Chương Một Trăm. Nam tử muốn nàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ kinh đô Tây Lương di chuyển đến Nghiêng Thành nhanh nhất cũng phải mất mười ba mười bốn ngày cưỡi ngựa. Trong thời gian này, cơn sốt đã sớm lui xuống, Trần A Nam ít hay nhiều khôi phục được sức lực của mình, dung nhan trở nên hồng hào, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên vẻ linh động.

Nàng lúc này đang một tay chống cằm nhỏ, dựa vào khung cửa xe ngựa, dõi mắt nhìn muôn vẻ núi non ngoài kia.

Xe ngựa lúc lắc, trong xe có lót nệm êm, thứ gì cần đều không thiếu, hiển nhiên là rất thoải mái. Màn lụa lay động, khẽ phất phơ lên da thịt mịn màng của nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn như trước dõi mắt trông ra cảnh sắc ngoài xe.

Bầu trời Tây Lương lúc này cũng chẳng có vẻ gì đẹp, sắc mây âm u, ẩm ướt, khắp nơi vương đầy vẻ lấp lánh như pha lê sau khi mưa phùn đi qua. Khí trời se se lạnh, gió mang mùi đất nhẹ nhàng lưu chuyển trong không trung, đâu đó để ý kĩ sẽ ngửi thấy một vài hương hoa cỏ dại.

Làn mi khẽ buông, nhẹ nhàng hít thở, cảm thụ không khí, sự di chuyển của cỗ xe xa hoa. 

Đinh đang tiếng màn xe ngựa dừng trong chốc lát được vén lên, thân xe khẽ chấn động, sau đó lại lúc lắc di chuyển.

Không khí trong buồng xe dần trở nên chật hẹp, có thêm một đạo hít thở khác, âm trầm, mang theo hương đất từ ngoài đi vào.

Trần A Nam mở lên làn mi như cánh quạt, đáy mắt trống rỗng nhìn nam tử mặt mày ôn nhuận cách nàng không xa, một cái duỗi tay, cũng đủ để hắn kéo nàng vào lòng.

Nhạn Bắc đem hộp gỗ màu đen để trước mặt nàng, khóe môi ôn nhuận, làn tóc bạc khẽ buông, theo gió nhẹ thỉnh thoảng thổi vào khoang xe mà lay động, một bên nửa mặt như quỷ lúc ẩn lúc hiện, tuy nhiên khí chất vẫn như trước cao quý nhưng dịu dàng, hướng nàng khẽ cười, đầy ôn nhu mà cất lời.

''Nàng ngủ cả ngày rồi, có thấy đói không? Nếu cảm thấy ngồi trong đây buồn chán, có thể ra ngoài cưỡi ngựa.''

Trần A Nam đưa tay nhận lấy khăn ướt hắn đưa, chậm rãi lau tay, sau đó đưa tay bốc lên một khối điểm tâm nhỏ, cắn một ngụm, điểm tâm lập tức hóa nước tan chậm trong miệng, đầu lưỡi cảm thụ được hương vị thanh mát, tâm tình lập tức thoải mái.

Nuốt xong một ngụm điểm tâm, đương lúc Nhạn Bắc nghĩ nàng sẽ chỉ im lặng như ngày thường, vốn cũng không để bụng, thấy nàng đưa tay muốn lấy tiếp khối điểm tâm trắng như bạch ngọc trước mắt hắn, tay liền đưa tới, gỡ ra giấy bọc, đặt vào tay nàng.

''Ngựa ngoài kia, ta không cưỡi được.''

Nàng không đưa mắt nhìn dung nhan ngỡ ngàng của người trước mắt, chỉ nhàn nhạt nhận lấy điểm tâm trong tay hắn, sau đó lại một ngụm từ tốn ăn hết.

Nhạn Bắc không nén được sự rung động trong lồng ngực, đưa mắt nhìn dung nhan nàng chăm chú ăn điểm tâm, tâm mềm như được người hòa tan, khóe mắt nhịn không được sủng nịnh mà cất lời.

''Có vài con được thuần hóa, tính tình không giống chiến mã hung hăng, nếu nàng muốn, cứ bảo người dắt chúng nó tới cho nàng.''

Ăn liên tục mấy miếng, đến khi cảm thấy bụng đã lưng chừng, Trần A Nam cầm tới khăn tay lau đi khóe miệng dính bột đường, người dựa vào thành xe, lại chống tay ngẩng người nhìn ra bầu trời âm u ngoài kia, trong xe lập tức lâm vào yên tĩnh.

Nhạn Bắc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ đưa tay đem những điểm tâm còn sót lại ném hết vào bụng.

Đang lúc hắn nuốt điểm tâm, âm thanh thủ thỉ khẽ vang lên.

''Ngươi  vốn biết ta e ngại chuyện gì.''

Không phải không dám cưỡi ngựa.

Không phải không cảm thấy buồn chán.

Nhưng vào lúc nhạy cảm này, nàng không thể hành xử không suy nghĩ.

Những kẻ muốn mạng của nàng, rất nhiều.

Tây Hoàng, quan thần Tây Lương, gián điệp của những quốc gia khác.

Ai mà chẳng biết nguyên nhân vì sao Thần Vương Gia của Đại Tấn trở nên cuồng bạo mà tấn công không nương tay vào Tây Lương?

Từng bước chân y đi ngang, từng vó ngựa Quân Phiến đạp xuống mặt đất, huyết vũ nổi dậy, sát khí bay đầy trời, máu chảy thành sông, xác người vô số.

Tuy nhiên mặc dù y thị huyết, nhưng đều có thể thấy được Thiết Kỵ Quân trong truyền thuyết có vẻ chần chừ, từng lời đe dọa, ý muốn được gửi đến hoàng cung Tây Lương, yêu cầu thả người, tất cả những điều này, đều có thể cho thấy, nữ nhân họ Trần kia, chính là miếng thịt trên đầu quả tim của Thần Vương gia.

Y có thể sẽ tàn bạo giết sạch những kẻ gây thương tổn đến nàng, nhưng chỉ cần có nàng trong tay, chính là có khả năng đàm phán đối với một kẻ cao cao ngạo ngạo như y.

Trần A Nam đã sớm trở thành yếu tố nóng bỏng với những kẻ có mưu đồ, nếu không phải bên cạnh nàng còn có một Nhiếp Chính Vương Tây Lương bụng đầy âm mưu, thì đã sớm ta đánh ngươi giành, cướp người từ trong tay Tây Lương đem về, trở thành con át chủ bài cho mình.

Nắm được miếng thịt trên đầu quả tim của Thần Vương gia, chính là nắm được Thiết Kỵ Quân, tượng trưng cho một nửa sức mạnh của Đại Tấn uy quyền.

Tuy nhiên ngay lúc nhiều người mong mỏi nhìn trận đánh của hai cường quốc, thì Nhiếp Chính Vương liên tục khiến bọn họ ngạc nhiên, cứ nghĩ hắn sẽ lợi dụng nữ nhân này uy hiếp Đại Tấn, tuy nhiên người nọ vẫn cứng đầu giữ người bên cạnh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, mặc kệ Tây Lương dường như trở thành một bãi tha ma, hắn vẫn cứng đầu giữ người không thả.

Tới lúc này, bọn họ đã sớm bùng nổ rồi.

Tâm tư như vậy, làm sao không nhìn ra được?

Nữ nhân này, có được nàng, trái phải xem như điều khiển được Đại Tấn và Tây Lương.

Một miếng mồi béo núc ních như vậy, khiến người ta vừa hận lại vừa thèm.

Trần A Nam không đoán được có bao nhiêu kẻ đang rình rập ngoài kia, chờ đợi nàng tự động xuất hiện liền bắt đi. Ở bên cạnh Nhạn Bắc, nàng còn chắc chắn toàn vẹn mạng sống. 

Đổi thành kẻ khác, chỉ sợ ngay cả một hơi thở cũng không nắm được.

Bên nặng bên nhẹ, rõ ràng như vậy, còn muốn cưỡi ngựa xem hoa? Thà thả rắm còn vui tai hơn.

Nhạn Bắc đáy mắt khẽ âm trầm, suy nghĩ của nàng, e ngại hắn tất nhiên hiểu.

Tuy nhiên nàng lộ rõ sự không tin tưởng như vậy, nàng không dám tin rằng, dưới ánh mắt hắn, nàng sẽ được toàn mạng, nên chọn cách ở yên trên xe ngựa cũng không lộ mặt, điều này như một bàn tay bóp lấy tim hắn, khiến cho toàn thân trên dưới khó chịu vô cùng.

Hắn khẽ hạ mi mắt, bàn tay siết lại, nhịn không được cất lời.

''Nàng không tin tưởng ta đến như vậy?''

Nghe thấy âm thanh trầm khàn của hắn, Trần A Nam không khỏi nghiêng đầu mà nhìn, bốn mắt đụng nhau, một lúc sau, chỉ thấy nàng nhịn không được trào phúng khẽ cười, đáy mắt đen kịt, mày liễu khẽ nhăn, khóe môi cong lên, dở khóc dở cười, mà bảo.

''Với tư cách là một kẻ giam cầm ta, ngươi nghĩ ta sẽ lựa chọn ra sao?''

Bàn tay cầm lấy hộp điểm tâm run lên, siết chặt, khó chịu lan tỏa trong lồng ngực. 

Sau đó dưới ánh mắt có vẻ không ngờ của Trần A Nam, chỉ thấy nam nhân đằng đó, mày kiếm nhăn lại, đáy mắt âm trầm, bi ai cùng cực, khóe môi run rẩy, khàn giọng mà gầm.

''Vậy với tư cách là một nam nhân chỉ muốn nàng, nàng sẽ lựa chọn ra sao?''

Trần A Nam chấn kinh, lòng lập tức run bần bật, nỗi sợ hãi tràn lan, cuối cùng cũng nghe thấy hắn nói những lời này.

Vốn đã tự mình giấu mình, thầm mong nam nhân này sẽ mãi mãi, cả đời cũng đừng thốt lên những điều đó.

Phẫn nộ, lo lắng, e ngại, sợ hãi.

Tất cả ùn ùn kéo đến, giày vò nàng đến nghẹn.

Còn có đau lòng, âm ỉ day dứt.

Khoang xe rơi vào yên tĩnh, hai người đưa mắt nhìn nhau, ngay lúc đó, từ ngoài xe vang vọng lên một âm thanh không nóng không lạnh.

''Nhiếp Chính Vương thiên tuế, hạ thần cầu kiến.''

Nhạn Bắc hạ mi mắt, hít một hơi nặng nề, quay người, trước khi rời đi, chỉ thấy y cất giọng ôn nhuận mà bảo.

''Nàng nghỉ ngơi đi.''

Sau đó vén rèm, dứt khoát rời đi, mái tóc bạc lay động, dần dà bị rèm che khuất đi.

Khoang xe quay về không khí yên tĩnh chỉ còn một mình.

Trần A Nam bàn tay chống lên trán, day day mi tâm, chán nản ngửa đầu dựa lên ghế mềm, xe ngựa cứ tiếp tục lắc lư, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh xe ngựa cầu kì.

Khóe môi khẽ thầm thì.

''Ta không thể.''

Mi mắt như cánh quạt hạ xuống, đôi tay che đi hai mắt, yếu ớt thều thào.

''Đồ nhi chỉ có một trái tim, sư phụ.''

Không thể và không muốn.

Trách nàng tàn nhẫn, trách nàng vô tâm cũng được.

Nhưng nàng không thể điều khiển trái tim này, từ lâu đã bị người đánh cắp rồi.

Gió nhẹ lay động, thổi đi những lời thì thầm, màn lụa tung bay.

Ngoài trời, lại âm thầm đổ mưa.




***

Mễ Bối. Các vị thân mến, bé nữ nhà tôi, chính là điển hình chung tình như một! (Vỗ ngực tự hào)

Nhạn con trai: Thế còn ta thì sao? (khóc đến hoa lê đái vũ, níu lấy màn lụa kêu gào)

Mễ Bối giật mình, tâm co rút, tội lỗi đầy tim: Ai ui bảo bối không khóc... (rút khăn tay) ta, ta kiếm con dâu khác cho ngươi????????

Nhạn con trai ném khăn tay, níu lấy cổ áo Mễ đại nhân, dung nhan hoa lê đái vũ, khóe mắt đỏ ửng đọng nước: Vì sao ta không phải nam chính số 1!! Rõ ràng ta tới casting trước hắn 1 phút! (chỉ vào họ Hoắc ngồi kế bên đang chơi điện tử)

Hoắc Phẩm Ngôn khinh bỉ bấm phím ầm ầm: Cái này chính là dựa vào khí chất, dung nhan, tài lực hậu hĩnh, và thanh xuân phơi phới, nam nhân U30 kia, để ngươi làm nam chính số 1, không phải quá đau trứng sao?

Nhạn Bắc: Yêu nghiệt, lão tử chính là chín chắn thành thục, một thân ưu tú, hài tử quần sịp còn ướt như ngươi thì hiểu cái gì? (chọi gối lót mông vào đầu Hoắc Phẩm Ngôn)

Hoắc Phẩm Ngôn: Ngươi nói ai quần sịp còn ướt? Lão già U30! (Ném bàn phím vèo vèo)

Hậu trường biến thành cảnh quay quần ẩu chơi bẩn.

Mễ đại nhân cảm thấy đau trứng âm ỉ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net