Chương một trăm lẻ hai: Đừng cản ta ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Vương gia, tới, thiếp kính chàng một ly.''

Âm thanh nữ tử yểu điệu vang lên, ánh lửa bập bùng, bóng người hắt lên trên nền đất yên tĩnh. 

Tây Hoàng một thân đỏ rực diễm lệ, thân người mềm mại dựa vào cánh tay của nam nhân bên cạnh, trên tay cầm ly bạc chạm vào ly vàng trên tay y. Âm thanh miệng ly chạm nhau vang lên thanh thúy, hương rượu nồng nàn lượn lờ, xung quanh bốn phương tám hướng quân lính bảo hộ kĩ càng, hai hàng nha hoàn thái giám theo hầu đứng cung kính chờ đợi chỉ thị của chủ tử.

Nhạn Bắc một ánh nhìn cũng không rơi trên người của Tây Hoàng, y chỉ yên lặng ngồi đó, đáy mắt trầm tĩnh nhìn về phía nữ tử ngồi đối diện bọn họ.

Nàng tóc nhung mềm mại vấn lên gọn gàng, một thân tử y bồng bềnh, từng nếp y phục thêu hoa anh đào nở rợp, ngồi trên thảm nhung, lưng tựa vào gối mềm, dung nhan dưới ảnh lửa bập bùng càng trở nên ngọt ngào đến động lòng người.

Mỹ nhân như hoa, yên lặng ngồi ngoan ở đó, từng ngụm từng ngụm nhỏ đem đồ ăn tiến tới vào bụng.

Trần A Nam nuốt xuống bánh phủ đường vào bụng, hương vị ngọt ngọt thanh thanh còn đọng lại nơi cuống họng, không khỏi cảm thấy thỏa mãn, khóe miệng dính bột đường, lập tức không suy nghĩ đưa lưỡi non mềm ra liếm liếm, hành động này đúng lúc lọt vào đáy mắt vốn luôn để ở trên người nàng của Nhạn Bắc, lập tức âm u đi không ít.

Nhạn Bắc đẩy Tây Hoàng còn đang không có xương sống bên người ra, không nói tiếng nào di chuyển đến bên cạnh nữ tử trước mặt.

Từ lúc tiến vào dùng thiện, nhớ lại khoảng khắc hắn vươn tay ngoắc nàng lại bên mình, người này lại chọn vẻ không nhìn thấy, tự mình chạy ra vị trí đối diện hắn mà ngồi, Tây Hoàng khi ấy còn cực kì hài lòng mặt mày như hoa, vui vẻ tiến tới ngồi vây lấy hắn.

Vốn tâm tình còn rất xấu, bực bội nàng không biết điều như vậy, liền trầm mặt ngồi yên ở đó thưởng rượu, cũng cố ý không cất lời để ý đến nàng, cốt chỉ muốn dỗi cho nàng xem.

Nhưng đổi lại thất vọng cho hắn rồi, Trần A Nam hoàn toàn vô tâm vô phế, cố tình chọc tức hắn, ngồi đó ăn đến thỏa mãn, mặt mũi cong cong, dưới ánh lửa bập bùng còn tỏa ra sắc hương đến động lòng người, kể cả cảnh Tây Hoàng cùng hắn mập mờ trước mắt cũng không để vào mắt mà thảo thích ăn rồi uống, thậm chí còn ngoắc ngoắc tiểu nha hoàn phía sau, sai người đến cắt thịt dê nướng cho nàng ăn nữa chứ.

Đến lúc này Nhạn Bắc quả thật không nhịn được nữa liền đẩy Tây Hoàng ra, sải chân tiến tới, thầm giận dỗi, hận không thể đưa tay nắm lấy tim nàng, nhìn xem rốt cuộc là làm từ sắt hay đá, dù gì hắn cũng là sư phụ nàng, không phải khi xưa đối với chuyện sư mẫu, nàng rất nghiêm khắc tìm hiểu thay hắn hay sao?

Nghĩ là làm, Tây Hoàng ngồi đó dung nhan trắng bệch run rẩy nhìn nam nhân kia đưa tay kéo nữ tử diễm lệ đó vào lòng.

Trần A Nam còn đang ăn đến hớn hở vui vẻ đột nhiên bị người bắt lấy, sau đó chưa kịp định hình đã bị va chạm lồng ngực cứng rắn, hơi thở nam nhân ùa tới, không khỏi muốn nghẹn đồ ăn, tức giận bùng phát đánh vào người hắn, hai mắt trợn trừng, không hình tượng mắng lên.

''Không lo dùng thiện lại chạy tới phát thần kinh à!''

Nhạn Bắc đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhìn trông thật mạnh bạo nhưng lực đạo lại rất mềm yếu, da thịt mềm mại của nữ tử chạm vào lòng bàn tay đầy vết chai của hắn, đáy lòng không khỏi rung động, mở miệng khàn khàn cất lời.

''Lại dám mắng ta?''

''Bổn cô nương dùng thiện, kể cả thiên hoàng ngọc đế cũng phải mắng! Buông ra!''

Trần A Nam ghét nhất là chuyện bị đánh ngang lúc đang ăn, người ta  thường bảo, trời đánh còn né bữa ăn, ngươi cái tên này đột nhiên động kinh chạy tới đụng chạm với nàng làm gì?

Còn có Tây Hoàng bên kia không phải ra sức quấn người hay sao?

Dứt suy nghĩ còn quay sang bên Tây Hoàng mặt mũi đang âm u trừng một cái.

Tây Hoàng:........

Nữ nhân này, có bệnh à?

Trần A Nam đẩy nam nhân bên cạnh ra chỗ khác, không nói hai lời, trước ánh nhìn kinh ngạc của hắn, đi sang bên Tây Hoàng ngồi xuống, Tây Hoàng đầy hắc tuyến nhìn sang nữ tử bên cạnh xắn tay áo chỉ huy hai hàng nha hoàn đi cắt thịt dê nướng, cảm thấy run rẩy không thôi.

Thuộc hạ đứng xung quanh thấy vậy không khỏi đồng loạt đổ mồ hồi. Quả nhiên con tin Đại Tấn, uy dũng bậc này cũng đáng để con tin đời sau phải nể phục.

Tây Hoàng vội uống một ngụm rượu trấn tĩnh lại, lén lút nhìn sang phía đối diện, quả nhiên sắc mặt người kia có thể so với đít nồi rồi, nàng ta khóe miêng co quắp, lại nhìn sang người bên cạnh nhai thịt dê đến hai mắt hóa thành hình trái tim, bàn tay có chút run rẩy đem ly bạc đưa cho nàng ta, cố gắng dịu dàng cất lời.

''Trần tiểu thư, trẫm mời ngươi.''

Trần A Nam nghiêng đầu nhìn nàng ta, bốn mắt chạm nhau được hai giây, chỉ thấy nàng đưa tay lau sạch dầu mỡ, rồi mới nhận lấy ly bạc, dung nhan như hoa khẽ cười, ôn hòa bảo.

''Đa tạ bệ hạ ưu ái.''

Dứt lời khẽ nhấp một ngụm xuống, cảm thấy rượu này có chút cay nồng, không khỏi nhăn mặt lại, nhưng rượu được ban, không thể không uống hết.

Đang lúc nàng khó chịu, chỉ thấy ly bạc bị người lấy đi, quay sang nhìn Nhạn Bắc một hơi uống cạn, trả lại ly bạc cho nha hoàn, đưa nước sạch đến cho A Nam súc miệng, hắn biết nàng không thích rượu quá mạnh, âm thanh khàn đục cất lên.

''Bổn vương thay nàng uống, bệ hạ đừng ép nàng.''

Trần A Nam quả thật chịu không nổi rượu hương vị quá mạnh, lập tức nhận lấy chén nước sạch trong tay nam nhân, uống xuống đẩy mùi vị khó chịu đi, hai má lúc này không khỏi ửng ửng hồng.

Tây Hoàng nhìn thấy nàng quả thật khó tiếp nhận được rượu này, cũng không nói gì, chỉ cười duyên dáng tiến tới ngồi xuống bên cạnh Nhạn Bắc.

''Vương gia, chúng ta vẫn là đừng quấy rối tiểu thư dùng bữa, để trẫm hầu chàng uống rượu?''

Nhạn Bắc nhìn hai má ửng hồng của A Nam không khỏi u ám đáy mắt, ngay lúc hắn định đẩy nữ nhân bên người này sang chỗ khác, liền thấy nàng ta tiến tới, ở bên cạnh lỗ tai hắn, thấp giọng thầm thì.

''Phía bên Triệu gia có động tĩnh, Vương gia không muốn nghe sao?''

Hơi thở nữ tử ấm áp thổi tới, không khí ám muội, Tây Hoàng ngã vào bờ vai kiến cố của nam nhân, hai mắt hẹp dài lấp lánh, dưới cái nhìn lạnh lẽo của người trước mắt, chỉ thấy nàng ta cười đến rạng rỡ.

Nhạn Bắc đặt lại ly bạc trên bàn ngọc, đẩy Tây Hoàng ra, nhìn một chút Trần A Nam hai má ửng hồng chậm chạp uống nước trong tay, sau mới quay người bước đi.

Tây Hoàng khóe miệng còn treo nụ cười, quay đầu nhìn nữ tử khuynh thành cách đó không xa, dung nhan dường như rơi vào yên lặng âm u, lãnh đạm mà nhìn, sau đó liền nối gót đi theo bóng lưng nam nhân kia.

Đến khi bóng dáng hai người bọn họ hoàn toàn biến mất, chỉ nghe thấy hàng loạt âm thanh bùm bụp, hàng rào hạ nhân xung quanh lập tức ngã đồng loạt, không có mùi máu tươi, không khí rơi vào yên tĩnh, nha hoàn theo sau lưng Trần A Nam than một tiếng nhỏ, sau đó liền như chim lìa cành, ngã xuống thềm đất, bất tỉnh đi.

Trần A Nam đầu óc mơ màng, hai má càng lúc càng ửng đỏ kì dị, bàn tay cầm chén nước dường như mất đi sức lực, run rẩy, đánh trượt vỡ toang trên nền đất.

Gấu áo ướt đẫm, nàng huơ tay vào không trung, một tay đỡ trán, đầu óc quay mòng mòng, hai má nóng hừng hực, ánh mắt trở nên mơ màng, cảnh vật xung quanh như bị nhiễm một tầng sương mù, hư hư thực thực, cảm giác thân mình mềm nhũn ra, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.

Trần A Nam hai mắt mơ màng, cảm thấy mơ hồ, đầu óc rầm rì rầm rì chạy loạn, từ sâu trong ngực, cảm giác có điều không đúng.

Nàng không thể say với một ngụm nhỏ rượu thế này, nếu chỉ là do rượu, thì hai người kia, thậm chí nha hoàn thử rượu cũng phải có vấn đề, nhưng không, sau khi uống, nàng chỉ cảm thấy nóng cổ họng, hương rượu nồng đến đáng ghét, không hề có cảm giác chao đảo trời đất như thế này, nhất là khi khí lực trên người đều dường như mất hết.

Ngay lúc nàng mơ mơ màng màng, muốn cử động, thì bên tai vang lên một đạo âm thanh.

''Tới đem nàng đi.''

Trần A Nam cảm giác như có người đến ôm nàng lên, bờ vai rộng lớn, hơi thở nam nhân xa lạ, mày liễu khẽ nhăn lại, nghiêng đầu mơ hồ trông thấy bóng dáng thon gầy đỏ rực của Tây Hoàng, phía sau nàng ta có năm sáu thân hình, không trong thấy rõ gương mặt của bọn họ.

Một cái đảo mắt, Trần A Nam bị người ôm lấy khinh công đi.

Dựa vào bờ vai xa lạ, nghiêng mắt mơ màng nhìn thân mình Tây Hoàng nhẹ nhàng đạp gió mà bay đi ở bên cạnh, theo sau còn có người đi theo, giống như đang đề phòng cái gì.

Trần A Nam cảm thấy đầu dường như muốn to ra, thân mình mềm nhũn, ý thức dần dần tiêu tán đi.

Ngay khoảng khắc sắp bất tỉnh, chỉ thấy trong khoang miệng sộc tới một mùi tanh nồng ngọt ngào.

Cơn đau bén nhọn ập tới, cảm giác mơ màng lập tức biến mất.

Mặc dù vậy nhưng nàng vẫn không thể cử động, chỉ có thần trí quay về, còn cơ thể xem như bỏ đi rồi, giờ bọn họ có ném nàng xuống biển, nàng cũng chỉ có thể ấm ức làm một con cá ngửa bụng trôi không đích đến thôi.

Trần A Nam hai mắt âm u, dựa vào bờ vai của người bên cạnh, nhanh chóng quan sát cảnh vật xung quanh.

Chỉ thấy bọn người này đem nàng đến một vùng ngoại ô rộng lớn, dõi mắt trăm dặm cũng không có bóng cây cao nào, chỉ có cỏ lau loạt xoạt đung đưa theo gió, bên cảnh là núi Nghiêm Tần đen như mực, khắp nơi tối không thấy năm ngón tay, chỉ dựa vào ánh trăng mà tìm đường.

Cách đó không xa, nàng trông thấy có một đám người, do quá tối lại không thể nhìn rõ được tình hình, ngay lúc ấy, người vốn ôm nàng đột ngột ngừng lại, chưa đợi Trần A Nam cảm thấy có điều không đúng, đã thấy gương mặt của Tây Hoàng ghé sát tới, hai mắt nàng ta hẹp dài lóe lên tia sáng kì dị, khóe môi khẽ cong lên, hừ lạnh mà cười nói.

''Không hổ là Vương phi Đại Tần, ngay cả lưỡi non mềm cũng dám cắn nát. Ngươi không sợ hư luôn sao?''

Trần A Nam đáy mắt lạnh như hàn băng, không sợ hãi giễu cợt, khóe môi cong lên, trào phúng mà đáp.

''Ta còn dám cắn cả ngươi kia kìa!''

Cằm bị móng tay bén nhọn nắm lấy, ấn xuống có chút ẩn ẩn đau, Trần A Nam dung mạo tức giận, khẽ gầm.

''Ngươi muốn làm gì?!''

Tây Hoàng cười rực rỡ, từ trong ngực lấy ra khăn lụa nhỏ, khẽ vung về phía mặt nàng, hương thơm thoang thoảng lập tức tràn vào mũi, hai má nàng ửng hồng nóng hầm hập, thân mình vốn có thể nhúc nhích, lập tức mềm oặt xuống, nếu không phải có người ở phía sau đỡ lấy, chỉ sợ nàng đã ngã xuống đất rồi.

Hương thơm này chính là xuất hiện ở trong ly bạc!

Đáy mắt âm u, sương mù kéo đến, lập tức mơ màng, đầu óc quay cuồng, chỉ còn thấy bóng người tách ra trộn lẫn lung tung vào nhau.

''Để ngươi tỉnh táo, trẫm không an tâm. Yên tâm, giữa chúng ta còn có giao kèo, trẫm không nỡ giết chết ngươi, ngoan ngoãn ngủ đi.''

Bàn tay vỗ vỗ lên bên má non mềm, Trần A Nam lập tức ngẹo đầu sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

''Đi.''

Tây Hoàng thấy người đã ngất hoàn toàn, lúc này lập tức phóng nhanh tới chỗ đám người kia đang tụ tập.

Trăng sáng vành vạch trên cao, rọi xuống, chỉ còn thấy bóng người vùn vụt tới rồi đi.

Mễ Bối. Nóng chết tôi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net