Chương chín mươi lăm: Trần nữ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay đầu, chỉ thấy thân ảnh yểu điểu xinh đẹp của Trần Phù Dung đứng đấy, làn váy tử y khẽ lay động, một ít nước mưa bùn đất vươn lên, dung nhan sạch sẽ đơn thuần, chỉ có ánh mắt hơi đỏ lấp lánh tia nước, là nghiêm túc vô cùng, nàng hạ giọng, lần nữa nói.

''Để cho ta làm người thế thân cho A Na.''

''Không thể.''

Cùng lúc năm đạo âm thanh vang lên cắt ngang lời nàng.

Phù Hỉ quay đầu nhìn bốn đại nam nhân kia nhíu mày phản bác, còn có Lã Văn Tiêu tức giận đi tới kéo nữ nhân của mình vào lòng, lần nữa phát hỏa mà trừng mắt nghiến răng bảo.

''Không đời nào! Nàng tốt nhất là đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.''

''Thiếp đi thì có làm sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ấy lâm nguy!'' Trần Phù Dung đỏ ửng hai mắt, muốn đẩy trượng phu ra mà không được, cắn môi ủy khuất nói.

''Nàng nghĩ ta đành lòng trơ mắt nàng bước vào chỗ tử sao?''

Lã Văn Tiêu trừng mắt nhìn nàng, sau lưng còn có ba người Trần Bắc trừng tới uy hiếp, Trần Phù Dung không khỏi mấp mấy môi, run rẩy đuối lời.

Nàng biết nàng nói vậy là ngu xuẩn, tuy nhiên nghĩ đến muội muội một ngày không rõ tung tích, nàng liền đau đến khóc cạn nước mắt, hận bản thân vô dụng lại yếu đuối. Nếu như nàng biết một chút võ thuật, vậy thì không ngại xông ra biên cương, cứu muội muội trở về.

Nhưng là nàng lại quên mất, bốn người võ công đầy mình như trượng phu nàng, chưa kể Hoắc Phẩm Ngôn còn là cao thủ, còn phải nóng lòng đánh chậm, ngay cả A Nam một thân cũng có công phu, lại chỉ có thể bị giam cầm, một nữ tử như nàng, thì có thể làm ra chuyện gì đây?

Đang lúc mọi người kẻ nói này kẻ nói kia, Phù Hỉ không khỏi suy tư, năm đạo âm thanh phản đối, bốn người ở đây, còn hắn chính là chưa mở mồm, là ai phản đối?

Ngay lúc ấy, màn trướng lại lần nữa mở lên, chỉ thấy Trần phu nhân dung nhan có chút mệt mỏi, hai mắt ảm đạm bước vào, khàn giọng bảo.

''Một nữ nhi gặp chuyện đối với ta là đã không chịu nổi, thêm cả ngươi, ngươi bảo mẫu thân phải làm sao?''

Trần Phù Dung nghe thấy giọng của bà, lập tức nức nở chạy tới, nắm tay bà gọi nương.

Trần Bắc cũng vội buông bản đồ xuống, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy kiều thê, mi tâm nhăn thành chữ xuyên, vội lầm bầm.

''Sao lại đến đây? Thân thể nàng không tốt, bảo ở nhà không ở, lại chạy tới quân doanh chịu khổ, nữ nhân này.''

''Nương, ta sai người đưa nương về nghỉ ngơi, tránh ở đây nhiễm thêm phong hàn lại không tốt.''

Trần phu nhân dựa vào phu quân, từng bước chậm rãi tiến đến ghế ngồi xuống, lắc lắc đầu.

''Tỷ tỷ về đi, đệ cho người báo với hai lão thái gia, xem họ có đem tỷ về hay không?''

Lệ Hoằng khoanh hai tay, ngạo nghễ hừ lạnh nhìn tỷ tỷ của mình, trông thấy hai mắt nàng ảm đạm đầy vẻ đau lòng, còn có dung nhan vốn rạng ngời cao quý, lại dần xuất hiện nơi khóe mắt là vết chân chim, so với bộ dạng rực rỡ xinh đẹp cách đây một năm, người đã sớm thay đổi rồi.

Ngoài miệng nói lời lạnh nhạt, nhưng là đáy lòng Lệ tam gia không khỏi vì người tỷ tỷ này của mình mà đau xót, có cha mẹ nào không lo âu khi con cái gặp chuyện đâu?

Trần phu nhân nghe vậy, cũng chỉ khẽ nhếch khóe miệng cười cợt bảo.

''Ngươi méc đi, để rồi hai lão thái gia biết tin cháu gái ngươi bị bắt cóc, xem họ có như ta nhanh chân chạy tới quân doanh hay không? Hay là cam lòng ở yên tại phủ nhà, lấy nước mắt rửa mặt qua ngày?''

Lệ Hoằng á họng, tính tình tỷ tỷ này, chính là y hệt hai lão thái gia kia, đúng thật nếu biết tin, chỉ sợ bọn họ cũng không ngại đường xá gian khổ, xách mông đến quân doanh, la làng đòi cháu gái thật.

Trần phu nhân phất phất tay, nhẹ giọng nói.

''Các ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, trước mắt cứ tiếp tục bàn, dù gì có ta cùng Dung nhi ở đây, giúp đỡ chuyện cơm nước cho quân sĩ cũng tốt hơn để đám đàn ông các ngươi suốt ngày gặm màn thầu như cắn rễ cây. ''

''Tướng sĩ ăn uống thô sơ trước giờ cũng không có gì xảy ra, phu nhân lo lắng quá rồi.'' Phù Hỉ cung kính nói.

''Cái khác không nói, nữ nhi ta còn nhờ các ngươi giải cứu, ăn uống thô sơ như vậy làm sao mà có sức lực tốt được. Ở yên trong thôn ta lại càng không yên tâm, ở đây giúp đỡ được chút ít, cũng vơi được nỗi lòng của phụ nhân như ta, các ngươi đừng thấy phiền.''

Vì nghĩ như vậy, nên bà đã sớm để lại con dâu trưởng trông nhà cùng tôn tử, cùng con gái xách mông ra đây, ở đây đợi chờ, so với ở thôn nhà, càng khiến bà an tâm hơn.

Phù Hỉ cung kính nói hai chữ không dám, những người còn lại không khỏi thầm thở dài, tấm lòng cha mẹ, luôn đẹp đẽ như vậy.

''Về chuyện tráo người, nếu thật sự cần, các ngươi có thể để cho ta đi, dù gì ta cũng__''

Trần phu nhân còn chưa nói hết, lập tức trong trướng yên tĩnh đến nỗi mưa rơi ngoài kia càng trở nên rõ ràng hơn, mọi người không khỏi cùng nhìn về thân hình cao lớn của Trần Bắc, chỉ thấy dung nhan ông âm u, hai mắt hổ mở lớn, trừng trừng đe dọa nhìn cái gáy ngọc của kiều thê.

Trần phu nhân rụt cổ, lập tức lẩm bẩm, sau đó liền xem như ngậm miệng.

Trần Bắc hừ lạnh, nắm lấy tay của phu nhân nhà mình, khẽ bóp một cái uy hiếp.

Sau đó mới cất giọng bảo.

''Đừng nói lời ngu xuẩn, ai đi cũng không đến phiên nàng.''

''Để tỷ đi, khác gì muốn cái mạng này của đệ? A Na biết, còn không khỏi lột da bọn ta sao?''

Lệ Hoằng than thở.

Trần phu nhân thở dài, quả nhiên già rồi hồ đồ, không muốn con gái đi chịu tội, lại sẵn sàng hy sinh mà đi.

Mễ Bối.

Mễ đại nhân: Hị hị nhiều người tranh quá, ta không cần phải đi.

Bạn đọc chọi gạch.

Mễ đại nhân ưu thương nhìn gạch đầy sân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net