Chương năm mươi bốn: Âm mưu của tra nam ( nhất )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống qua hai kiếp, Trần A Nam có thể đúc kết được một điều rằng thế sự khó lường, đời này chưa chắc đã giống đời trước cũng như chuyện không nên đánh giá một con người qua bề ngoài hoặc nhân phẩm của hắn, cho nên mới có vô số chuyện ly kì xảy ra khiến người khác kinh hãi, chẳng hạn là có ai ngờ Vinh lão đầu bán thịt heo tưởng như bình thường lại có thể là đệ nhất sát thủ của võ lâm giết người như mỗi ngày hắn chặt thịt heo? Hay là chuyện tú bà ở Thăng Cát thanh lâu dung mạo như tiên có bộ ngực hùng vĩ lại có thể là nam nhân vác hai trái dưa để trước ngực? Còn có Đại Hoàng nhà thẩm Tì không ngờ xuất thân ban đầu lại có thể là chó của quý phi nương nương bị thất lạc? Liêu thành chuyện bất ngờ xảy ra mỗi ngày không ít, kiếp trước Trần A Nam cũng chẳng quan tâm những chuyện như vậy cho nên đời này mỗi ngày nghe đến không khỏi kinh ngạc khiếp đảm, ban đầu còn có khả năng ngẩng đầu nhìn trăng ai oán chuyện đời khó lường, nhưng bản thân lại là người đã chết sống lại còn muốn khó lường cùng khiếp đảm hơn, cho nên đối với những chuyện như vậy, có thể nói Trần A Nam nhìn riết quen, nghe riết buồn.

Cũng là vì thế mới có tình cảnh bây giờ Vân Tiểu Nghi cùng nàng chốn rúc tại phía sau một tảng đá lớn, yên lặng đề khí, hoàn toàn là bộ dạng ung dung vảnh lỗ tai nghe lén chuyện đời.

Đối tượng bị nghe lén thật sự rất có duyên phận lại là đại thiếu gia của Dật phủ nổi danh ở Liêu thành, Dật Lam Phong.

Theo qua con mắt nhìn lén của A Nam, Dật Lam Phong một thân một mình xuất hiện tại cánh rừng trúc không người qua lại như thế này chỉ có hai khả năng, một là gian tình, hai chính là rất gian tình. Nàng không nghĩ bản thân cùng Tiểu Nghi chỉ là vô tình muốn thông qua rừng trúc đi tắt tới Tuyết viện lại có thể chứng kiến một màn như thế này, xét về nhân phẩm tra nam của hắn, chuyện gian tình là bình thường, buồn bực là các nàng phải chốn vào một góc đợi hắn đi mới có thể lộ mặt.

Quả nhiên không đợi sự mong chờ của nàng, đã thấy từ trong không trung xuất hiện một bóng người bay tới đáp xuống trước mặt Dật Lam Phong khiến cho bụi đất bay tứ tung mịt mù, Trần A Nam nhìn cảnh này, thầm nhớ tới thân ảnh nhẹ nhàng hạ cánh của nam nhân kia, tà áo khẽ lay động, dung nhan ngập trong tia nắng chói mắt cùng với cái ôm đầy xấu hổ, trên mặt không khỏi đỏ bừng nóng như lửa, thầm vỗ vỗ gò má, ép bản thân phải nghĩ tới chữ tĩnh một trăm lần.

Vân Tiểu Nghi vốn không hiểu vì sao phải trốn vào một góc nhìn lén người khác, còn bị cô nương bắt đề khí xuống hại nàng hít thở thật khó khăn, lại nhìn tới A Nam tự nhiên đỏ mặt sau đó tự vỗ má lại lẩm nhẩm mấy câu tĩnh tâm gì đó, không khỏi thấy khó hiểu cùng buồn bực, thầm nghĩ cô nương lại tư xuẩn kiểu gì đấy? Nếu để A Nam nghe được câu này, không nói nhiều liền cột Vân Tiểu Nghi vào bên cạnh nhà xí ba ngày, cho đến khi bị hun ngất tỉnh mới thôi.

Quay trở về với cảnh trước mắt, chỉ thấy người kia sau khi xuất hiện làm bụi cát bay tứ tung mới lộ ra được thân người cao tám thước như con gấu của hắn, toàn thân trên dưới bận đồ đen dạo này rất thịnh hành trên thị trường của những kẻ làm chuyện xấu. Người này dung mạo bình thường, cũng chỉ là khuôn mặt nam tính cương nghị, râu hùm mặt gấu, nhìn qua cũng có vẻ đáng sợ, nếu không phải thân người hắn quá to lớn so với người dân Đại Tấn, chính là quăng trong đám người qua đường cũng không bị nhìn ra. Nhưng điều khiến Trần A Nam chú ý, không phải dáng vẻ của hắn, chính là người này bên gò má trái có một hình xăm vẽ lên, mũi đeo khuyên vàng ánh lên sắc lạnh, thân cao như gấu, những đặc trưng này, chính là rất giống với dáng vẻ của người dân Minh Mạc, quốc gia giáp liền với Đại Tấn, lấy Liêu thành làm cầu nối và hiển nhiên Liêu thành dù tạp nham người nhưng lại thuộc Đại Tấn mạnh mẽ hơn.

Quan trọng ở đây, người dân Minh Mạc nổi tiếng về vẽ hình xăm, ở Liêu thành lâu lâu A Nam cũng thường xuyên chứng kiến vài người Minh Mạc đi tới đi lui trong thành, cũng không quá lạ với dáng vẻ đặc trưng của bọn họ, nhưng tập tục xỏ khuyên vàng trên mũi, ở Minh Mạc không phải ai cũng có tư cách được làm, chỉ có những kẻ quyền cao chức lớn hoặc con cháu hoàng gia, mới có quyền được đeo để thể hiện tư cách cùng địa vị cao quý của mình.

Người Minh Mạc xuất hiện tại Dật phủ, lại gặp riêng Dật Lam Phong, nhìn sơ qua đã có thể ngửi thấy chuyện không đúng bay tứ phía rồi.

Trần A Nam nhìn bọn họ, nàng có thể kết luận, đây không còn là gian tình, mà chính là người xấu tập trung làm chuyện cực xấu!

Vốn dĩ Trần A Nam còn muốn nghe lén bọn họ thầm thì, nhưng đáng tiếc hai tên này lại dùng ngôn ngữ của Minh Mạc để nói chuyện, A Nam không ngờ Dật Lam Phong lại có thể biết tiếng Minh Mạc, lại cùng một người Minh Mạc nhìn qua địa vị không nhỏ thân cận lén lút gặp mặt như vậy, bên tai như nhớ tới câu nói cẩn thận của nam nhân kia, nàng thầm nghĩ, chuyện này có phải là hắn đã biết rồi hay không? Rốt cuộc là bảo nàng phải cẩn thận điều gì?

Vì mãi suy tư nên A Nam không nhận ra Dật Lam Phong cùng nam nhân kia đã rời đi, nếu không phải Vân Tiểu Nghi kéo tay áo nàng, rất có khả năng Trần A Nam hóa tượng ngồi đấy trầm ngâm rồi.

'' Cô nương người đi rồi, cho nên chúng ta làm gì bây giờ? ''

Vân Tiểu Nghi khẽ thầm thì, bọn họ lén lút nói chuyện, các nàng cũng không nghe hiểu vậy thì tại sao cô nương nhà nàng cứ duy trì bộ dạng nhăn mày suy tư nha?

Trần A Nam khẽ lắc đầu, vỗ vỗ tay Tiểu Nghi, đứng dậy vừa đi vừa nói.

'' Đi rồi thì thôi, chúng ta về Tuyết viện. ''

Vân Tiểu Nghi gật đầu như cái đuôi bám theo, đi được vài bước liền không để ý người trước mắt đột nhiên dừng chân, lập tức mũi Tiểu Nghi đụng lưng A Nam, đau đến ứa nước mắt, nàng còn tính mở miệng ai oán kể khổ một tiếng nhưng là đụng tới dung nhan ngây ra của A Nam, đôi con ngươi trong vắt vốn kinh diễm nay ánh lên tia sáng như ánh lửa, thông minh đến sắc bén, giống như bầu trời sau khi đám mây đen tản đi, mọi chuyện đều như mạch nước chảy đi, thông suốt đến không rõ tâm tình.

Đúng vậy, Trần A Nam nàng dường như mơ màng đoán được nguyên nhân Dật Lam Phong gặp gỡ người kia lén lút, cũng như có thể lờ mờ đoán được đoạn hội thoại kia là có ý gì.

Người dân Minh Mạc cùng Đại Tấn sống hòa thuận với nhau nhưng không có nghĩa hoàng triều hai nước cũng như vậy, nếu nàng hiểu biết không lầm, Liêu thành tuy là cầu nối, nhưng lại chiếm một diện tích rất lớn, lại chứa đựng hai nguồn nước sông, cảnh vật phì nhiêu, dân chúng đông đúc, quan trọng lúc trước khi tiên hoàng còn tại vị, Liêu thành là thuộc địa của Đại Tấn bị Minh Mạc đánh chiếm. Khi tiên hoàng thoái vị, hoàng đế bệ hạ bây giờ là thái tử lúc đó lên ngôi, bên cạnh hoàng đế có một vị hoàng đệ duy nhất sau cuộc chiến hậu cung thẩm khốc, vị hoàng đệ này được phong làm vương gia, hắn một tay bản lĩnh phụ tá hoàng đế chấn chính lại bộ máy triều đình, thu quyền lực vốn bị tiên hoàng không có khả năng cai trị mà bị thần tử nhai nuốt về tay hoàng đế, trí lược võ công không phải chuyện đùa, chuyện vị vương gia này được phong làm Đại tướng quân, có cờ riêng cho mình, tự mình đi biên cương, nắm trong tay chỉ mười bảy vạn quân binh, đánh cho Minh Mạc vốn hùng dũng chạy lui về, Liêu thành thất thủ, nhập trở về vào bản đồ của Đại Tấn, Minh Mạc sợ hãi khí thế cắn nuốt của vị tướng quân này, lập tức đem đại công chúa gả qua hòa thân, mới giữ được thái bình giữa hai nước tới bây giờ.

Mặc dù khói lửa chiến tranh, nhưng người dân ở Liêu thành vẫn như thường mà sống, không e ngại người cai quản là ai bởi bọn họ đảm bảo rằng hoàng triều hai nơi đã thề, tuyệt không chạm vào dân chúng, muốn đánh thì vác thân tới vùng đất bạc rộng ngoài Liêu thành mà chém mà giết, cho nên mới có chuyện Trần A Nam sống thoải mái như vậy, gặp những hoàng triều khác, đã có cảnh dân chạy tị nạn rồi.

Hồi đó mới nghe chuyện lập lời thề này, người người không khỏi hết lời khen ngợi vị vương gia kia, sau khi hắn đánh Minh Mạc chiếm lại Liêu thành, càng được tôn sùng lên như thánh nhân, nơi nơi ăn mừng, pháo bắn suốt ba ngày không ngừng, duy lúc đó Trần A Nam bị nhốt trong kho sách của sư phụ là bàng quan không để ý thôi.

Quay về vấn đề chính, nguyên nhân sâu sa đã rõ, Dật phủ cai quản Liêu thành, địa vị tôn quý, hôm nay sinh thần của Dật phu nhân, thiếp mới đến nhà, có vị quan nào không dám đi? Tất cả quan lại tập trung ở Dật phủ, cả nữ quyến cùng nhi tử nữ tử, nếu binh lính Minh Mạc tập kích đánh Liêu thành, chính là trở tay không kịp, còn có khả năng lớn bị địch bắt trọn các người đứng đầu trong thành, binh lính Liêu thành không có người đứng đầu hạ lệnh, tất sẽ như rắn mất đầu, tình trạng lúc đó rối loạn như thế nào, còn không rõ?

Lại nghĩ tới Dật nhị thiếu hiện tại bề ngoài nói có công vụ đi xa, nhưng công vụ hay không thì sinh thần của mẫu thân mình cũng phải quay về một lúc chứ? Trần A Nam còn nhớ rõ đêm hôm ấy, Đinh Vị Mân bảo Đinh gia cầm chân Dật Biểu Cát, hôm nay lại có cảnh Dật Lam Phong lén lút qua lại với người Minh Mạc, chuyện gì đang xảy ra, Trần A Nam liền một đường nghĩ thông rồi.

Nếu việc thành, chỉ sợ Dật phủ không còn là Dật phủ, mà biến thành chúa vị ở Liêu thành, một đường đạp mây làm quan ở Minh Mạc, tất nhiên cái ghế Dật gia kia không cần tranh giành, hiển nhiên thuộc về Dật Lam Phong, Đinh Vị Mân cùng Đinh gia chỉ sợ quý hưởng không hết.

Hay cho một đám phản đồ!

Trần A Nam đáy mắt ngập sắc lạnh, nhịn không được trào phúng cười ra.

Mễ Bối. Cảm thấy tra nam cũng rất có khí phái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net