Chương một trăm lẻ ba: Ngoại ô Nghiêng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn đêm buông xuống, gió thổi khiến tàn cây phát ra những âm thanh xào xạc nho nhỏ, đâu đó văng vẳng tiếng côn trùng nhỏ, bóng tối bao trùm, cả một vùng ngoại ô rộng lớn mọc lên từng nhóm cỏ lau lắt lư theo gió thổi, lâu lâu lại nghe thấy tiếng sói tru từ phương xa.

Bỗng từ xa vang lên tiếng xe ngựa chạy chậm trên con đường mòn, cứ mỗi vó ngựa đi ngang, hòn đá dưới đất lại nảy lên, hòa với tiếng vó ngựa tạo nên một loại âm thanh kì dị.

Mặc dù vó ngựa mạnh khỏe, trông thấy được là một giống ngựa tốt, nhưng kì lạ thay, lại kéo một chiếc xe ngựa cũ kĩ theo ở đằng sau mông, màn xe rách rưới lay động, lộ ra bóng người nằm yên ở bên trong, sau đó lại bị hai bóng người ngồi trước đánh xe mà che lại.

Lại một hồi sói tru vang lên, nam tử gầy gò không khỏi đánh một cái rùng mình, đôi mắt gã ti hí nhìn xung quanh, chỉ thấy hai hàng cây kéo dài đen thui, như thể sẽ có dã thú từ bóng đêm trong rừng rậm nhảy ra mà nuốt chửng gã vào bụng.

"Ta nói lão Tứ ngươi có thể đánh xe nhanh lên một chút hay không?"

Gã không khỏi vì lo sợ mà nhìn sang người bên cạnh thì thầm.

Chỉ thấy người bên cạnh trán bóng loãng thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt cùng một dạng ti hí như người bên cạnh, nhưng bộ dạng lại béo tròn úc ních thịt, gã béo đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghe người bên cạnh cất lời không khỏi khiến gã béo chau lại mày rậm, nhếch miệng thầm mắng.

"Câm miệng! Con ngựa tốt như vậy ta mới không ngu mà đánh roi mạnh lên nó, lỡ đâu hỏng đi thì làm sao bán nó được hả?"

Gã gầy mặt mũi nhăn như mướp, thầm phản bác.

"Mông ngựa vừa dày vừa béo, làm sao mà hỏng được?! Còn có chả phải chúng ta mới được lão già kia đưa năm nghìn lượng bạc hay sao? Lão Tứ à, vẫn nên nhanh nhanh đưa nha đầu này tới núi Phỉ mới tốt, lỡ đâu nha đầu này tỉnh, khéo lại rước họa!"

"Năm nghìn lượng thì làm sao? Nói ngươi ngu bao lần cũng vậy, ngựa này chính là ngựa chiến, bán đi ít nhất cũng thu được sáu bảy lượng! Còn có chỉ với một nha đầu, còn sợ nàng ta tỉnh lại đấu tay đôi với hai nam nhân được sao?"

Gã béo bộ dạng hận không rèn được sắt mà hung hăng mắng, khiến cho gã gầy không khỏi rụt cổ lại nhăn nhúm mặt mũi, tỏ vẻ không cam lòng, nhưng lại không thể nghĩ ra được câu gì để phản bác chỉ có thể tức tối câm miệng.

Lại lập cập lập cập đi được một lúc, gã gầy hai mắt ti hí không khỏi đảo tròn, lúc cuối đầu xuống nhìn bóng xe ngựa đổ dài trên nền đất, màn xe phất phơ lay động, gã khẽ quay đầu, trông thấy một thân ảnh lung linh nằm yên trong xe, tà áo được thêu tỉ mỉ khẽ buông xuống, đáy mắt gã lập lòe, không khỏi nhộn nhạo trong lòng, nghiêng người gần gã béo, thì thầm hỏi.

"Lão Tứ, nha đầu này ta thấy bộ dạng trông không khỏi quá xuất sắc đi? Hay là chúng ta---"

Lời còn chưa dứt, đã bị gã béo hung hăng đập một phát lên lệch cả mặt, gã béo nhe hàm răng ố vàng ra mà cảnh cáo.

"Dẹp cái ý nghĩa dâm ô của ngươi đi sang một bên, ngươi dám đụng một sợi lông trên người nàng ta xem, đảm bảo cái mạng chó của ngươi sẽ rút lại tí tẹo như cái thứ chưa tới một lạng thịt trong quần ngươi đó!"

"Trong quần ngươi mới một lạng thịt!"

Gã gầy mặt mũi đen xì rống lên, ngay cả cơn đau trên mặt cũng không quan tâm, bản thân có thể bị nhục nhưng tiểu huynh đệ thì nhất định không thể, đó chính là tự trọng của đàn ông!

"Tự trọng cái ***! Người của lão già đó giao cũng dám nghểnh cái suy nghĩ chó đó, ngươi không ngại mạng dài nhưng ta ngại! Thật đúng là nếu không phải ngươi cũng chui ra từ bụng nương ta, ta mới không thèm dẫn dắt cái tên đầu óc như trái nho giống ngươi!"

Gã gầy bị mắng, không khỏi nhớ tới bộ dạng âm hồn của lão già giao người cho bọn hắn, bắt bọn hắn phải đem người thả xuống dưới chân núi Phỉ ngoài Nghiêng thành, lại cho hai anh em bọn họ tận năm nghìn lượng, ngay cả giống ngựa tốt cũng đem đưa cho, nếu không phải huynh đệ bọn hắn từ trước tới nay vốn là những kẻ xấu xa làm biết bao chuyện thất đức, nha đầu kia còn bị đánh thuốc mê giao cho bọn hắn, thì chuyện sảng khoái cho tiền và ngựa này, quả thật khiến gã muốn duỗi ngón cái khen lão già kia một tiếng đại gia.

Năm nghìn lượng bạc cùng một con ngựa tốt nói cho là cho, có thể thấy người này giàu có biết bao nhiêu, mà càng giàu có, thì càng có nhiều chuyện xấu xa phía sau, nếu không thì lũ như huynh đệ bọn hắn cũng thất nghiệp từ lâu rồi, nha đầu xinh đẹp đằng sau cũng không sa vào con đường đáng thương này.

Nghĩ tới đó, gã gầy không khỏi híp mắt sờ cằm, lẩm bẩm nói.

"Ngươi nói xem, nha đầu này rốt cuộc phạm phải chuyện xui xẻo gì mới bị người ta đánh thuốc mê đem đi xa như vậy, núi Phỉ xa Nghiêng thành cả trăm dặm, một thân một mình tỉnh lại, còn không phải sẽ chết sao?"

"Có xui xẻo cũng không đến tay chúng ta thương, ngươi đó, việc liên quan đến đám người kia giao cho, tốt nhất là im miệng nhận bạc mà làm."

"Ta nói lão Tứ ngươi làm sao lại e ngại lão già đó như vậy, dù lão có giàu cỡ nào thì Nghiêng thành cũng là địa bàn của chúng ta!"

Gã béo trợn trắng mắt liếc một cái, sau đó chỉ thấy gã khẽ đưa đầu nhìn xung quanh, đảm bảo chắc chắn khắp cái vùng khỉ ho cò gáy này chỉ có lão với tên gầy ngu si này cùng với một nha đầu xinh đẹp bất tỉnh nhân sự ở trong xe ngựa, sau đó mới thập thò nghiêng đầu tới, khẽ nói.

"Lão già đó không đơn giản."

"Cái gì mà không đơn giản, Nghiêng thành này ngay cả Tri huyện còn phải sợ huynh đệ chúng ta!"

"Ngươi ngu ngốc! Không đơn giản chính là không đơn giản. Ngươi mới về Nghiêng thành nên không biết thôi, thật ra lão già đó chính là thái giám thân cận của Tây hoàng! Ngươi dám nói Tây hoàng e sợ cái lỗ đít của ngươi xem!"

!!!!!

Gã gầy hít sâu một hơi, khiếp sợ trợn to mắt hí, lắp bắp không thành lời.

"Tây--- Tây--- Tây Hoàng?!"

Gã béo nhanh chóng bịt cái mồm của gã lại, trợn mắt đe dọa, nghiến răng bảo im mồm.

"Ngươi muốn chết hả?!"

Gã gầy nghe vậy lập tức run rẩy im miệng, hạ thấp âm thanh mà lắp bắp.

"Làm sao ngươi biết?"

Gã béo liếc mắt khinh thường nhìn gã, đợi đến khi gã gầy nôn nóng không chịu được nữa mới mở miệng nói.

"Người trong Tri phủ của chúng ta truyền báo lại, chính là lão Thất đó, đảm bảo chính xác mười phần! Tối nay Tây hoàng với Nhiếp chính vương còn mở tiệc ăn uống, lão Thất còn rót rượu cho Tây hoàng đấy!"

Nghe tới còn xuất hiện một Nhiếp chính vương, gã gầy không khỏi trợn trắng mắt hận không thể bất tỉnh cho rồi.

Từ khi nào hai vị trùm sò của nước ta lại chạy tới Nghiêng thành chơi đùa vậy?!

Gã béo nhìn gã ỉu xìu, không khỏi xùy miệng cười chê bai, thậm chí còn rất đắc ý mà rung đùi, bảo rằng.

"Đừng nhìn lão Thất nhỏ bé như cây tăm, nhưng hắn thật sự rất giỏi đó, ngươi không biết Tri huyện ưu ái hắn cỡ nào đâu, ngay cả chuyện cơ mật mà Nhiếp chính vương ra lệnh Tri huyện làm, hắn cũng biết rõ mười mươi!"

Gã gầy nghe vậy, không khỏi trợn mắt khinh bỉ thốt lên.

"Cái tên bạch kiểm đó còn không phải chỉ giỏi lăn giường với cái tên Tri huyện mặt mũi đàng hoàng trung hậu nhưng óc còn bé hơn phân dế sao? Xùy, kĩ nam hầu hạ, cũng chả có gì tự hào! Lão tử khinh!"

Gã béo lại giơ tay, định nhủ đấm một phát vào cái mặt của gã gầy này cho đỡ ngứa tay, còn chưa kịp hành động, chỉ thấy cả hai gã bỗng nhiên cứng đờ người, tròng mắt trợn to nhìn chằm chằm nhau.

Thân mình cứng như đá, dù muốn cũng không di chuyển được, không có người đánh ngựa, con ngựa từ từ dừng lại, lúc này xung quanh lập tức yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng nghe rõ mồn một huống gì tiếng sói tru từ xa vọng lại.

Ánh trăng hất xuống, chỉ thấy cái bóng xe ngựa đổ dài, thanh chủy thủ sáng lấp lánh giữa đêm khuya, đem theo hơi thở đáng sợ bao phủ xuống, khiến cho hai gã thân mình không thể di chuyển được mà run rẩy không ngừng.

Gã béo cơ mặt co rút, tay còn giơ lên không trung, nhưng không cách nào động đậy, gã biết gã và gã gầy đã bị người điểm huyệt.

Còn cái người điểm huyệt gã, hiện tại đang cầm thanh chủy thủ sắc bén nguy hiểm, dung nhan cực kì thanh lệ, suối tóc đen lay động phần phật, xinh đẹp hơn cả ánh trắng, môi đỏ mỉm cười dịu dàng, cất tiếng thanh thúy như tiếng chuông, lung linh mà hướng bọn hắn mở lời.

"Có thể nói cho ta nghe Nhiếp chính vương đã hạ lệnh gì với Tri huyện Nghiêng thành được không?"

Cười đến thập phần xinh đẹp, còn khẽ hửm một tiếng làm cho hai chân bọn hắn mềm nhũn như nước, nhìn đuôi mắt cong như trăng khuyết đầy ý cười của nàng, sự âm u cùng nguy hiểm lấp ló dưới đáy mắt, lập tức khiến cho hai gã sợ đến muốn tè ra quần.

Mễ Bối.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net