Chương năm mươi bảy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngày hôm nay, bất kể ai trong các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây! "

Một câu vừa phun, liền đánh cho mấy trăm gương mặt hết xanh rồi lại trắng. Toán quân áo đen ai nấy mình to như gấu, thân cao bảy thước, vác đao múa kiếm, bắt trói các vị quan thần ở Liêu thành dễ như trở bàn tay.

Lão phu nhân nhìn đám người áo đen đáng sợ đằng kia, các vị quan thần cùng gia quyến đều giống nhau chật vật bị trói, lập tức biến sắc, thấp giọng níu lấy tay áo của đại nhi tử, run bần bật hỏi.

"Phong nhi.... đây là.. đây là thế nào..?"

Dật Lam Phong hai mắt đỏ ngầu, nhìn lướt qua lão phu nhân, mím môi chau mày, lại khẽ liếc tới Dật lão đại gia thổ huyết nằm đằng kia, đáy mắt lạnh như băng, hắn nhàn nhạt nói.

"Nương, người chỉ cần im lặng ở đó, chuyện còn lại cứ để nhi tử là được."

Lão phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy thái độ lạnh nhạt này của nhi tử, nhìn ra đôi con ngươi đầy mưu đồ cùng dung nhan vặn vẹo của hắn, lập tức sợ hãi run bần bật quỳ rạp ở đấy.

Đinh gia mẫu tử dựa vào nhau ở một góc, Đinh phu nhân tựa như Dật phu nhân đều lo sợ mơ màng run rẩy nhìn đoàn người áo đen đông nghịt bao vây khắp Tuyết viện đằng kia mà ngồi xụp xuống níu chặt lấy nữ nhi. Còn Đinh Vị Mân trái lại dung nhan vốn sưng phù bê bết máu đỏ bừng lên tia phấn khích, nàng ta nhìn cảnh tượng đằng trước mà vui mừng, luôn miệng thủ thỉ.

"Cuối cùng cũng tới! Bọn họ tới rồi! Tốt! Rất tốt!"

Đinh Vị Mân vốn còn đang điên cuồng phấn khích, đuôi mắt lại vô tình nhìn tới thân ảnh Đinh lão gia còn đang một dạng vui vẻ cười lạnh giống nàng, đã bị một tên áo đen đi tới đánh cho quỳ xuống, họng trào cả máu, trước khi kịp phản ứng thì cả người ục mịch đã bị trói ba vòng. Ông ta khiếp sợ trừng mắt, lại lia mắt tới thân ảnh Dật Lam Phong ở đằng kia, điên cuồng rống lên.

"Dật đại thiếu__! Thế này là sao?! Không phải.. không phải chúng ta cùng ngươi__ ngươi ngươi__!"

"Phong ca ca__! Huynh nhầm lẫn rồi đúng không?"

Đinh Vị Mân khiếp sợ rống lên, nàng ta không hiểu, chuyện Đinh gia cùng Dật phủ cấu kết làm chuyện này, hắn vốn còn cùng với phụ thân ả ta phối hợp nội ngoại, thế thì tại sao bây giờ ngay cả phụ thân đều bị trói?!

Đáp lại lời của ả, chỉ thấy Dật Lam Phong hai mắt lạnh lẽo nhìn Đinh lão gia cùng Đinh Vị Mân đang khiếp sợ, khóe môi hắn cong lên, cười ra tiếng.

"Nhầm lẫn? Bổn thiếu gia trước đến nay đều rất tỉnh táo."

Lời vừa dứt, ở trước vẻ mặt khiếp sợ sưng phù của Đinh đại tiểu thư, một kiếm cắt ngang, đầu Đinh đại lão gia liền lăn mấy vòng xuống đất, một đường tới thẳng chỗ mẫu tử Đinh gia, lập tức âm thanh khiếp đảm gào thét ầm ĩ cả Tuyết viện.

"Ngươi______!"

Đinh Vị Mân trừng mắt khiếp đảm, ả ta nhìn Dật Lam Phong từng bước ung dung đến trước mặt nàng ta, mũi kiếm bị kéo một đường trên mặt đất phát ra âm thanh hãi hùng, Dật Lam Phong khóe môi cong lên, tựa như ngày thường hướng ả ta ôn nhu cười, ngọc thụ lâm phong, cưng chiều mà lạnh giọng nói.

"Mân Mân, Đinh gia một lòng nguyện giúp đỡ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia rất vui mừng cùng biết ơn. Muội yên tâm, ta nhất định sẽ không quên. À, sắp tới được gặp nhị đệ của ta, muội thay bổn thiếu gia chào hỏi hắn được không?"

Đinh Vị Mân cả người run bần bật, đầu heo sưng tấy cũng hiện lên màu sắc trắng bệch, hai cánh môi vì hàm răng liên tục va chạm nhau mà run rẩy, khe khẽ thì thào.

"Nhị thiếu..? Hắn.. hắn hiện đang ở đâu..?"

"Chốn bồng lai tiên cảnh, Quỷ Môn Quan!"

Dứt lời, trước vẻ khiếp sợ của Đinh Vị Mân, một kiếm hung ác xuyên tới, chém chết mẫu tử Đinh gia.

"____!"

Vân Tiểu Nghi bị một màn chém giết này dọa cho khiếp đảm hít lạnh, liên tục sợ hãi trốn ở đằng sau Trần A Nam. A Nam dung nhan có một chút biến sắc, nàng không tin nổi Dật Lam Phong lại có thể hạ sát tâm, giết chết một nhà Đinh gia!

Mặc dù nàng rất không thích Đinh Vị Mân, thậm chí hận nàng ta đời trước đẩy nàng vào tử cảnh, hận đến nỗi muốn hủy diệt tất cả của Đinh gia trưởng nữ, nhưng nàng không lường được người đời trước cùng với Đinh Vị Mân hứa hẹn một đời đến đầu bạc, kiếp này lại tự tay lấy mạng nàng ta.

"A Nam muội muội."

Dật Lam Phong thả thanh kiếm cắm xuyên người Đinh gia mẫu tử, trên dưới y phục nhiễm một tầng máu huyết văng lên lại như cảm thấy không có gì lớn, bước chân nhẹ nhàng phong lưu bước tới chỗ Trần A Nam. Hắn hai mắt chứa ý vị điên cuồng, nhìn dung mạo khuynh thành diễm lệ của nàng, một thân thẳng như thân tùng đứng đấy, xung quanh vô số người bị trói quỳ, cũng có người chết nằm đó, huyết đỏ nhuộm xuống đất, cảnh vật u ám như vậy lại không thể làm lu mờ khí tức trong vắt của nàng, dưới ánh nhìn lạnh lùng của nàng, cũng không khiến cho lồng ngực hắn vì si mê mà giảm tiết tấu, điên cuồng nhảy lên, ép hắn đến cuồng dại.

Dật Lam Phong dùng nụ cười ôn nhuận bước tới, hướng về phía Trần A Nam đưa ra bàn tay. Ôn nhu gọi nàng.

Trần A Nam liếc bàn tay vươn ra của hắn, đôi con ngươi trong như mặt hồ, âm u không cách nhìn thấu, lạnh nhạt khẽ nói.

"Ngươi giết Đinh tiểu thư."

"Nàng ta đáng chết." Dật Lam Phong thản nhiên nói, đáy mắt cũng không che giấu được tia chán ghét khi nghĩ tới Đinh Vị Mân.

"Nhưng nàng đối với ngươi là yêu."

Đúng vậy, mặc dù Trần A Nam hận chết Đinh Vị Mân nhưng không thể chối bỏ một điều nữ nhân này thật tâm yêu với nam nhân như hắn. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng ta đều giống nhau chỉ hướng đến vị trí bên cạnh của Dật Lam Phong, để được đứng cạnh nam nhân trong lòng mà bất chấp mọi chuyện, điên cuồng ngoan độc, tàn nhẫn với người xung quanh, thậm chí tàn nhẫn cả với bản thân mình.

Nếu so về ai đáng chết, Dật Lam Phong còn đáng chết hơn Đinh Vị Mân gấp vạn lần.

Âm thanh nàng lạnh lẽo, không che giấu ý vị trào phúng trong đấy. Dật Lam Phong thấy vậy, cũng chỉ bình thường cười lên, tàn nhẫn trào phúng.

"Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?"

Ánh mắt hờ hững nhìn Đinh Vị Mân nằm đằng kia, tàn nhẫn nói ra, lúc quay về nhìn Trần A Nam, tia tàn nhẫn kia liền biến mất như sương gặp nắng, cong khóe môi cười ôn nhu, đầy ý vị dịu dàng hướng nàng thầm thì.

"Nàng thì khác, vị trí bên cạnh ta chỉ có nàng mới có thể ngồi, A Nam, không cần sợ hãi, tới đây, bổn thiếu gia hứa với nàng, nguyện cùng nàng một đời, chăm sóc nàng thật tốt, cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này, quyền lực địa vị, châu ngọc vàng bạc đều không thiếu, sẽ không ai lại dám hướng nàng đố kị hãm hại, chỉ cần nàng nguyện ý đến bên cạnh bổn thiếu gia, cùng ta hưởng những thứ tốt đẹp này."

"Cùng ngài? Là cùng ngài bán quốc cầu vinh sao?"

Trần A Nam cười khanh khách, lạnh lùng trào phúng hắn.

Tra nam này, đầu óc có phải hóa rồ đến hỏng rồi không? Lại dám hướng nàng nói những lời gọi mời nghịch đạo như thế, Trần A Nam trọng sinh làm lại cuộc đời, mới không phải sống lại làm ngốc tử, đần độn cùng hắn diễn vở kịch ngu ngốc này.

"Nàng__!"

Dật Lam Phong kinh ngạc nhìn nàng, đối diện với ánh mắt đầy phong ba của hắn, Trần A Nam vẫn chỉ duy trì khóe môi cong cong đầy ngụ ý, nàng hướng hắn khẽ nheo mắt to, lạnh lùng khẽ gầm.

"Không biết Dật đại thiếu gia tâm tâm niệm niệm lên kế hoạch này là muốn cùng ai? Khiến ngài ngay cả huynh đệ của mình cũng tàn nhẫn loại bỏ, Đinh gia liền bị ngài biến thành bàn đạp. Nhẫn nhịn suốt mấy năm trời chỉ đợi khoảng khắc này, rốt cuộc là ai? Là Tương quốc? Vịnh quốc?____ A, hay là Minh Mạc?"

Lời vừa dứt, sắc mặt những người xung quanh lập tức phong phú muôn vẻ, những quan thần bị bắt giữ còn sống đều biến sắc khiếp đảm nhìn Dật Lam Phong, bọn họ lúc này mới để ý đến đám người áo đen, nhìn kĩ liền phát hiện ra kí tự của người Minh Mạc trên đuôi đao cùng gươm của bọn họ, còn có vài người lộ ra cả hình xăm đặc thù, lúc này liền bừng tỉnh rõ ràng, tất cả nhất đệ kinh hãi nhìn Dật Lam Phong. Còn hắn lại chỉ như nhìn thấy mỗi thân ảnh yêu kiều kia đang lạnh lùng hướng hắn trào phúng cười khẽ, mặc dù vậy vẫn như cũ kinh diễm khuynh thành, tựa như vạn đóa hoa cùng nở, đánh một tiếng lớn vào ngực hắn.

Dật Lam Phong nhếch khóe môi đáng sợ cười lên, đôi con ngươi đỏ như lửa si mê nhìn nàng, nhuốm đậm ý vị hứng thú híp mắt nói.

"Nàng đã nhìn thấy."

Trần A Nam không trả lời. Đúng vậy, cảnh hắn cùng người Minh Mạc qua lại, nàng đều như vô tình hay hữu tình đều nhìn thấy, kể cả kiếp trước hay kiếp này, cũng đâu có gì khác biệt?

"Đáng tiếc, đáng tiếc, nàng có biết thì làm gì được lúc này?" Hắn cười cười nói, bước chân lập tức từng bước lại gần nàng.

"Tru di cửu tộc, đó chính là kết quả cuối cùng của ngươi."

Dật Lam Phong như nghe đến chuyện hài mà cười lớn, điên cuồng cười lên, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên tia nước, hắn vỗ lồng ngực phập phồng của mình, khó khăn nhịn xuống, sau đó mới cong hai mắt nhìn dung nhan lạnh nhạt của nàng mà cười chế nhạo.

"Liêu thành cách xa kinh thành, đầu não đều đang nằm trong tay ta, ba vạn binh quân Minh Mạc đều đang vây quanh Liêu thành, lúc này chỉ sợ đã phá thành mà vào rồi. Ở đây lại không có kẻ nào có thể giúp nàng, cho nên A Nam, mau lại đây, cùng ta hưởng phú quý thật sự không tốt sao?"

Trước lúc hắn còn cách nàng chỉ vài bước chân, đã thấy Trần A Nam đột nhiên cười ra tiếng, dung nhan nàng như bừng sáng giữa tia nắng trên cao, đôi con ngươi lấp lánh của nàng không nhìn lấy Dật Lam Phong đang mơ hồ ngây ngốc, mà lại hướng tới phía ngoài cổng Tuyết viện, chăm chú nhìn đoàn quân áo đen của Dật Lam Phong hiện đang bị một đoàn quân khác đánh tới tiêu diệt, đoàn quân này binh trang một màu xanh trúc, khí thế bừng bừng bao vây xung quanh, mạnh mẽ nuốt chửng đám người Minh Mạc.

Lá cờ màu đỏ tung bay, hình đầu sư tử mở miệng gầm hiện ra giữa làn bụi mịt mù, chứa đựng sự hùng vĩ hào khí ngất trời, thị huyết ngập khắp nơi.

Cảnh tượng chém giết ầm ĩ nổi lên, lại không đổi lấy được tia nhìn của A Nam, chỉ thấy nàng hai mắt chăm chú nhìn thân ảnh đang tung bay chạy tới kia. Chiến bào màu đen theo gió lay chuyển, đường thêu sắc nét chỉ vàng, vẽ lên thân ảnh uy dũng của chí tôn thần thú, rồng thần như bay lượn trên vải gấm màu đen ấy, càng khiến cho khí tức của người mặc nó cao ngạo đến chèn ép người khác. Đứng giữa người người chém nhau, kẻ bại người thắng, đều bị hắn ung dung đạp lên mà đi, dung nhan họa thủy, giữa trán luôn lộ ra tia hào khí bức người, đôi hắc mâu như vực sâu vạn trượng lạnh lẽo, chứa đầy thị huyết, không quan tâm mọi chuyện xung quanh mà một đường phóng tới gần Trần A Nam, bàn tay to lớn như cánh hùng ưng vươn ra, động tác phất tay nhẹ nhàng lại có thể ung dung tung ra một chưởng cuồng phong, đánh cho thân ảnh Dật Lam Phong đang định nhào tới người A Nam mà văng ra, đập mạnh phá vỡ cả hòn giả sơn gần đấy.

Một cái phất tay, cả thân người Trần A Nam liền nhào vào trong ngực của hắn. Đôi hắc mâu vốn còn ngập thị huyết, nay lại ở trước mắt của nàng, dung nhan lập tức hòa hoãn ôn nhu, khóe môi khẽ cong, khí xuân mơn mởn, chớp chớp lông mi, âm thanh khàn khàn đặc trưng lại dễ nghe vang lên.

"Sợ hãi không?"

Từ nơi sâu nhất trong lồng ngực lại đột nhiên kì lạ run lên, Trần A Nam hạ mi mắt, lạnh nhạt không quan tâm nói, nhưng là đuôi mắt khóe môi đều không giấu được độ cung cong nhỏ, ngụ ý là gì, ngay cả nàng cũng không hiểu được.

"Ta vì sao phải sợ hãi?"

Hoắc Phẩm Ngôn nhìn mĩ nhân trong ngực, hàng lông mi hạ xuống che khuất ánh mắt to tròn trong vắt như nước hồ xuân khe khẽ run, cánh mũi như điêu khắc tỉ mỉ bởi bàn tay của thần, khóe môi đỏ chấm son cong cong không nhìn ra là cười hay không cười, làn da như bạch ngọc, mịn tựa tơ lụa quý giá nhất trên đời. Ba vạn tóc đen của nàng bị gió thổi bay, lượn lờ cuốn lấy tóc hắn, lại như vờn quanh cổ của Hoắc Phẩm Ngôn, bên tai nghe âm thanh nàng lạnh nhạt, lồng ngực nhịn không được vui vẻ mà khẽ cười.

Nàng bảo không sợ hãi, có phải vì tin tưởng hắn hay không?

Đúng hay sai, lời của nàng đã chứng minh rất rõ ràng rồi.

"Vương gia buông tay."

Âm thanh nàng lạnh nhạt, Hoắc Phẩm Ngôn ở giữa chốn người người hỗn loạn mà ung dung vây lấy nàng trong ngực, hắn nhìn nàng, nàng lại nhìn lá cờ đỏ như huyết đằng kia tung bay theo gió, đằng trước đầu sư tử gầm, đằng sau thêu chữ Hoắc bằng chỉ vàng, mạnh mẽ cao ngạo như chủ nhân của nó.

Nàng lúc này nếu còn không nhận ra thân phận đặc thù của hắn, thì quá phụ trí thông minh của mình rồi.

Trần A Nam không rõ tâm tình lúc này của mình, là giận dỗi, phẫn nộ, không cam tâm, sợ hãi, hoang mang..... hay là có chút hiểu rõ mà vui mừng?

Nhưng nàng lại rất minh mẫn, trí nhớ đặc biệt tốt, chuyện đời trước, Dật phủ Đinh gia, Quỷ Môn Quan, Hắc Bạch Vô Thường, mặt tối tăm của quyền lực, chứng kiến cảnh Dật Lam Phong có thể vì một nguyên nhân mà thẳng tay giết hại người hắn từng tâm tâm niệm niệm yêu thương, lúc cuối lại có thể tàn nhẫn chà đạp bảo lừa dối, tình cảm như thế này, có còn đủ để nàng can đảm nhìn rõ tâm tình mình, nhìn sâu vào đáy lòng cằn cõi của bản thân hay không?

Cho nên nàng không dám nhìn hắn, không dám duy tìm sự tự tin ở đâu ra, chỉ có thể lạnh lùng quyết tiệt muốn tách khỏi người này.

Đôi hắc mâu âm u như mây đen, không thấu được suy nghĩ chăm chú nhìn nàng, hai người ở giữa hoàn cảnh hỗn loạn, lại không quan tâm mà chìm vào suy nghĩ của mình. Một lúc sau, chỉ thấy Hoắc Phẩm Ngôn nhẹ nhàng thả Trần A Nam ra, nhìn nàng một bước chân lùi ra định rõ khoảng cách, vạn lời muốn nói đối với dung nhan lạnh nhạt của A Nam, đều nghẹn tại nơi cổ họng, khó mà thoát ra.

Đương lúc hai người trầm mặc, liền thấy Hiệp Quyết một thân hắc y bay nhanh tới, nhăn mặt như bánh bao nhúng nước, vội vàng hướng Hoắc Phẩm Ngôn nói.

"Chủ tử, ba vạn quân của Minh Mạc đều bị quân chúng ta đẩy lùi, nhưng là có một toán quân đã tách ra, hiện đang khẩn cấp chạy trốn tới Thiên Lập, người dẫn đầu chính là đại tướng quân của Minh Mạc, Ngô Dĩ Hầu. Quân ta truy kích đuổi theo nhưng không bắt được người, lại thiệt mạng mấy thôn dưới đỉnh Thiên Lập. Ngô Dĩ Hầu một mình nhảy vào Thiên Lập vùng cấm, quân binh không dám chạy theo. Chủ tử, chuyện này phải làm sao?"

Hoắc Phẩm Ngôn mày khẽ nhíu, vùng cấm của Thiên Lập hiểm nguy trùng trùng, ngay cả người dân sống gần đây cũng e ngại không dám tới, Ngô Dĩ Hầu lại là từ Minh Mạc cả gan nhảy vào để chạy thoát, quả nhiên là có cản đảm.

Hắn lập tức gật đầu, khẽ hướng Hiệp Quyết ra lệnh mấy câu.

"Tự bổn vương bắt hắn, ngươi ở đây giải quyết đám Dật gia này_____"

Ánh mắt khẽ liếc qua thân ảnh Trần A Nam gần đó, giọng điệu vốn nặng lời lập tức có chút hòa hoãn ôn nhu nói.

"Hộ tống cẩn thận Trần cô nương về Trần gia, cử theo mấy ám vệ theo bảo vệ."

Dứt lời liền xoay người, phất tay áo rời đi.

"Chủ tử ngài không đem theo quân binh a?!"

Không lời đáp lại, chiến bào màu đen ấy đã rời đi vô tung vô ảnh.

Trần A Nam có chút ngỡ ngàng nhìn hướng hắn rời đi, bên tai ồn ào tiếng Vân Tiểu Nghi cùng Hiệp Quyết ra sức muốn nàng đi theo họ về Trần gia thôn. Ám vệ xung quanh đều hiện ra để chuẩn bị hộ tống nàng đi, vốn nàng phải thuận theo tự nhiên mà ung dung bước đi, theo chân bọn họ về Vĩ Nhất thôn, nhưng là chân nặng như đeo chì, lòng rối như tơ vờ, liền ngây người nhìn vào bóng đỉnh Thiên Lập ở đằng xa, không biết đang nghĩ điều gì.

"Ngô Dĩ Hầu.... Ngô Dĩ Hầu..?"

Trần A Nam thầm thì, khẽ lặp đi lặp lại cái tên của đại tướng quân Minh Mạc, Hiệp Quyết cùng Vân Tiểu Nghi ban đầu không rõ nàng nói gì vì xung quanh quá ầm ĩ, nhưng đột nhiên sau đó, lại thấy Trần A Nam như bừng tỉnh, nàng khiếp đảm kinh hô ra tiếng.

"Ngô Dĩ Hầu!"

Hỏi sao nàng tự thấy cái tên này nghe thật quen, hiện nay liền nhớ ra, kiếp trước, cách một năm nàng chết, cái tên Ngô Dĩ Hầu này xem như giống một trận thiên lôi, đánh oanh tạc khắp cả Đại Tấn. Nàng nhớ mơ màng răng năm ấy Minh Mạc đem quân muốn công thành, năm vạn quân Minh Mạc đối chiến với bốn vạn quân của đại nguyên soái Đại Tấn, trận chiến diễn ra bốn tháng, kéo dài không ngừng, quân tiếp viện cứ hằng tháng lại chạy tới tham gia, thật sự rất hỗn loạn. Ngay chính lúc mà người người tưởng rằng hai bên bất phân thắng bại sẽ đi tới chuyện hòa hoãn, ai ngờ đâu quân Minh Mạc lại đột nhiên lui về, quân binh tán loạn, sợ hãi rút quân, khí thế của Đại Tấn tướng sĩ thấy thế, liền hào hứng đuổi tận giết tuyệt, sau đó Ngô Dĩ Hầu cùng ba ngàn quân tách ra, được mấy vạn quân hỗ trợ chạy trốn tới đỉnh Thiên Lập, đại tướng soái Đại Tấn thấy hắn bỏ trốn, lập tức ngồi ngựa đuổi theo, khi hắn nhảy vào vùng cấm một thân một mình bởi ba ngàn quân đem theo đều bị đại tướng soái dẫn một vạn quân bắn chết, đại tướng soái kéo theo vạn quân chạy tới vùng cấm Thiên Lập, cứ tưởng chiến thắng đã tới tay, đầu Ngô Dĩ Hầu hình như hoàn hảo nắm tới rồi, lại bị một cái lật tay trên bàn cờ, đánh cho tan tác.

Không ai ngờ Ngô Dĩ Hầu thế nhưng lại có thể không kẻ hỡ, cho quân binh ngầm lẻn vào núi Thiên Lập, mấy ngàn quân ngụy trang chờ đợi, lúc một vạn quân của đại tướng soái chạy rượt theo Ngô Dĩ Hầu, liền tất cả lọt vào cái bẫy của hắn, Ngô Dĩ Hầu nhìn qua giống như đang thục mạng chạy trốn, chạy một mạch tới vách vực của Thiên Lập, phía dưới là vực sâu vạn trượng đen hun hút, một vạn quân đuổi tới, chưa kịp hả hê hô thắng lợi, đã thấy phía sau nổi lên ngọn lửa, đuổi lùi vạn quân, mấy ngàn quân Minh Mạc ngụy trang đốt lửa thổi ép quân Đại Tấn , cung tên lắp đầy, màn mưa tên bắn thành võng nhện, bắn tướng sĩ thành con nhím, rồi cùng nhau khoác tay, liều mạng đẩy vạn quân xuống vực sâu.

Lúc này trước khi vạn quân Đại Tấn bỏ mạng dưới đáy vực, Ngô Dĩ Hầu một tay tàn bạo cắt đầu đại tướng soái Đại Tấn, mặc kệ bị chém đầy máu, bám vào dây thừng mà phía bên kia vực đã được để chuẩn bị sẵn, tóm lấy bay qua kia vực, cầm đầu đại tướng soái địch quân cùng thuộc hạ mình chứng kiến vạn quân Đại Tấn thảm hại rớt xuống đáy vực.

Vực cao vạn trượng, trời kì lạ đổ mưa khiến đá trơn trượt, chuyện bỏ mạng chính là tất nhiên.

Trận đánh này, âm mưu hiểm nguy tàn nhẫn, đánh cược cả chính bản thân mình đã khiến cho Ngô Dĩ Hầu nổi danh khắp châu lục, từ lúc đó mọi người đều e ngại Minh Mạc.

Nay mọi chuyện lại kì lạ trùng hợp như vậy, cũng tại Thiên Lập, cũng là Ngô Dĩ Hầu cùng quân Minh Mạc, nhưng lần này người không phải là đại tướng soái kia, mà chính là chiến thần Đại Tấn, nghĩa đệ của thiên tuế, Thần vương gia Hoắc Phẩm Ngôn!

Trần A Nam lập tức biến sắc, lòng ngực liền run lên bần bật, nỗi sợ hãi ầm ầm như thác chạy ra, nàng không theo chân Hiệp Quyết đi Trần gia mà quay người chạy theo hướng Hoắc Phẩm Ngôn rời đi, ánh mắt âm u nghiến răng đuổi theo.

"Cô nương__?! Cô nương định đi đâu__?"

Hiệp Quyết cùng Vân Tiểu Nghi đồng dạng hốt hoảng la lên. Chỉ thấy Trần A Nam cũng không xoay người, một mực chạy thẳng, lớn giọng gầm lên.

"Mau đi theo ta! Vương gia gặp nguy hiểm!"

Đám người Hiệp Quyết nghe thấy vương gia gặp nguy, lại nhìn tới đôi con ngươi lạnh như băng âm u của A Nam, lập tức phi thân chạy theo. Vân Tiểu Nghi thấy vậy, sống chết nhào lên lưng Hiệp Quyết, điên cuồng muốn đi theo cô nương nhà nàng, Hiệp Quyết 囧 đành phải cõng nàng chạy theo.

Trần A Nam một đường khinh công nhanh như cắt, hại cho một đám ám vệ vốn tự hào võ công nhất đẳng chật vật đuổi theo mà khóc ròng, bọn họ cảm thấy có một chủ tử khinh công xuất quỷ nhập thần đứng trên thì không sao, nhưng lại lòi ra một tiểu mĩ nhân khả năng bay còn nhanh hơn chỉ kém chủ tử một ít, lập tức đau đến khóc rống, cảm thấy trường giang sóng sau đè sóng trước, rất 囧囧

Đương lúc Trần A Nam đang liên tục tự nhủ phải bình tĩnh, bước chân nhìn thoăn thoắt nhưng chính nàng cảm nhận được chân khí đang chạy tán loạn vì tâm tình của mình, chân không nhịn được run rẩy, chỉ sợ nếu không để ý sẽ bị trật chân như chơi, dù gì khinh công của nàng cũng là loại đạp lấy sức mà bay, không như người thường phóng một đường nhẹ nhàng. Ngay tại lúc nàng hoang mang khẩn trương, thì bên tai nhạy cảm nghe được tiếng ngựa hí quen thuộc, Trần A Nam nhìn thân ảnh ngựa đen tuyền đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net