Chương một trăm lẻ bốn: Trắc thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủy thủ sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lưỡi dao được khắc họa một cách hoa lệ đến tinh xảo, có thể tưởng tượng được rằng nếu đem dao này chặt xuống, máu đổ theo hoa văn sẽ là cảnh tượng đẹp đến kinh hồn như thế nào.

Tuy nhiên dao dù có đẹp đến mấy, nhưng bị người ta cầm tới dí vào cuống họng, thì tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

Gã béo cùng gã gầy nhìn bàn tay thon thon trắng trắng tinh xảo cầm chủy thủ khẽ lượn lờ, lúc từ cuống họng này nhảy sang cuống họng khác, bốn cái chân lập tức run như cầy sấy.

Nữ nhân dung nhan như họa, xinh đẹp lấp lánh, không nóng không lạnh mà bảo.

"Câm luôn rồi à? Chậm chạp như vậy chẳng may ta nóng nảy lỡ tay một cái thì cái cuống họng này chả phải sẽ bị cắt làm đôi sao?"

Vừa dứt lời chủy thủ như có như không di chuyển, chỉ thấy ngang cổ của gã béo lập tức xuất hiện một đường tơ máu rỉ ra.

Gã gầy thấy vậy, không nói hai lời sợ hãi tột độ trợn trắng mắt lăn đùng ra bất tỉnh.

Trần A Nam trông thấy một đại nam nhân sợ đến mất mặt mà bất tỉnh, không khỏi khóe môi khẽ co giựt, nhưng rất nhanh liền không quan tâm tới gã gầy, ánh mắt dời sang bộ dạng tím tái mồ hôi đầm đìa của gã béo, khẽ hửm một tiếng, xoay lưng dao lại, đè lên trên mặt mỡ của gã, âm u nhếch miệng cảnh cáo.

"Cô nương ta đây không còn bao nhiêu kiên nhẫn đâu, vùng ngoại ô hiu quạnh, dã thú trùng trùng, nếu đột nhiên xuất hiện hai xác người cũng chẳng ai biết đâu nhỉ?"

Gã béo lúc này tim hận không thể rơi cái bịch xuống đất, gã thật sự không nghĩ nữ nhân trông ôn nhu mảnh mai như vậy lại dám hạ sát tâm giết người. Vốn tưởng nữ nhân chân mềm tay yếu như nàng ta, có cho mười cái gan cũng không dám xuống tay, chỉ biết làm trò đe dọa, đợi huyệt đạo trên người giãn ra, bọn hắn lập tức hung hăng dạy dỗ nàng ta, để nàng ta nhận thức rõ không nên huyênh hoang trước mắt bọn hắn. Dù gì mười mấy năm lăn lội làm kẻ xấu, bản lĩnh cũng không phải dạng đùa, nếu không cũng không thể bá chiếm cả một Nghiêng thành rộng lớn.

Nhưng có ai ngờ đâu, nữ nhân mảnh mai này cho nửa lá gan cũng dám hạ tay rạch một đường hoa lệ lên cổ hắn!

Từ trên xuống dưới, cơn xót từ cổ dâng lên tận não, khiến gã sợ đến muốn tè ra quần.

Vì vậy khi gã thấy nàng ta nhíu mày liễu, tay giơ chủy thủ, bộ dạng kiên nhẫn đã bay sạch theo gió thổi, thân mình không khỏi run bần bật, miệng mở lớn theo quán tính mà van xin.

"Bình tĩnh! Cô nãi nãi ngài bình-- bình tĩnh một chút!"

Trần A Nam lông mày khẽ nhếch nhìn gã, gã béo lập tức gật đầu, hốt hoảng mà kêu.

"Ta nói! Lập tức nói! Ngươi --- ngươi hạ dao xuống!"

Trần A Nam:...

Chủy thủ từ gò má dứt khoát chạy xuống chạm nhẹ lên cuống họng.

"Rồi đấy, nói đi."

Gã béo: ....

Đùa nhau à!

Mặc dù tức giận, nhưng dưới sự dâm uy của lưỡi dao, gã béo chỉ có thể nghiến răng, hít sâu mà nói ra hết.

Chính là Nhiếp Chính vương hạ lệnh Tri huyện Nghiêng thành cầm chiếu chỉ, đem một số binh quân Tây Lương tách khỏi chục vạn quân đóng chiếm bảo vệ Nghiêng thành, xuôi theo con đường đến Minh Mạc, liên lạc với Tướng soái chấn giữ biên cương hai nước đồng thời cử sứ giả đến doanh trại của Minh Mạc, mục tiêu chỉ có một, nhân lúc Chiến thần của Đại Tấn đem binh tấn công Nghiêng Thành, Tây Lương và Minh Mạc liên thủ tiến vào thủ đô của Đại Tấn!

Mục tiêu ở đây, chính là kinh đô, nơi ở của thiên tuế!

Trần A Nam nặng nề hít sâu một hơi, tay siết lấy chủy thủ, hàm căng chặt, cả người như bị chấn động.

Nàng có thể đoán được Nhạn Bắc có âm mưu với Đại Tấn, từ lúc y đem binh rút tới thủ ở Nghiêng thành, nàng nghĩ rằng đối tượng của y chính là Thần Vương gia, tuyệt nhiên không ngờ, mục đích thật sự chính là thiên tuế của Đại Tấn!

Từ Nghiêng thành chạy về Đại Tấn so với từ Minh Mạc đem quân đánh sang, có ngày đêm đuổi theo cũng không kịp!

Chưa kể dù kinh đô được bảo hộ rất kĩ, nhưng thiện binh đã theo Thần Vương đi hết, chưa kể lại là liên quân của hai quốc gia đánh sang, lợi hay hại thì tuyệt đối cũng không phải chuyện tốt lành.

"Nói hươu nói vượn!"

Trần A Nam nghiến răng trừng mắt đe dọa, gã béo mặc dù sợ hãi nhưng không phục mà lầm bầm.

"Lời ta nói là sự thật! Lão Thất không bao giờ truyền sai tin! Tri huyện thật sự rất tin y! Nếu không phải ta cùng y là huynh đệ, y nợ ta một mạng lớn, cũng sẽ không đem tin này mật báo cho ta, để ta đem gia đình sớm rút khỏi Nghiêng thành! Nếu chậm chân, chỉ sợ mấy ngày sau muốn rời khỏi thành cũng bị cấm, lúc đó ai biết được chiến tranh dữ tợn thế nào chứ!"

Trần A Nam quan sát gã béo, quả nhiên y không nói dối, tin này thật sự có thể tin được năm phần.

Nhưng nàng vẫn nhíu mày mà hỏi.

"Dù tên Tri huyện tin tưởng lão Thất nhà các ngươi, nhưng cũng sẽ không vì một người như y mà tiết lộ tin tức tuyệt mật như vậy chứ?"

"Lão Thất dù bộ dạng gầy yếu, nhưng y lại rất tinh khôn, nếu không phải do y mưu mẹo, Tri huyện làm sao giữ được chức vị vững như vậy, tên Tri huyện kia từ sớm đã dựa vào lão Thất nhà ta để làm quan rồi, cái gì mà chẳng nghe y thổi gió chứ, mặc dù vậy, y cũng chỉ biết được nhiêu đó tin tức, còn số lượng quân được cử đi, liên lạc với Minh Mạc ở đâu, khi nào đánh chiếm kinh đô Đại Tấn, những thứ này chúng ta đều không biết."

Gã béo nhăn nhó trả lời, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng âm u của nữ nhân đối diện, gã lập tức ngậm miệng lại, rất biết điều mà rụt đầu xuống.

Trần A Nam hít sâu một hơi, cố giữ tinh thần thật tỉnh táo, lúc này gã gầy vốn bất tỉnh đột nhiên ú ớ muốn tỉnh lại, chưa đợi gã béo vui mừng nhào tới, đã thấy gã trắng bệch mặt mũi nhìn nữ nhân kia tàn bạo dùng cán chủy thủ đánh xuống gáy của huynh đệ hắn, một bộ tức giận trút xuống.

Gã gầy lập tức hoa lệ ngất đi.

Gã béo hai mắt đảo tròn, hận không thể ngất đi cho rồi.

Hắn sống mấy chục năm, cũng chưa từng gặp ai tàn bạo như vậy đâu!

Muốn khóc..

Mễ Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net