Chương hai mươi lăm: Bị thương (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dật phủ.

Tại biệt viện của Dật nhị thiếu.

Giữa sân ngoài một đám oanh oanh yến yến đủ sắc màu, Trần A Nam toàn thân ngã rạp trên nền đất xám, dung nhan như đóa mẫu đơn biến sắc, đôi con ngươi nhuộm một tầng hơi lạnh nhìn cổ tay đỏ bừng còn hằn vết cào, nỗi đau từ cổ chân bị trật như đánh thẳng vào trí não nàng.

Trần A Nam hoàn toàn nổi giận, nàng có chết cũng không nghĩ tới chuyện Yến Liễu Đào này lại dám giữa chốn thanh nhiên bạch nhật như thế này ra tay đánh nàng!

Trần A Nam dù có biết một chút công phu, nhưng nếu đem so với kẻ từ nhỏ sống với võ gia, thì nàng chính là trứng mềm còn nàng ta là đá cứng, có chọi nhau người thiệt người hơn, động não là biết ngay.

Vốn nghĩ Yến Liễu Đào dù sao cũng là tiểu thư gia giáo, chỉ cần dùng trí đấu với nàng ta, có lẽ cũng không có vấn đề gì. Nhưng có đánh chết nàng cũng không màng tới được chuyện vị tiểu thư này khi đụng tới chuyện liên quan tới Dật Biểu Cát thì lại hùng hổ nhào tới đánh người như thế! Kéo nàng từ trong sân nhà ra tới khuôn viên, còn đẩy ngã nàng trật luôn cổ chân, Trần A Nam hoàn toàn nổi giận rồi.

Uổng cho nàng còn nể tình nàng ta kiếp trước là muội tử mà không đề phòng, bây giờ chính là bị mèo cào mà không biết đây!

"Yến Liễu Đào!"

Yến Liễu Đào nhìn tới người ngã dưới đất, khi ánh mắt đụng tới ánh nhìn của Trần A Nam, vốn còn tính hung hăng phản bác, nhưng cột sống lại như nhiễm một tầng hàn băng đến rùng mình, bị nàng ta kêu một tiếng cổ họng lại như bị dây thừng trói lại, nghẹn không ra lời.

Thế nhưng kẻ a dua theo nàng ta lại không như vậy, chỉ thấy có kẻ tiến lên, một bộ dạng chỉ tới Trần A Nam, kiêu ngạo mà mắng.

"Kêu cái gì mà kêu! Yến tiểu thư há có phải là thứ kẻ tiện nhân như ngươi muốn kêu là kêu hay sao?!"

Trần A Nam đáy mắt âm u.

"Ngươi trừng ai? Lại dám trừng bổn tiểu thư? Người đâu tiến lên vả cho ta!"

Nha hoàn cùng thị vệ xung quanh nghe thấy, lại nhận ra thân phận của Yến Liễu Đào, dù người ra lệnh không phải nàng ta, nhưng lại là bạn của Yến Liễu Đào, cho nên liền rục rịch muốn đi qua đánh người.

"Kẻ nào dám đánh? Nên nhớ cho rõ bổn cô nương đây là khách của ai!"

Trần A Nam chống tay gồng mình đứng lên, nhịn xuống cơn đau ngay cổ chân trái, dung nhan vốn xinh đẹp nay vì tức giận nên trở nên đáng sợ, một câu của nàng như đánh tỉnh bọn nô tài, chỉ thấy bọn họ như bị chó cắn đau, ngay lập tức quay về vị trí, đầu cúi thật sâu, dường như hận không thể biến mất ngay.

Làm sao họ lại có thể quên mất mấy ngày nay nhị thiếu gia như thế nào săn sóc vị cô nương này. Dù mỗi ngày bận bịu công vụ cũng không quên dặn dò nô tài trông coi nàng thật cẩn thận, thậm chí còn đích thân tới ngự thiện phòng đề ra món ăn ba bữa, điểm tâm tự tay mua ở nơi đắt nhất nổi nhất, tiểu thuyết cũng tự thân mang về cho nàng giải sầu sau đó mới chạy đi làm công vụ, để nàng ở ngay căn phòng bên cạnh, đêm khuya về viện cũng chỉ hỏi thăm mỗi Trần A Nam. Đã là như vậy, còn không phải ngu ngốc mới không nhận ra sao?

Chỉ thiếu điều nhị thiếu chạy tới kiếm phu nhân đòi mở đại hỉ nữa thôi!

Suy nghĩ cẩn trọng, bọn nha hoàn vốn còn tính đứng bên ngoài xem kịch vui, liền nhanh chóng chạy tới, tách đám người Yến Liễu Đào ra làm hai, vội vàng nâng đỡ Trần A Nam vốn đang chịu cơn đau mà đứng lên.

Nhìn cảnh này, khóe môi Trần A Nam không khỏi cong lên vẻ chế nhạo. Quả nhiên nô tài trong Dật phủ vẫn hệt như kiếp trước, toàn một lũ hám lợi, vậy mà nàng đã từng đối bọn họ hết mực, cứ nghĩ những thứ bọn này làm cho nàng lúc ấy là vì có hảo cảm với nàng, cho đến lúc chết, ngay cả một bóng con chuột cũng không thấy, nha hoàn nô tài ngày trước còn chạy theo thề thốt, khi thấy nàng bị ghẻ lạnh, lập tức phủi đít bỏ đi ngay.

Rốt cuộc kiếp trước Trần A Nam nàng ngu ngốc thế nào, ngay cả hạ nhân cũng như thế?

Quả nhiên là một cuộc đời nực cười.

"Các ngươi đang làm gì?"
Yến Liễu Đào bị đẩy ra một bên, nhìn đám hạ nhân bu tới Trần A Nam, ra sức nịnh nọt đỡ đần, vốn mấy ngày trước đám nha hoàn này còn hướng nàng nói mát nhị phu nhân nay lại chạy theo người trước mắt, cảnh tượng này như tát thẳng vào mặt Yến Liễu Đào, nàng ta tức giận nhào tới, một tay đẩy hết đám hạ nhân, hất mạnh vào Trần A Nam, vốn chân đã không thể đứng vẫn, A Nam liền như diều đứt dây, té ngã xuống đất.

"Đám hạ nhân bần tiện!"

Yến Liễu Đào hung dữ mắng, sau đó nhìn tới Trần A Nam vì đau mà nhăn mặt, lại thấy cổ chân vốn trắng nõn của nàng ta lộ ra ngoài sưng đỏ lên, còn có dung nhan như mẫu đơn ấy, vốn đã đố kị, nay ganh ghét như gió nổi lên, Yến Liễu Đào một chân đạp lên cổ chân A Nam, gót giày cố ý ma xát, cổ chân nhanh chóng xuất hiện vệt đỏ nóng hổi, thấm xuống đất.

Cơn đau như cắt xộc tới, hai mắt A Nam như mờ đi, đau đến khiến nàng thét ra tiếng.

"Tiện nhân! Dám cùng bổn tiểu thư giành người?! Hôm nay đánh cho ngươi tỉnh!"

Yến Liễu Đào nhìn người trước mắt vì đau mà gào lên, hả dạ vô cùng. Vốn từ nhỏ đã được nuông chiều, tới Dật phủ mọi người gặp nàng ta đều cung kính, muốn gió có gió, muốn mưa làm mưa, cho nên ngay lúc này, nàng ta hận cùng ganh ghét Trần A Nam được người trong lòng để ý tới, vốn mấy ngày trước nghe tới Dật Biểu Cát đem nữ nhân về biệt viện, nàng ta không tin, nay nhìn thấy tận mắt, không nghĩ người này dung nhan bậc nhất thế này, lại ở kề cạnh Dật nhị thiếu, nàng ta ghen đến hỏng đầu rồi. Cho nên càng hung hăng ra sức đạp lên.

Trần A Nam hai mắt đỏ bừng, bàn tay mò mẫm dưới đất, nhanh chóng sờ tới vật cứng, không quản là thứ gì liền ném tới Yến Liễu Đào, lực đạo hung hăng, liền mạnh mẽ đánh tới đầu nàng ta đổ máu.

Yến Liễu Đào không nghĩ tới con thỏ cũng có thể cắn người, bị ném thẳng vào đầu, rống lên một tiếng lớn, đau đến choáng váng ngã về sau, nếu không có đám người đi theo đỡ lấy, đảm bảo té thẳng xuống đất ăn bụi rồi.

"A__"

Trần A Nam dung nhan trắng bệch ôm lấy cổ chân, đau đến mờ mắt.

Chết tiệt!

Trần A Nam hận không thể chửi tục mấy câu.

"Ngươi dám ném đá bổn tiểu thư?!"

Yến Liễu Đào đỡ trán chảy máu liên tục, nhận ra bản thân bị bể đầu, liền tức giận rống to.

Trần A Nam hai mắt đỏ bừng nhìn nàng ta, thị huyết như bão, quản cái gì hình tượng khuê nữ, liền mở miệng mắng lại.

"Ngươi là cái đ** gì mà cô nãi nãi đây không thể ném?!"

"Tiện nhân!"

Người bên cạnh Yến Liễu Đào nhào tới mà đánh, Trần A Nam chân phải chống đỡ toàn thân, nhanh chóng nghiêng người né, hai tay túm lấy vai của đối phương, cắn răng mà vật, ném đi một hơi.

Đôi con ngươi đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, cơn đau từ chân trái kéo đến, dày vò A Nam đến điên, nàng hướng đám người Yến Liễu Đào còn ngơ ngác nhìn đồng bọn bất tỉnh, lạnh lùng nói.

"Yến Liễu Đào ngươi đừng có kiêu ngạo!"

"Ngươi___!"

Yến Liễu Đào định nhào tới, nhưng ngay lúc đó liền có người xuất hiện cắt ngang hành động của nàng ta.

"Yến tiểu thư!"

Đám người Yến Liễu Đào nhìn tới từ đằng xa Dật Biểu Cát vẫn như ngày thường trang phục tuấn lãng chạy tới, màu đỏ càng ánh lên dung nhan họa thủy của hắn, chỉ khác một điều vốn là người ôn nhã, nay cả dung nhan chỉ còn sự tức giận, u ám mà nhìn.

Yến Liễu Đào bất chấp hình tượng chật vật, chỉ thấy nàng ta hai mắt ngập nước, uất ức mở miệng kêu lên.

"Biểu ca cứu muội ___"

Trần A Nam hai mắt muốn trợn ngược nhìn đám nữ nhân vốn hung hăng điêu ngoa ban nãy nay kẻ e thẹn cúi đầu kẻ kêu góc uất ức.

Lật mặt nhanh hơn cả lật sách.

Bội phục!

Dật Biểu Cát một đường đi tới, dường như không nhìn thấy Yến Liễu Đào khóc lóc, lướt qua nàng ta, hối hả chạy tới trước mặt Trần A Nam.

Hắn nhìn hai mắt nàng đỏ bừng, thậm chí còn lấp lánh ánh nước, gấu quần khỏi nói kinh khủng như thế nào, màu đỏ cùng với mùi hăng của máu như đâm thẳng vào mắt hắn, cổ họng run bần bật, đôi môi vốn sắc màu nay trắng bệch, chỉ biết hướng nàng khẽ lẩm bẩm.

"A Nam chân nàng___"

Trần A Nam lạnh lùng nhìn đôi tay vươn tới của hắn, hòng biết hắn nghĩ gì, liền nhanh chóng đanh mặt né tránh.

Nàng hướng hắn nhìn, nhìn tới Yến Liễu Đào đằng xa thế nào không thể tin khóc ngất la gào, không khỏi châm chọc.

"Dật nhị thiếu, cách thẩm hình của ngài quả là đặc biệt."

Dung nhan Dật Biểu Cát biến sắc.

"Không phải! Ta vốn không có lệnh thẩm hình nàng!"

Trần A Nam không thèm để ý tới hắn, chỉ ngoắc nha hoàn tới đỡ bản thân về phòng. Dật Biểu Cát nhanh chóng muốn đỡ lấy, liền bị nàng gạt phăng ra một chỗ, Trần A Nam hướng hắn ghét bỏ mà nói.

"Dật nhị thiếu, ta tuy là tội phạm, nhưng kính xin ngài tự trọng!"

Dứt lời không quan tâm dung nhan trắng bệch của người đằng sau cùng với Yến Liễu Đào hận thù nhìn nàng, cứ thế mà lãnh đạm dựa vào hạ nhân về phòng.

Mễ Bối: nhân dịp trung thu tôi quay về rồi đâyyyy. Tình hình sức khỏe đã khá hơn rất nhiều nên tôi sẽ quay lại tiếp tục công việc của mình! Không biết còn ai ở lại không huhuuuuuuuuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net