Chương năm mươi ba: Cùng đứng trên nhánh cây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương lúc Trần A Nam cùng Vân Tiểu Nghi đi về hướng Tuyết viện, vốn Vân Tiểu Nghi tuổi còn nhỏ, nay cùng với Trần A Nam làm chuyện xấu, nhân danh chính nghĩa trừng trị ác nhân liền không khỏi có chút hưng phấn ý chí bừng bừng mở miệng luyên thuyên, Trần A Nam thấy nàng vui vẻ không khỏi dở khóc dở cười, cũng không có cách để bịt miệng nha đầu này lại, chỉ có thể cùng nàng hai người ríu rít nói chuyện, nói đến cảnh A Hạnh, Vân Tiểu Nghi nhịn không được phun một bọt nước miếng, khinh bỉ nổi giận đùng đùng.

''Tiện nhân đó lại dám tính kế cô nương tàn độc như vậy, nếu không phải.. không phải cô nương sáng suốt, thì thì..''

Nói đến đây đã tức đến hai mắt đỏ ửng ngập nước, hận không thể nhảy ra đánh ả A Hạnh kia mấy cái, chỉ cần tưởng tượng cảnh Trần A Nam bị người tính kế đưa tới cho đám tạp nhân kia, lòng Tiểu Nghi liền run bần bật nổi giận. Trần A Nam đương nhiên biết Vân Tiểu Nghi làm sao, không khỏi cảm động vỗ đầu nàng ta, không lạnh không nóng khẽ cười trấn an, tuy dung nhan trước sau lãnh đạm nhưng đáy mắt lại chứa mấy phần ấm áp, khiến Vân Tiểu Nghi xúc động đến hỏng rồi.

'' Được rồi, người cũng bị ta trừng trị, em khóc cái gì? ''

Trần A Nam dở khóc dở cười trấn an Vân Tiểu Nghi ôm lấy thân người nàng nức nở phẫn hận gầm rú.

Đương lúc Vân Tiểu Nghi còn muốn khai triển ba thuật bảy chiêu khóc lóc khổ cực ra để giãy bày tâm sự phẫn hận của mình thì liền cảm nhận thân người của Trần A Nam được nàng ôm cứng ngắc, sau đó có một lực đạo khủng bố đem hai nàng tách ra, Vân Tiểu Nghi con ngươi trừng lớn nhìn bản thân bay ra ngoài thành một hình vòng cung lớn, chân tay vô lực, không khỏi hoảng loạn thét lên.

'' Cô nương cứu mạng_____ ''

Lời còn chưa kêu hết đã có người tóm lấy Vân Tiểu Nghi, đợi đến khi Vân Tiểu Nghi hoàn hồn tỉnh lại khiếp đảm mở mắt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có người thân cao tám thước, toàn thân trên dưới hắc phục âm u, lộ ra cái đầu bù xù, duy chỉ có gương mặt xem như quen thuộc, người đó một tay khỏe mạnh tóm lấy cổ áo Vân Tiểu Nghi, hướng nàng nhe răng cười một cái xem như chào hỏi. Vân Tiểu Nghi hai mắt trợn trừng, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt người đàn ông cách nàng hầu như chỉ có một gang tay, khiếp đảm run giọng kêu.

'' Đại sư Hiệp Hiệp Hiệp Hiệp Hiệp__''

Chữ Quyết nghẹn ngay cổ họng, Vân Tiểu Nghi cảm thấy thật khó khăn để có thể phun ra ngoài.

Hắc nhân y này một tay xách cổ áo Vân Tiểu Nghi như xách một con gà, thấy nàng khổ sở lắp bắp, không khỏi có ý tốt nhắc thay nàng, tiếp tục nhe răng cười thân thiện ha hả nói.

'' Tại hạ Hiệp Quyết, danh từ đại sư không dám nhận không dám nhận, ha ha. ''

Vân Tiểu Nghi nhìn hắn cười ha hả, lại nhớ tới cô nương nhà nàng từng bảo tên này chính là một kẻ lừa đảo, không nên thân cận hắn, lập tức muốn giãy nãy để hắn thả nàng xuống, nhưng là đại não lúc này mới chợt nhớ tới cách đây không lâu nàng cùng Trần A Nam còn đang tình thân ôm nhau diễn vở chủ tử thâm tình khó ngày cách rời, sao bây giờ nàng bị người xách lấy như gà, còn cô nương nhà nàng.....

Cô nương nhà nàng ở đâu a!

Vân Tiểu Nghi lúc này thật sự chấn kinh, sợ hãi ra sức quay tới quay lui cái cổ tám hướng để tìm kiếm bóng dáng của Trần A Nam, quên luôn bản thân còn đang bị người xách lên như xách một con gà, khiếp đảm khóc rống lên.

'' Cô nương ngài ở đâu____! ''

Nói đến Trần A Nam lúc này chính là hai mắt lạnh lùng đầy ánh lửa nhìn khuôn mặt cách nàng không xa trước mắt. Ba vạn tóc đen vấn cao được cố định bởi một cây trâm xanh ngọc bích, đôi hắc mâu như vạn trượng khẽ cong, đuôi mắt ánh lên mười phần tươi cười, cánh mũi tựa điêu khắc, đôi môi tựa thần hoa điểm lên không tô cũng ánh màu không giấu được độ cong bên khóe môi, làn da hoàn hảo như ngọc, mỗi bộ phận trên gương mặt của hắn đều ánh lên nét âm nhu, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại là một vẻ anh tuấn yêu nghiệt khác, khí chất toàn thân người này không giống những người khác mà A Nam từng gặp, kể cả tỷ phu Lã Văn Tiêu xuất thân cao quý tới từ kinh thành, hay bộ dạng lười biếng tao nhã của sư phụ, so với hắn cũng không thể cao quý hơn, người này khi hắn đứng yên, cũng đã là cao ngạo đến người khác phải cúi đầu, vốn dĩ trời sinh đã như thế, nếu không quen hắn, Trần A Nam tuyệt không dám ngước nhìn, bởi người này mới đích thực xứng với câu thâm sâu không đoán được, đáy mắt đen như vực sâu vạn trượng của hắn, ngươi nhìn vào chỉ sợ ngoài không thấy được gì còn bị hắn nhìn thấu trọn vẹn, người này mới thực sự đáng sợ, cho nên A Nam khi đứng trước mắt hắn, nàng liền không có suy nghĩ muốn che giấu cái gì, cứ bình thản thong dong. Thế nhưng cái tên chết tiệt âm âm nghiệt nghiệt này, ngay bây giờ lại ở trước mắt nàng cong khóe môi cười một cái, ấm áp tựa mười đại gió xuân, khiến cho Trần A Nam không khỏi choáng váng.

Trần A Nam toàn thân trên dưới cứng ngắc, choáng váng đến nổi giận, đôi con ngươi như mặt hồ dậy sóng lạnh lẽo nhìn người trước mắt như thế nào hài lòng đem nàng cả người ôm vào lòng, nếu không phải địa phương nàng đang đứng chỉ là một nhánh cây mỏng đến đáng thương, nếu không phải người trước mắt nội lực kinh người chống đỡ thân ảnh hai người đứng trên một nhánh cây, A Nam đã bay tới đánh hắn một quyền rồi.

Ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?

'' Thả ta xuống. '' Trần A Nam nghiến răng trừng mắt nói.

'' Có bản lĩnh nàng tự đi xuống đi. '' Hoắc Phẩm Ngôn dung nhan yêu nghiệt cười rạng rỡ, tia nắng xuyên qua tán trúc cũng không chói mắt bằng nụ cười khuynh đảo của hắn. Trần A Nam hai mắt nở đầy hoa, cảm thấy thật khó thở, sau đó lại căm hận tự mắng, sống hai đời lại không thể chống đỡ được bản mặt yêu nghiệt này, Trần A Nam cảm thấy bản thân còn chưa tu thành chính quả, không khỏi ấm ức muốn chết.

Nghe hắn lưu manh trả lời, Trần A Nam lập tức mắng vô sỉ, nhưng là cảm nhận được nhánh cây mỏng manh dưới chân đang khẽ rung, độ cao cách mặt đất chính là không đùa được, liền đổ một tầng mồ hôi mỏng, oán giận trừng trừng, nghiến răng nói.

'' Ngươi là lại làm sao? '' Tên này mỗi lần tâm tình không đúng lập tức như vậy đối với nàng, lần trước là trên yên ngựa, lần này trên nhánh cây, còn không biết lần sau sẽ là ở đâu? Nghĩ tới đó nàng lập tức rùng mình, nhưng là bản thân lại không phát giác mình lại có thể nghĩ tới chuyện về sau có người nam nhân này, đến lúc nàng giác ngộ ra, đã là chuyện về sau.

'' Tâm tình không tốt.''

Hoắc Phẩm Ngôn cảm nhận thân người uyển chuyển trong ngực, dung nhan yêu nghiệt hiện rõ cảm xúc không vui, thì thầm thổi gió bên tai nàng. Trần A Nam khẽ trợn mắt, bên tai đỏ bừng như ánh nắng ráng chiều, tức giận gầm.

'' Chuyện đó liên quan gì đến ta? ''

'' Nàng khiến tâm tình ta không tốt, sao lại không liên quan? ''

Miệng trả lời, đôi con ngươi hắc mâu thì khẽ híp nhìn chằm chằm bên tai ngọc trước mắt run rẩy đỏ ửng, không giấu vết liếm nhẹ cánh môi, đáy mắt khẽ ánh lên tia sáng âm u nguy hiểm nhưng là Trần A Nam bị hắn giấu trong ngực không nhìn thấy, nếu thấy đảm bảo nàng bất chấp cái gì độ cao nguy hiểm, nhánh cây mong manh, thà té xuống què chân cũng muốn xách mông chạy trốn.

'' Ta? Có thể ăn bậy không thể nói bậy, đại nhân ngài suy nghĩ cẩn thận, tốt nhất không được bắt nhầm người a! ''

'' Dưới mắt ta lại ôm ấp người khác, còn ra thể thống gì? ''

Đối diện với đôi hắc mâu không nhìn thấu đang ánh lên tia sáng lập lòe có vẻ ấm ức kia, Trần A Nam cảm thấy gió đông thổi tới bên người rồi, không khỏi dung nhan chết lặng lạnh lùng phun ra.

'' Đó là nha hoàn của ta. ''

'' Nha hoàn còn không phải người? ''

'' Nàng là nữ nhân. ''

'' Nữ nhân không phải người? ''

Trần A Nam ngẩng đầu nhìn trời cao cảm thán, trí thông minh cấp thấp thật sự con mẹ nó đáng sợ!

Lại nhớ đến còn có chuyện hay ở Tuyết viện chờ nàng tới xem, không khỏi hướng tới người trước mắt đánh hắn một cái, lạnh lùng ra lệnh.

'' Thả ta xuống, trả Tiểu Nghi cho ta, bổn cô nương còn chuyện phải xử lý không rảnh cùng ngài nói đùa! ''

Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng thật sự xù lông mới không đùa giỡn khẽ thả người đưa nàng xuống dưới, động tác nhẹ nhàng như đi dạo của hắn, không khỏi khiến A Nam níu lưỡi ghen tị, Hoắc Phẩm Ngôn nhìn ra nàng bĩu môi, tâm lập tức mềm như nước xuân, hận không thể lại kéo người tới thả vào trong ngực a a y y một hồi nhưng là bị ánh mắt như dao của nàng lia tới, mới ấm ức rút tay về, thầm nghĩ về sau tính toán với nàng.

Trần A Nam chân chạm đất, khẽ nghiêng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm Vân Tiểu Nghi, lại thấy khung cảnh xung quanh yên ắng, làm gì có người nàng cần tìm, mới lia mắt tới người bên cạnh, không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn. Hoắc Phẩm Ngôn mày tuấn khẽ nhíu, bất đắc dĩ khẽ phất tay áo một cái, lập tức bên cạnh lóe lên một bóng đen, đến khi Trần A Nam chớp mắt một cái, sau đó lạnh lùng nhìn hắc y nhân thân cao lớn khỏe mạnh đang xách Vân Tiểu Nghi như con gà trên tay, hướng nàng nhe răng cười nịnh nọt, còn Vân Tiểu Nghi chính là hoa dung thất sắc, nước mắt rơi lã chã ấm ức giang hai tay hướng Trần A Nam rống lên.

'' Cô nương hắn bắt nạt em___! ''

Trần A Nam trừng mắt cảnh cáo Hiệp Quyết đưa tay đón lấy Vân Tiểu Nghi.

Hiệp Quyết ấm ức nhìn chủ tử bên cạnh.

Hoắc Phẩm Ngôn đôi con ngươi hắc mâu đầy sát khí trừng người trong ngực Trần A Nam.

Vân Tiểu Nghi sống chết làm con rùa hai mắt long lanh nhìn mặt đất dưới chân thầm kêu cứu mạng. Tiểu Nghi mặc dù khiếp đảm kinh hãi khi diện kiến dung nhan yêu nghiệt mười vạn từ miêu tả cái đẹp cũng không tả hết của hắn nhưng đứng trước cái đẹp cùng sát khí và khí chất cao quý dữ dội của người này, chỉ dọa cho nàng sợ hãi đến hai đầu gối nhũn ra run bần bật, nếu không phải còn có cô nương yêu quý bảo hộ, nàng ta đã uỳnh một tiếng quỳ xuống dập đầu la lên tha mạng rồi.

Khoảng khắc này Vân Tiểu Nghi cảm thấy tình yêu đối với Trần A Nam tăng đến độ quỷ thần phẫn hận rồi.

'' Gặp lại không bằng hoài niệm, hoài niệm không bằng không gặp lại, không tiễn cùng cáo từ! ''

Phun ra một câu muốn ngoan tuyệt có ngoan tuyệt, lạnh lùng đến nỗi Vân Tiểu Nghi cùng Hiệp Quyết đều thầm bật ngón tay cái khen ngợi, một người hâm mộ khí chất văn chương miệng lưỡi bảy tấc của A Nam, một người thì ngưỡng mộ sự uy vũ can đảm của A Nam, dám đối chủ tử nói những lời này, đây là người đầu tiên nha!

Hoắc Phẩm Ngôn dở khóc dở cười, lại không thể ở trước mặt hai người kia giở trò với nàng được, chỉ có thể thầm oán giận đưa tay kéo lấy Trần A Nam còn đang dở chừng tạo hình cao ngạo bỏ đi quyết chí chừa cho hắn bóng lưng như tùng tiêu soái của nàng lại, chưa đợi nàng xù lông, khẽ ghé tới bên tai nàng thì thầm một câu.

'' Cẩn thận Dật Lam Phong. ''

Dứt lời còn khẽ thổi một hơi bên tai, Trần A Nam xấu hổ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng như hoa đào nở rộ đẹp đến kinh diễm đưa tay che lấy bên tai ngứa ngáy kia, choáng váng cả Vân Tiểu Nghi cùng Hiệp Quyết, Hoắc Phẩm Ngôn cười đáng khinh nhưng là đáy mắt âm trầm như bầu trời đêm nhìn chằm chằm nàng, nếu không phải tình hình nhạy cảm, đã một tay bắt người đem đi hảo hảo vui đùa rồi, mắt thấy nàng chuẩn bị xù lông liền hướng nàng khẽ cười một tiếng như gió xuân, vui vẻ phất tay áo biến mất, tựa như cơn gió thổi đi không để lại chút dấu vết.

Hiệp Quyết sau khi hoàn hồn, lập tức ai nha một tiếng kêu lên chủ tử, hướng Trần A Nam nịnh nọt cười hì hì, sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh đuổi theo. Vân Tiểu Nghi nhìn bọn họ biến mất, lập tức há hốc mồm không tin nổi, cảm thấy có võ công thật sự rất khí phái! Nhìn xem muốn đi là đi, bay là bay, thật hâm mộ!

Trần A Nam xấu hổ tức giận mắng Hoắc Phẩm Ngôn vô sỉ trong lòng, rồi mới kéo Vân Tiểu Nghi còn đang a a y y ra sức mơ màng giấc mộng nữ đại hiệp, hướng Tuyết viện nhanh chân đi.

Mễ Bối. Tôi biết các bạn nhớ bé Ngôn, mặc dù bé A Nam sống chết khóc lóc hoa lê đái vũ chín quỳ tám lạy van tôi không cho bé Ngôn lên, giữa người cấp gạch và sử dụng gạch, tôi đành phụ A Nam. 囧囧囧囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net