Chương Chín Mươi: Trưởng tử năm xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người còn lại lập tức đầu cúi càng thấp, không dám thở mạnh.

Cả một đình uyển cứ như thế lâm vào yên tĩnh.

Nhạn Bắc dường như không để tia lạnh lùng của A Nam vào lòng, chỉ thấy hắn dịu dàng vuốt ve bàn tay của nàng, hạ mi mắt, khóe môi khẽ cong, ôn nhuận mà cất lời.

''Nàng vẫn như vậy, chỉ khiến bổn Vương lo âu mà thôi.''

Mấy ngày không gặp, lòng đã sớm nóng như lửa đốt, nay được trông thấy người, chỉ muốn thủ thỉ ra hết tâm tư.

Nhưng một nụ cười châm chọc của nàng, thành công khiến cho hắn nghẹn lời, chỉ biết đau lòng mím môi.

Trần A Nam nhịn không được cười xùy ra tiếng, vừa cảm thấy châm chọc, lại cảm thấy tức giận.

Nam nhân này, là một cái gai đối với nàng, giày vò tâm hồn của A Nam, khiến cho nàng cảm thấy rất nực cười.

Nàng nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên thập phần xinh đẹp, từ tốn đứng dậy, ngẩng cao đầu chăm chú nhìn dung nhan nửa họa nửa yêu của hắn. Bàn tay thoát khỏi cái nắm dịu dàng của y, đặt tại trước ngực, cảm thụ nhịp đập mỏng manh của người trước mắt. Nàng cười xùy, tiếng cười đinh đang đi vào lòng của nam nhân. Hắn đáy mắt như tỉnh như say, chỉ chăm chú nhìn bóng người trong lòng.

Trần A Nam đáy mắt là một mảng mờ mịt, dường như nhớ lại những kí ức, lại như không tìm thấy được lối đi thật sự.

Nàng nghiêng đầu, yếu ớt thì thào mà nói.

''Ngươi vẫn như vậy, luôn mặc cho ta tùy hứng.''

Dứt lời, lập tức động tay, một cái đẩy tay, Nhiếp Chính Vương cao quý của Tây Lương lập tức ngã xuống mặt hồ ngoài kia.

Hành động này kinh động đến mọi người xung quanh, bọn họ khiếp sợ, lập tức hô to hộ giá, các thái giám, nô tì, đua nhau gọi người cứu giúp, có kẻ hoảng loạn kêu to, có kẻ nhanh chóng nhảy xuống dưới hồ với mực nước sâu thăm thẳm.

Cảnh tượng hỗn loạn, Trần A Nam dung nhan lạnh như chìm vào sương mù, hạ mắt chăm chú nhìn mặt nước sóng sánh.

Đáy mắt là một mảng hàn băng, nàng bình thản nhìn Nhạn Bắc được người đưa lên bờ hồ, bình thản nhìn hắn được người người vây quanh, bình thản đón nhận cái nhìn mờ mịt cùng bờ môi mím chặt của y.

''Hạ lệnh đi.''

Xử phạt đi, mạo phạm tính mạng của một Vương gia cao quý.

Nào, hãy mau chóng hạ lệnh, buông lời như một vị vương giả, xử tử kẻ đã chạm tới uy quyền của ngươi đi.

Trần A Nam hai mắt đỏ bừng, trừng lớn nhìn dung nhan của Nhạn Bắc, nàng gầm lên.

Như một kẻ điên, một người mệt mỏi với trò đùa này.

Y mím môi, một lúc sau, chỉ khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt mà bảo.

''Không.''

Trần A Nam cả người thả lỏng, đáy mắt là sự mù mịt.

Nàng quay đầu, bỏ lại tất cả mọi người, từ tốn, lại cao quý, bước về phía tẩm điện.

Cánh cửa đóng lại, khép lại bóng lưng như tùng của A Nam, bỏ lại ánh nhìn đầy đủ xúc cảm của Nhạn Bắc.

Trần A Nam lưng tựa vào cửa lớn, cả cơ thể như mất đi sức lực, trượt xuống thềm đất.

Nàng ngẩng đầu, mơ màng nhìn đỉnh trần nhà, lưng tựa cửa, bờ môi run bần bật.

Trong đầu là hình ảnh của trang sách cũ kĩ ấy.

Chuyện xưa kể lại, nữ vương Tạ Sính cùng Tiên đế Đại Tấn có với nhau hai người con, ấu tử đã sớm bỏ mạng cùng nữ vương Tạ Sính tại biển lửa. Trưởng tử của hai người được giao cho đại nha hoàn theo hầu nữ vương Tạ Sính chăm sóc, tuy nhiên, sau hỗn loạn của bốn nước Đại Tấn, Tây Lương, Minh Mạc, Tát Ta, trưởng tử của bọn họ đột nhiên mất tích, đại nha hoàn kia được người phát hiện đã chết từ lâu bên bìa rừng, nơi tiếp giáp giữa Tát Ta và Đại Tấn.

Sự hiện diện của trưởng tử này chính là một bí mật rất ít người biết, bọn họ không rõ dung nhan của hắn, chỉ biết, lúc sinh thời, trên vai phải của vị trưởng tử này, có một hình xăm hình con lân. Giống hệt thần thú mà dân chúng Đại Tấn tôn thờ.

Khắp thế gian, ngoại trừ Minh Mạc, đối với thế nhân, nếu không phải tội nhân, tuyệt đối không thể xăm hình.

Cho nên ở Tát Ta, một hoàng tử, lại mang vết xăm, càng khiến cho những người thân cận, đặc biệt là các quan trưởng lão, muốn giấu diếm đi sự tồn tại của y. Vì thể diện, vì triều đình, vì tương lai cả một quốc gia.

Trưởng tử ấy, từ khi sinh ra, đã sớm không được chào đón.

Nữ vương Tạ Sính không vương phu, lại mang thai, hạ sinh một đứa nhỏ trong sự bàng hoàng của hoàng thất.

Tiên đế Đại Tấn, không ngờ rằng, một đêm hồ đồ, đã khiến y chịu đời đời thống khổ.

Nếu không phải Thi sĩ Tây Lương từng trà trộn làm tình báo cho Tây Lương ở Tát Ta năm đó, sợ cũng không biết đến được sự hiện diện của một sinh linh đặc biệt này.

Hài tử với hình xăm lân thú, cả thiên hạ, chỉ sợ độc nhất vô nhị.

Khi Nhiếp Chính Vương ngã xuống hồ, ngoại sam nặng nề đã sớm được cởi bỏ, trung y trắng thuần dán vào da thịt, lộ ra bờ vai phải là nét xăm mơ hồ của thần lân.

''Sư phụ, người có hình xăm!''

''Ngươi tiểu nữ oa lại đi nhìn lén sư phụ thay đồ! Còn ra thể thống gì?''

''Sư phụ đừng nói bậy, là ngài bảo đồ nhi mang nước rửa chân đi vào!''

''Trông thấy nam nhân thay đồ, tiểu nữ oa phải biết nhắm mắt lại!''

''Ta nhắm mắt thì còn thấy đường đi vô à?''

''Ra từ đường chép phạt một nghìn lần.''

''Vì sao a?!''

''Hai nghìn lần.''

''Sư phụ ức hiếp đồ nhi!''

''Ba nghìn lần.''

''Người!''

Bên tai văng vẳng tiếng nói ồn ào từ kí ức, lồng ngực phập phòng, dường như cảm thấy khó thở. Trần A Nam vùi đầu vào hai tay, đại não phát đau, như muốn nổ tung vậy.

Hai mắt đỏ ngầu, mím môi mơ màng không tiêu cự nhìn về phía trước.

Dường như nhớ tới bóng lưng như tùng cùng nét cười ôn nhuận, đôi hắc mâu dịu dàng, luôn hướng về phía nàng khẽ cất lời an ủi.

''Nàng khóc cái gì, chẳng phải còn có bổn Vương ở đây sao?''

Gò má lăn xuống giọt lệ long lanh như pha lê.

Nàng thở hắt, thầm gọi Phẩm Ngôn.

Thầm nhớ mong bờ vai cùng lồng ngực ấm áp của hắn.

Lúc này đây, chỉ muốn vùi đầu vào nam nhân ấy, như bao nữ nhân khác trong thiên hạ, rúc mình vào cánh ưng của chàng, một đời an yên, không nghĩ không lo, không còn giày vò.

Hoắc Phẩm Ngôn, Trần A Nam thật sự nhớ chàng.

Mễ Bối: Chương 90 rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi tin được không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net