nhiệt lập tức ấm hơn bao giờ hết, mặc dù thỉnh thoảng Trần A Nam vẫn không nhịn được mà khẽ run lên vì hàn khí quậy phá trong người.

Từ trong không trung xuất hiện một đạo hắc y nhân, chỉ thấy người này cung kính quỳ trên mặt đất lấp đầy gạch lát, hắn phủ phục ở đấy, âm thanh khàn đục từ sau vải che mặt vang lên.

''Vương gia, ngự giá đã sẵn sàng.''

Nhạn Bắc chuẩn bị cẩn thận cho người trước mắt, đội mũ từ áo bào lên đầu nàng, chắc chắn kín kẽ không lọt gió, sau đó lập tức ôm người vào ngực, để nàng nằm gối đầu lên ngực ở vị trí thoải mái, sau đó không nóng không lạnh ôm người bước ra bên ngoài.

Ngoài tẩm điện đã sớm chuẩn bị đầy đủ, cỗ xe ngựa to lớn cao quý, mười chiến mã kéo xe, phía sau từng hàng từng hàng xe ngựa khác tháp tùng, chưa kể đến số lượng người theo hầu là lớn cỡ nào.

Mọi người thấy hắn bước ra, lập tức mặc kệ mưa gió bão bùng, ầm ầm quỳ xuống, hô mấy tiếng vạn tuế.

Hai nha hoàn đi theo sau, nhanh nhẹn mở bung ô dù lớn, che chắn cẩn thận, không để long bào thấm đẫm nước mưa.

Dưới mười bậc thang, thân ảnh nữ nhân vận đồ đỏ rực như lửa cháy đứng đấy, nàng nhan sắc xinh đẹp thập phần, đôi mắt híp dài cong cong, tóc búi cầu kì, trâm ngọc trâm vàng cao quý, váy đỏ chạm đất lấm phấm mưa phùn, áo bào thêu những đóa mạn đà la sắc sảo.

Tây Hoàng nhìn chăm chú thân ảnh nam nhân ở trên cao, thế nào cao quý, thế nào cửu ngũ chí tôn, vốn là một nam nhân bạc tình, lại có lúc lộ ra vẻ ôn nhu mềm mại của mình mà ôm lấy nữ tử kia vào lòng. 

Thế nào là che chở nàng, thế nào là ôn nhu bảo hộ, thế nào là nhu tình đến rung động.

Tất cả như một lưỡi đao, cứa sâu vào trái tim của nàng, đau lòng đến tê dại.

Tây Hoàng không giấu được nỗi ghen tị cùng đau đớn trong đáy mắt, nhưng vẫn không thể không mím môi dịu dàng cười lên, nhịn xuống đau đớn trong tâm, run giọng mà gằn.

''Vương, thiếp đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta đi thôi.''

Tây Hoàng kêu Nhiếp Chính Vương một chữ Vương, tự xưng là thiếp, thế cục này, đủ khiến tất cả mọi người lâm vào yên lặng đè nén.

Nhạn Bắc nhìn cũng không nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ bình đạm mà ôm chặt lấy người trong ngực, cẩn thận bước xuống.

Tây Hoàng bàn tay nhẹ nhàng thay hắn vén lên rèm lụa ngự giá, hai mắt đầy tơ máu nhìn y từng chút từng chút tiến vào, dịu dàng đặt nữ tử nhỏ nhắn đang say ngủ kia vào nệm gấm đã trải sẵn, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh ghế nệm nhỏ, chăm chú săn sóc nàng ấy.

Tây Hoàng đôi mắt hẹp dài ngơ ngác mà nhìn, dường như là luyến tiếc cảnh tượng hắn lộ ra nét mặt ôn nhu như vậy, như là say mê, là rung động, ngay cả mưa có rơi xuống thấm ướt y phục, khiến cho bộ dạng vốn lộng lẫy cao quý trở nên chật vật, nàng ta cũng không quan tâm.

Mặc dù sự ôn nhu của hắn không dành cho nàng, nhưng nàng vẫn lưu luyến đến như vậy.

''Lui xuống. Khởi hành đi Nghiêng thành.''

Âm thanh nam nhân trầm khàn lạnh lùng, không một lần nhìn lại, chỉ có bàn tay ôn nhu lau đi từng giọt mồ hôi trên vầng trán bóng loãn của nữ tử đang say ngủ.

Rèm lụa buông xuống, bên tai văng vẳng câu nói đinh đang của nữ tử đó.

''Tây Hoàng, ngươi sẽ hối hận.''

Đúng vậy, trẫm hối hận.

Hối hận ngày đó, nên giết chết nữ tử như ngươi.

Hối hận ngày đó, yếu mềm đem ngươi vào cung, nhét vào lòng hắn.

Mễ Bối. Máu chó xuất hiện, phải có kẻ đáng thương lên sàn. (mô phật)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net