Chương chín mươi mốt: Tàn bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lớn thổi tới, lay động những tàn cây trơ trọi sần sùi. Phần phật phần phật, lá cờ đung đưa trong gió lớn, bầu trời là một mảng âm u, mây đen kéo tới, mưa phùn lách tách rơi xuống, tan vỡ như những mảnh sứ nhỏ trên mặt đất.

Sắc cờ đỏ như biển máu dưới nền đất đầy cơn mưa phùn, thoang thoảng trong không trung là mùi máu hăng nồng, thi thể la liệt, chất thành núi nhỏ. 

Dưới ngọn cờ uy hùng, có hai hàng người quỳ gối trên nền đất, mưa phùn xối lên thân thể dơ bẩn của bọn họ, xung quanh là những đống đổ nát như binh giáp, gươm đao, dây thừng trói chặt, như những con rắn, cuốn lấy thân thể cường tráng, như đang chờ đợi lưỡi đao tử thần đến vui đùa.

Tách tách hạt mưa rơi xuống nền đất, vang lên âm thanh có phần tiêu điều, giữa bầu không khí ảm đạm ngày hôm nay, tiết trời đã sớm vào thu, kéo theo những cơn lạnh đến rùng mình.

Xung quanh hai hàng người bị trói quỳ dưới ngọn cờ đang ra sức lay động, là những nam nhân với binh giáp sắc xanh đen như thân trúc, đầu đội mũ sắt, từng người đứng nghiêm chỉnh, khoảng cách với nhau cân đối vừa khoảng một gang bàn tay, từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở chết chóc, uy nghiêm đến đáng sợ. 

Nền đất đầy bùn dơ bẩn, vì có mưa mà tạo thành những dòng nước di chuyển lúc chậm lúc nhanh, xen lẫn trong những vệt nước đấy, là sắc đỏ nhàn nhạt, xuất phát từ đống tử thi được xếp chồng như núi đằng kia, cứ thế theo những vết nứt của mặt đất mà chậm rãi trôi, càng khiến cho không trung thoang thoảng mùi hăng của đất hòa máu tươi.

Trong một khắc, tưởng chừng như nơi đây là nơi ở của quỷ dữ, là nơi ở của tử thần, vì hơi thở chết chóc xung quanh, vì những linh hồn còn sống đang run rẩy cho mạng sống của chính mình.

''Tha mạng... tha mạng...''

Âm thanh thều thào, run rẩy, yếu ớt lại khàn đặc, không che giấu được nỗi lo sợ của chính mình. 

Một người kêu, rồi hai người kêu.

Đến một lúc, hai hàng người bị trói đằng kia, bọn họ như phát rồ, chỉ biết ra sức gồng mình giãy dụa, hết sức gào thét, xin được tha mạng, đôi con ngươi đỏ như máu, giãy dụa như những con kiến hôi trước án tử của mình.

Ngay lúc này, từ xa vang lên tiếng ngân của hùng ưng, trên bầu trời đầy mưa phùn, hai cánh hùng ưng sải dài, chao lượn như những cơn gió tự do, bóng nó in hằn xuống mặt đất méo mó, hùng ưng cất tiếng thét vang vọng, như một lưỡi dao cùn chém vào đá, mài xuống, khiến lòng người run rẩy sợ hãi.

Vó ngựa đạp lên mặt đất, âm thanh văng vẳng, bộ lông đen tuyền phóng từ phương xa đến, như một bóng ma, xuyên qua mưa phùn, hí vang khúc hát gọi hồn. 

Giữa mi tâm là một vệt trắng như chu sa của mĩ nhân, hắc mã ngông cuồng của tử thần.

Ngồi trên lưng ngựa, có bóng nam tử lưng thẳng như tùng, vai tựa thái sơn, hắc bào đã sớm vì mưa mà ướt đẫm, ba vạn tóc đen lay động theo cơn gió lớn mà bung xõa sau lưng, hắc mâu đen láy như vực sâu vạn dặm, bờ môi bạc lãnh đạm, dung nhan họa thủy, từ trên xuống dưới tỏa ra khí tức lạnh lẽo như một vị bá vương trời sinh.

Quân Phiến giơ cao hai vó, phì một tiếng lớn, lắc lắc cái đầu, nam tử trên lưng nhẹ nhàng xuống ngựa, ánh mắt y như một lưỡi đao trần trụi lướt trên hai hàng người bị trói dưới đất.

Ủng đen dẫm lên mặt đất, thấm đẫm nước mưa lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh đến nỗi, ngay cả một cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe rõ mồn một.

Một bước của y, đám người bị trói lập tức rùng mình, ai nấy mặt mũi trắng bệch, sợ hãi giãy dụa.

Nam nhân ở giữa toán người bị trói, hai tay cùng với cơ thể đều phát ra những cơn đau nhức do dây thừng siết chặt, còn có vết đao chém trên ngực hở ra, nước mưa xối xuống, đã muốn mất đi nửa cái mạng. Hắn cúi gầm mặt, cơ hàm vì nỗi sợ kinh khủng ở trong ngực mà run bần bật, răng trên va chạm hàm dưới, phát ra những đợt âm thanh nho nhỏ. 

Đột nhiên trước mắt hắn, xuất hiện mũi hài đen tuyền, trên đó còn vài ba vệt bẩn của bùn đất, cùng với những giọt huyết tanh vương trên đấy, cơ thể lập tức căng cứng, tim giật thót. Ngay lúc đấy, sau gáy đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhói, tóc bị người nắm lấy kéo căng lên, khiến cho hắn không thể không ngẩng cao đầu, sau đấy, lọt vào đáy mắt kinh hoảng của hắn, là dung nhan so với tử thần còn đáng sợ hơn, nhất là đôi hắc mâu kia, chính là biển lửa địa ngục.

''Tha mạng... tha mạng..''

Theo bản năng, hắn chỉ có thể theo bản năng sợ hãi của mình run rẩy cầu xin.

Nam nhân dung nhan lạnh lẽo, nước mưa ướt đẫm rơi trên da thịt của y, thấm vào đôi hắc mâu vẫn mở lớn đó, khóe môi đỏ thẫm như huyết khẽ mở, giữa khung cảnh âm u yên tĩnh này, y lạnh giọng cất lời.

''Nàng ấy ở đâu?''

Âm thanh y khàn đặc, như âm thanh của ma quỷ, khiến cho đám người quỳ dưới kia đồng loạt rùng mình.

Nam tử hai mắt hoảng sợ, dung nhan trắng như tờ giấy trắng, cơ mặt run rẩy, liên tục bảo.

''Ta... ta..''

Gáy đau nhói, dường như cả da đầu đều muốn bị kéo rách, chỉ thấy nam tử dung mạo như trích tiên kia, lại có đôi hắc mâu của tử thần, lạnh lùng cất lời.

''Bổn vương hỏi, nàng ấy ở đâu?''

''Trong cung... hoàng cung! Nhiếp Chính Vương lưu nàng ở hoàng cung... ta .. ta chỉ biết có nhiêu đó... cầu cầu khoan dung...''

Khóe môi của nam tử khẽ hé, thở ra một làn hơi mỏng nhỏ, như một tiếng cười khẽ, lại giống một lời than thở, nhưng dù thế nào, đều đủ hù dọa cho đám người kia toàn thân tê liệt, kinh hoàng như người trước mắt, vốn không phải là người bình thường.

Nam nhân kia còn đang run rẩy, miệng vừa khẽ mở, lời cầu tha mạng còn nghẹn nơi cuống họng, thì đột nhiên từ trên đầu xuất hiện một luồng sức mạnh khổng lồ, trước khi hắn kịp suy nghĩ, luồng sức mạnh ấy đã giáng xuống đỉnh đầu, hơi nóng loan tỏa, tâm mạch vỡ thành nghìn mảnh, chết không nhắm mắt.

Những người còn lại chết khiếp nhìn nam nhân kia còn đang sống, bị nam tử dung mạo như trích tiên một đòn đánh xuống, lập tức thất khiếu đổ máu, chết tươi ngay lập tức.

Nam tử kia dáng người cao ngất, đôi hắc mâu âm u như biển chết, hừng hực tia không thể khống chế, trong ngực là những cơn đau xoắn tới, giày vò hắn đến phát điên.

Hoàng cung.

Hay lắm.

Hoắc Phẩm Ngôn đáy mắt là tia tàn bạo.

''Giết hết, đem đầu tên cẩu tướng quân này ném cho bọn Tây Lương, tốt nhất là đem thẳng đến trước mặt Nhiếp Chính Vương của bọn chúng.''

Âm thanh y lạnh lẽo âm trầm, phe phẫy bàn tay đẫm máu của mình, gót chân vừa xoay, chỉ thấy những binh lính vốn còn đang đứng như những pho tượng, lập tức rút ra gươm bên hông, những âm thanh xuyên thẳng thịt vang lên, hai hàng tù nhân, cứ thế mà chết ngay lập tức, ngay cả lời cầu khoan dung cũng bị nghẹn tại cuống họng.

Mấy chục đôi con ngươi trừng lớn, ngã xuống thềm đất đầy mưa phùn cùng bùn đất, thoang thoảng là mùi máu tươi, còn có trước mắt, là bóng lưng như tùng dẫm mặt đất ngạo nghễ rời đi.

Mễ Bối. Ai bảo văn tôi viết không có thịt, các vị không thấy đống thịt con trai nhỏ tôi làm ra kia à, tươi mơn mởn luôn nhen (`Д')ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net