Chương một trăm lẻ một. Tây Hoàng đến gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đoàn người đến cổng Nghiêng thành, tính toán đường đi thì chỉ ba ngày sau liền có thể vào thành trì, dọc đường đi không có chuyện lớn gì xảy ra, vài ba phi vụ thích khách nhỏ đều được giải quyết triệt để, đến một cái lông của Nhiếp Chính Vương bọn người này còn chưa thấy huống gì Trần A Nam. Cứ thế dù có một đống người muốn bắt cóc người, nhưng dưới sự bảo hộ kĩ càng của quân lính Tây Lương, tất cả đều xem như công dã tràng.

Mặc dù Tây Lương quốc bị Đại Tấn chèn ép, không có nghĩa bọn họ vô dụng đến mức những tiểu nhân vật khác có khả năng đánh chủ ý lên, dù gì người ta cũng là cường quốc đứng thứ ba trong lục địa, so về độ lì lợm thì đứng đầu tam cường quốc, chính là bắt cóc vương phi của Đại Tấn đến phút này vẫn không nhả người thì cũng khiến người khác kính nể rồi.

Quay lại với tình hình chính, sau khi một đao xử lí thích khách cuối cùng, hộ vệ khẽ vung thanh gươm còn đọng máu, đến khi giũ sạch hết huyết đọng trên thân kiếm, lập tức hạ lệnh người bên cạnh xử lí thi thể cẩn thận, bản thân quay người hướng tới trung tâm quân binh bảo hộ mà đi.

Nhiếp Chính Vương một thân bạch y sạch sẽ thêu chỉ vàng hoa mạn đà la, gió thổi làm bay suối tóc màu ánh bạc, toàn thân ngạo nghễ, khí tức lạnh lùng, ánh mắt không biết suy nghĩ gì mà tập trung nhìn vào cỗ xe ngựa xa hoa cách đó không xa, một bên cằm cương nghị bức ra nét cao ngạo.

Hộ vệ tiến đến cách y ba bước chân, lập tức cuối đầu báo cáo tình hình.

''Vương, đã xử lý xong, có cần hạ lệnh tiếp tục lên đường không?''

Chưa đợi người trước mắt lên tiếng, đã nghe thấy cách đó không xa có người cất lời đánh ngang.

''Không cần.''

Hộ vệ nghiêng đầu nhìn sang, lập tức thấy cảnh Tây Hoàng một thân hồng y diễm lệ tiến tới, vì đang trên đường đến Nghiêng thành nên tạo hình không như hồi ở hoàng cung vấn tóc cài trâm cầu kì thể hiện uy quyền, nàng ta chỉ đơn giản dùng hai trâm phượng vàng cố định, đem theo hai hàng nha hoàn thái giám hầu hạ tiến tới. 

Hộ vệ thấy Tây Hoàng khí thế kéo người tới, không khỏi cứng ngắc khóe miệng, hạ thấp thân người, hô mấy tiếng thiên tuế.

''Sùng ái khanh không cần quá đa lễ, chuyện lên đường trước mắt không cần, dù gì trời cũng đã muốn về chiều, đã đi liên tục mười ngày, cũng nên cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút. ''

Bước chân tiến tới, lay động tà váy, Tây Hoàng bộ dạng xinh đẹp khẽ cười, tay ngọc khoác lấy cánh tay của Nhiếp Chính Vương, dung nhan dưới ánh chiều tà có chút động lòng người, nàng ngầng đầu nhìn nam tử trước mắt, đôi con ngươi lãnh đạm đối diện, như mặt nước không gợn sóng, sâu thăm thẳm, quấy nhiễu tâm hồn. Tây Hoàng đáy lòng rung động, chăm chú nhìn y, cánh môi đỏ khẽ động, đem lời nói hết.

''Trẫm tin tưởng năng lực bảo hộ chu toàn của Nhiếp Chính Vương.''

Sùng hộ vệ cúi đầu đứng cạnh không dám lên tiếng, mọi người xung quanh đều như nhau nhìn chằm chằm mặt đất. Tưởng như đã qua một khắc, mới nghe thấy âm thanh lạnh lùng trầm khàn của nam tử khẽ vang lên.

''Còn không nghe thấy lời của Bệ Hạ?''

''Thần tuân chỉ.''

Sùng hộ vệ lập tức phản ứng, cúi người hành lễ, sau đó liền lui xuống phân phó thuộc hạ xấp xếp, chuẩn bị nơi ở kĩ càng cho đêm nay.

Tây Hoàng khóe miệng khẽ cong, đầu dựa vào cánh tay của người bên cạnh, khẽ thì thầm.

''Đa tạ Vương gia thành toàn cho thiếp.''

Nhiếp Chính Vương dung nhan trước sau không đổi, chỉ hời hợt cất lời.

''Bệ hạ khách khí rồi.''

Sau đó rút tay ra, đượm bước rời đi.

Để lại thân ảnh nữ tử hồng y đứng đó, bàn tay vươn lên không trung rồi hạ xuống bên người, siết chặt lấy. Bờ môi đỏ ửng vẫn khẽ nhếch lên, nhưng đáy mắt lại âm trầm đến đáng sợ. Dọa cho đám người theo hầu trông thấy không khỏi run rẩy cúi người, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Tây Hoàng dõi mắt nhìn bóng lưng bạch y của người kia dần hòa vào đám hạ thần, đến khi trông thấy người đã cùng đám người kia đi vào lều riêng bàn chuyện đại sự mới khẽ nghiêng đầu nhìn tới cỗ xe ngựa xa hoa cách đó không xa được bao bọc kĩ lưỡng, người bảo hộ bốn phương tám hướng, cẩn thận kín kẽ như vậy, có thể thấy được nam nhân kia đã dụng lòng bao nhiêu.

Nàng ta không khỏi hừ lạnh, xoay người bước tới.

Thủ vệ vốn canh gác cỗ xe ngựa, trông thấy Tây Hoàng cùng đoàn người khoa trương đi tới, không khỏi có chút bất ngờ. Mắt thấy người càng lúc càng tới gần, hắn cùng đồng bọn lập tức cúi người hành lễ.

''Bái kiến Tây Hoàng, Tây Hoàng thiên tuế, thiên thiên tuế.''

Thái giám bên người lập tức bước lên, ghé vào người Tây Hoàng khẽ hỏi.

''Bệ hạ, có cần cho mời người xuống hay không?''

Tây Hoàng khẽ phất tay áo, nhàn nhạt cất lời.

''Không cần, trẫm muốn tiến vào. Không biết Trần tiểu thư cảm thấy thế nào?''

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, người ở bên trong rất khó để mà không nghe thấy.

Xung quanh lâm vào yên tĩnh, thái giám không khỏi nhíu mày nhìn cỗ xe ngựa yên ắng không một tiếng động, không khỏi cảm thấy bất bình, Bệ Hạ ở bên ngoài, nữ nhân này lại ung dung ở bên trong không lên tiếng, kể cả bệ hạ đã hạ mình thăm hỏi ý kiến, nàng ta cũng không biết điều mà nhanh chóng đi ra hành lễ, tội khi quân lớn bậc này, nếu không phải sau lưng có ô dù Nhiếp Chính Vương, chỉ sợ đã bị người đem ra chém thành tám khúc.

Ngay lúc mọi người tưởng bên trong xảy ra vấn đề, ngay cả Tây Hoàng cũng cảm thấy kì lạ, thì rèm xe liền được vén lên, lộ ra bóng người ngồi ở bên trong, một thâm lam y thoải mái, trên người còn khoác áo bào màu tím nhạt thêu tỉ mĩ chỉ bạc, suối tóc đen không vấn không cài trâm, xỏa tung tùy ý, mềm mại rủ xuống bờ vai thon gầy, làm bật lên dung nhan như hoa của nàng.

Trần A Nam hai mắt có chút mông lung, vốn còn đang vùi người ngủ ngon lành, đột nhiên bên ngoài có chút ồn ào, không khỏi mê mang ngây ngốc, sau đó nghe thấy tiếng của nữ tử lãnh đạm vang lên, nàng mới khôi phục lại thần trí, thầm cảm thấy Tây Hoàng có chút kì quái, mười ngày không thấy, lần này mới xuất hiện là ý gì?

Nhưng dù gì người ta cũng là Hoàng đế đó, nào có chuyện để Hoàng đế bên ngoài đóng cửa không tiếp, dù nàng có cậy mạnh mình có ô dù cũng không thể vô lý như thế được. 

Cho nên liền ngồi dậy dọn dẹp một chút khoang xe có phần bừa bộn, khóac lên áo bào, rồi mới vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Lúc bốn mắt va chạm nhau, Tây Hoàng nhìn thiếu nữ diễm lệ khuynh thành trước mắt, có chút ngỡ ngàng, nữ nhân này, có cảm giác càng ngày càng động lòng người, nếu không phải tình hình nhạy cảm, hoặc giữa bọn họ không có mối quan hệ rườm rà, chỉ sợ nàng ta cũng nhịn không được yêu thích nữ tử này.

Dung nhan bậc này, quả thật là họa thủy.

Trần A Nam lựa chọn không để ý sắc mặt âm u của mọi người xung quanh, chỉ nhàn nhạt cười cất lời.

''Để Bệ hạ chờ lâu, khoang xe có hơi bừa bộn, mong Bệ hạ lượng thứ.''

Tây Hoàng hạ mi mắt, dựa vào người bên cạnh leo lên xe ngựa.

Đến khi tiến vào bên trong, nàng ta không khỏi run rẩy, mức độ xa hoa tỉ mỉ này, so với ngự liễu của nàng ta, có gì khác nhau đâu cơ chứ.

Từ đáy lòng không khỏi thầm thở dài.

Trần A Nam nhường lại ghế mềm cho Tây Hoàng, bản thân thì lui sang một bên ngồi trên gối lót mông mà Nhạn Bắc thường ngày hay ngồi. 

''Không biết Bệ Hạ tự mình đến đây là có chuyện gì?''

Trần A Nam dung nhan xinh đẹp khẽ cười, âm thanh nhỏ nhẹ, như tiếng đàn tranh đi vào lòng người. Tây Hoàng trông thấy nàng như vậy, không khỏi nghiến răng phẫn hận, nữ nhân này rốt cuộc không biết sợ hãi sao? Dù gì nàng ta cũng là Tây Hoàng, nàng ta không sợ bị đánh chủ ý sao?

Tây Hoàng nghĩ gì nói đó, lập tức sắc mặt âm u, khóe miệng khẽ nhếch lên mà gằn.

''Ngươi không sợ trẫm ra tay với ngươi sao? Dù gì thì xung quanh chỉ toàn người Tây Lương, muốn cái mạng này của ngươi, trẫm cũng không gặp khó khăn gì.''

Trần A Nam bị đe dọa cũng không biến sắc, thậm chí còn rất ung dung tựa người vào thành xe, nghiêng đầu nhìn dung nhan như hoa của Tây Hoàng biến sắc, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, cảm giác như người này muốn náo loạn, như một hài tử vậy.

''Bệ hạ nói không sai, mạng của ta muốn thì có gì là khó, chỉ là một cái mạng nhỏ này đổi được giang sơn Tây Lương nhuốm máu, thì cũng không tồi.''

''Ngươi!''

Tây Hoàng nghiến răng, hận không thể bóp chết nữ tử họa thủy này.

Trần A Nam không khỏi dở khóc dở cười, nàng thầm thở dài, nữ nhân dễ kích động như vậy, rốt cuộc năm đó làm sao leo lên được vương vị này vậy?

Quên mất, là do có sự giúp đỡ của Nhạn Bắc, nếu không người dễ kích động như nàng ta, cũng khó tồn tại được trong hậu cung rồi.

''Không dài dòng, nói đi, bệ hạ tới là có chuyện gì. Nên biết, Nhạn Bắc rất nhanh sẽ tới đây.''

Nhắc tới Nhạn Bắc, Tây Hoàng không khỏi cứng ngắc thân mình, nhịn xuống đáy lòng đau đớn, ngồi ngay ngắn trên ghế mềm, im lặng một lúc mới nghe thấy nàng ta cất lời.

''Manh tử, đem Thái sơn tuyết vào đây.''

Thái sơn tuyết là một loại trà hái trên đỉnh Thái sơn, hương đậm đà, vị ngọt ngào, lại huyền dịu có vị lành lạnh sẽ đọng lại nơi cuống họng. Loại trà này vốn rất quý, hằng năm cũng kiếm không được ba hộp, từ trước đến nay, chỉ có quý nhân trong cung mới có cơ hội được thưởng hương vị này. Xa xưa còn có chuyện, vị phi tử nào nhận được một gói trà Thái sơn tuyết nhỏ, chứng tỏ là người được sủng ái nhất trong hậu cung.

Trần A Nam tò mò nhìn Thái sơn tuyết được đem vào, không phải nàng chưa từng thử qua hương vị này, tuy nhiên một tách trà Thái sơn tuyết chính tay Tây Hoàng pha thì khác.

Tây Hoàng nhìn nữ tử trước mặt chống cằm hứng thú, không khỏi tay có chút run rẩy.

Thái sơn tuyết được đổ ra hai tách nhỏ, ngay lúc hơi trà bốc lên đem theo hương vị ngào ngạt, Tây Hoàng khẽ cất giọng thầm thì.

''Muốn đến Nghiêng thành thì sẽ đi qua ngọn núi Nghiêm Tần, theo tiến hành bình thường, đội ngũ chỉ cần vượt qua trạm dưới chân Nghiêm Tần, lập tức tiến vào Nghiêng thành, lúc đó ngươi muốn trốn chính là không còn khả năng. Nghiêm Tần có hai lối, một lối vào Nghiêng thành, một lối dẫn tới sông lớn, đi thuyền xuống hạ lưu sông sẽ tới biên giới nước Đại Tần.''

''Đêm nay là lúc đội ngũ sẽ dừng chân, người của ta nhận được tin cách đây tầm trăm dặm có người đang tiếp cận, chỉ sợ là người bên phía Đại Tần tới, tai mắt của trẫm đã ngăn chặn bên Nhiếp Chính Vương, tạm thời hắn sẽ không phát hiện đám người này, trẫm chỉ có thể cho người kéo đi sự chú ý của quân lính nửa canh giờ sau khi dùng thiện tối nay, bên phía Nhiếp Chính Vương tự tay trẫm giữ chân, còn lại chính là dựa vào bản thân ngươi.''

Thái sơn tuyết được đẩy tới trước mặt, Trần A Nam chống cằm nhìn dung nhan âm u của Tây Hoàng.

''Trẫm thực hiện đúng lời hứa của giao kèo, hy vọng Trần tiểu thư cũng sẽ giữ đúng lời nói của mình.''

Ngón tay ngọc vẽ quanh miệng tách, bên mũi vương vấn hương trà ngọt ngào, Trần A Nam không khỏi cong khóe miệng.

''Không hổ là Tây Hoàng, có thể trà trộn người vào bên cạnh Nhiếp Chính Vương, bệ hạ không sợ y phát hiện, lập tức lật mặt với ngài sao?''

Tây Hoàng khóe môi nhếch lên trào phúng.

''Nhà mẹ đẻ của trẫm không vô dụng như vậy, còn có chuyện người của trẫm, chả phải đã sớm bị ngươi nhìn thấu rồi sao?''

Trần A Nam không phản bác, nàng chỉ gật gù, khóe mắt cong lên thập phần xinh đẹp.

''Tây Hoàng anh minh xuất chúng, vẫn là tiểu nữ hổ thẹn. Xem như tách trà này là tâm ý của tiểu nữ kính bệ hạ đi.''

Dứt lời liền một hơi nuốt xuống.

Tây Hoàng mím môi, hừ lạnh.

Chợt bên ngoài có âm thanh khẽ thì thầm truyền vào.

''Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương đang trên đường quay về.''

Tây Hoàng nghe thấy vậy, khẽ liếc nhìn tiểu nữ tử bên cạnh, chỉ thấy nàng ta khẽ nhướng lông mày, khóe môi cong lên, nhu thuận bảo.

''Để tiểu nữ cung kính tiễn bệ hạ.''

''Không cần, ngươi chỉ cần đừng quên giao kèo giữa chúng ta là được.''

''Tây Hoàng an tâm, chỉ cần người của ta xuất hiện, lập tức liền truyền thư về Đại Tần báo dừng công thành.''

Một tiếng hừ lạnh, Tây hoàng nhanh chóng lui xuống, dẫn người rời đi.

Trần A Nam nghe tiếng động bên ngoài, đến khi xác định bọn họ đã rời đi hoàn toàn, cởi xuống áo bào, bàn tay giơ lên khẽ làm rối mái tóc, đưa tay mở cửa sổ bên cạnh, khí trời lập tức lùa vào, thổi tan đi hương Thái sơn tuyết nhàn nhạt.

Nàng chống cằm nhìn ra bên ngoài, yên tĩnh trông như đang hưởng thụ sự yên bình, nhưng đáy mắt lại luân chuyển, suy nghĩ vùn vụt, nhanh chóng đến rồi cũng nhanh chóng đi.

Ngay lúc ấy, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động, rèm xe được vén lên, khoang xe lập tức chấn động, có người đi vào.

Hơi thở nam nhân bức tới, không khỏi khiến cho một bên mày nàng chau lại.

Nhạn Bắc nhìn nữ tử dựa vào cạnh cửa, toàn thân lười biếng, mái tóc đen tuyền mềm mại có chút rối thả trên bờ vai, theo gió lay động tóc mai, dung nhan như hoa như ngọc, ẩn ẩn chút mơ màng nơi đáy mắt.

Đáy mắt vốn âm u nghi hoặc của y lập tức mềm mại hẳn đi.

Chỉ nghe thấy y cất lời.

''Mới tỉnh?''

Trần A Nam khẽ ừ một tiếng đáp lại, càng trở nên lười biếng nằm nhoài lên cửa sổ, như chỉ hận không thể lăn lên đó mà ngủ một giấc.

Nhạn Bắc tiến đến ngồi đối diện nàng, trông thấy vậy, không khỏi dở khóc dở cười, đưa tay thay nàng vén lên tóc mai lòa xòa, ôn nhu mà cất lời.

''Ta cho người đem nước tới cho nàng rửa mặt, sẵn tiện lại phái thêm vài nha hoàn tới hầu hạ nàng, đêm nay sẽ dừng chân ở đây, xuống xe thôi, tối cùng nhau dùng thiện đi.''

Trần A Nam không lên tiếng từ chối phản bác gì, hoàn toàn là dáng vẻ nhu thuận của một con tin đúng đắn.

Nói thừa, nếu hung hăng làm càn, chỉ sợ ngay cả có ô dù to đùng bên cạnh này, nàng cũng sẽ bị đám quan thần Tây Lương phẫn hận ngoài kia mỗi người một ngụm nước miếng dìm nàng chết mất.

Hiện tại trong mắt đám người kia, nàng chính là một con tin cực kì nhu thuận, ô dù nói gì làm đó, bảo ngồi liền ngồi, kêu đi liền đi, cả ngày không có gì làm, ăn rồi ngủ, dậy rồi hít thở ít không khí trong lành sau đó ngây ngốc ngủ tiếp cho đến hết ngày.

Từng có kẻ không biết sống chết ở sau lưng nàng đàm tiếu, tất nhiên là Trần A Nam cũng không thèm so đo, dù gì có muốn so thì lấy cái gì bắt nạt người ta, nàng chính là con tin quý báu của Đại Tấn đó.

Nhưng về sau lại không thấy bóng dáng của kẻ đó đâu, nàng cũng không quản đi tìm hiểu, nếu không phải Nhạn ô dù xử lí, cũng là Tây Hoàng cho người thu dọn.

Nên nhớ, nàng làm con tin, nhưng chính là con tin cao cấp bị hoàng triều bao nuôi, đàm tiếu nàng thì khác gì các ngươi vả một cái bốp vào mặt Tây Hoàng hay Nhiếp Chính Vương đâu?

Cho nên sau chuyện đó, đám người hầu trong đội ngũ to đùng này lập tức thăng cấp cho nàng lên chức vị ôn thần, muốn xỉ nhục con tin cũng không được, hầu hạ không thỏa đáng thì lại bị chém bay đầu làm trái banh, quả thật mệt tim bọn hắn quá rồi.

Ôn thần họ Trần thấy vậy, không khỏi bĩu môi, có huênh hoang đi ra ngoài, ngẩng cao đầu chọc tức bọn họ.

Nàng tạm thời không trốn được thì không hành hạ bọn người này được à?

Đúng lúc nàng lại không có gì làm, đành oan ức bản thân chơi với đám người Tây Lương này chút vậy.

Oan ức? Phẫn hận? Có giỏi thì các ngươi thả ta đi, thả ta đi.

Quan thần Tây Lương:...........

Mễ Bối: Thôi không cắt chương ra đâu lười quá đi hiuhiu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net