Chương năm mươi chín: Tựa giấc mộng phù du(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu thiếu niên vỗ vỗ mấy cái lên mặt nữ oa áo bông đỏ, âm thanh trong trẻo có chút run rẩy vì nước hồ đầu xuân lạnh lẽo.

''Tỉnh tỉnh, nha đầu__''

Nước hồ dù đã nôn ra hết nhưng nữ oa vẫn không tỉnh, chỉ là bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo tiểu thiếu niên rất chặt, dung nhan vốn đáng yêu nay trắng bệch, lạnh đến cả người run rẩy, khóe môi thỉnh thoảng truyền ra âm thanh.

''Cứu...cứu..''

Tiểu thiếu niên khẽ thở dài, mái tóc đen tuyền đổ như thác, âm thanh trong trẻo lầm bầm không rõ.

Bỗng từ trong không trung nhảy ra mấy đạo bóng người, chỉ thấy bọn họ đều quay lưng về phía A Nam khiến nàng không nhận ra, chỉ là ba bóng lưng to lớn ấy dường như có chút quen thuộc, chỉ thấy bọn họ đều nhất tề cung kính quỳ xuống, hoảng hốt nói.

''Nhị hoàng tử ngài tại sao lại tự ý nhảy xuống cứu nữ oa này?! Thân thể ngài vạn vạn không thể tổn hại, đại hoàng tử cùng thiên tuế nếu biết, nhất định sẽ trách phạt chúng thuộc hạ!''

''Được rồi, chỉ là thuận tay cứu người, các ngươi cũng không cần lo lắng, bổn hoàng tử thân thể rất tốt, hoàng huynh sẽ không trách phạt các ngươi.''

Dứt lời liền ách xì một tiếng rõ vang.

Bóng lưng ba người kia cứng ngắc, Trần A Nam khóe môi nhịn không được khẽ run lên, khó khăn nhịn xuống tiếng cười.

Nhưng mà nhị hoàng tử... nghe thật quen.

''Thuộc hạ kính xin nhị hoàng tử lập tức quay về khách điếm, thân thể ngài quý báu, không nên chậm trễ!''

Ba người đồng loạt cung kính quỳ xuống, tiểu thiếu niên thấy vậy, nhịn không được khẽ thở dài bất đắc dĩ, rầm rầm rì rì.

''Nếu vậy chuyến đi Thiên Lập xem như phải dời rồi, Hắc tử, ngươi thay bổn hoàng tử đưa nữ oa này về nhà nàng đi.''

Người được gọi Hắc tử lập tức cung kính gật đầu, hai tay ôm lấy tiểu nữ oa ôm lên, nhưng là bàn tay nữ oa níu lấy vạt áo của tiểu thiếu niên, sống chết không buông, Hắc tử không khỏi lúng túng nhìn sang tiểu thiếu niên.

Trần A Nam nhìn bọn họ trầm tư, không khỏi đồ môi hột, thật may mắn lúc đó nàng ngất đi không biết, nếu không nhất định xấu hổ đến muốn chết.

Chỉ thấy một lúc sau tiểu thiếu niên từ trong ngực lôi ra thanh chủy thủ, một đoạn cắt phăng vạt áo, chủy thủ chói mắt, ánh lên sắc trắng rọi đến đáy mắt A Nam. Đường viền vàng như rồng bay, chủy thủ trong như băng, sắc lạnh đáng sợ, rọi đến A Nam chấn kinh khiếp sợ, đầu đau như búa bổ.

Đương lúc nàng đau đớn thì đằng kia nữ oa áo bông đỏ khó khăn mở ra hai mắt ngập đầy sương, khiếp sợ nhìn bốn người xung quanh, thân thể nhỏ bé run lên, nước mắt tung hoành, giãy dụa thét lên.

''Buông__! Người xấu buông buông__!''

Cái vị Hắc tử mặt đầy hắc tuyến, chân nữ oa áo bông đỏ tung một cái liền hoàn hảo đạp vào mặt hắn, hắn kinh ngạc tay run lên, nữ oa áo đỏ liền có xu hướng bay lên không trung đáp thẳng xuống mặt đất.

Mọi người kinh hoảng, bóng đen lóe lên, liền thấy nữ oa áo bông đỏ hoàn hảo rơi vào lòng tiểu thiếu niên kia, cả hai thân người ướt sũng, nhìn đều có chút chật vật.

Ấy vậy mà nữ oa áo bông đỏ sau khi kinh ngạc nhìn tiểu thiếu niên, hai mắt to khẽ chớp nghi hoặc, sau đó dường như thông minh hiểu ra, phấn khởi kêu.

''Là huynh cứu muội đúng không? Đúng không?''

Thân ảnh tiểu thiếu niên rõ chấn động, không lâu sau liền nghe hắn dùng âm thanh trong trẻo đáp.

''Làm sao muội biết?''

''Chỉ có huynh người ướt như muội, không phải huynh thì là ai nha?'' nữ oa áo bông đỏ khanh khách cười lên.

Trần A Nam nhịn không được hư vinh, nhìn xem bản thân từ bé đã thông minh như vậy. Bên cạnh đó nàng càng đối với tiểu thiếu niên kia tò mò, nhưng là chết tiệt cả người cứng ngắc, muốn học du hồn bay tới cũng không được.

''Ân nhân ca ca, huynh cùng muội về nhà được không? Về nhà sẽ có quần áo mới để thay.''

Đương lúc Trần A Nam còn đang sầu bi một bên thì bên kia tiểu A Nam đã nhanh nhẹn cầm lấy tay áo của tiểu thiếu niên, cả người như viên tú cầu ướt kéo tiểu thiếu niên đi về hướng Vĩ Qúy thôn, đáng yêu nói. Bên kia tiểu thiếu niên bị nàng túm, thân người liền cứng ngắc, theo phản xạ giãy dụa rút tay áo về, nữ oa áo bông đỏ nhìn bàn tay nhỏ như nắm tuyết trống không, lập tức hai mắt ngập nước, buồn bã vô tận.

''Ngay cả ân nhân ca ca cũng không thích ta cầm tay áo...'' âm thanh non nớt đầy vẻ tủi thân đánh vào lòng người khác mềm nhũn như bãi nước xuân ấm áp.

Tiểu thiếu niên thân hình cứng ngắc, bóng lưng như cán bút tiến tới, lúng túng cất âm thanh trong trẻo an ủi nữ oa áo bông đỏ.

''Không phải vậy...''

''Vậy huynh theo ta về nhà được không?''

Đối diện với gương mặt phấn nộn như ngọc, đáng yêu như hoa, hai mắt trong vắt như mặt hồ đang ngập nước cùng với âm thanh van nài non nớt, tiểu thiếu niên chỉ có thể bất lực khẽ gật đầu, đổi lại nữ oa áo bông đỏ hân hoan tiến tới nắm vạt áo người kéo đi. Ba người bên cạnh thấy vậy, lập tức hốt hoảng tiến tới hô lên.

''Nhị hoàng.. '' tiểu thiếu niên lia mắt nhìn qua ''ách... nhị..nhị gia! Bên kia khách điếm__''

''Nhị gia?''

Âm thanh non nớt cắt ngang, nữ oa áo bông đỏ dùng hai mắt nhìn tiểu thiếu niên, sau lại nhìn ba người kia, nghiêng đầu thắc mắc: ''Vậy ai là nhất gia, tam gia, tứ gia?''

Trần A Nam lớn du đãng giữa hồ nghe vậy, tự bản thân phụt một tiếng nghẹn họng, ba người bên kia lập tức cứng ngắc thân người, lâm vào thế trận gió thổi đìu hiu. Ngược lại tiểu thiếu niên nhịn không được phốc một tiếng cười lên, hai vai run run, âm thanh cười trong trẻo như tiếng đàn hạc giữa xuân, hắn đưa lưng lại phía A Nam khiến nàng không rõ dung nhan, chỉ có thể từ bộ dạng kinh ngạc cùng ngây ngốc của nữ oa áo bông đỏ mà phán đoán.

Tiểu thiếu niên lật ngược bàn tay, giựt tay áo khỏi bàn tay phấn nộn của nữ oa áo bông đỏ, thay vào đấy tay lớn tay nhỏ chan hòa, chân đượm bước, âm thanh trong trẻo như gió xuân cất lên.

''Nha đầu, dẫn đường.''

''Được, nhị gia!''

Trần A Nam mắc kẹt giữa lòng hồ, nhìn thấy tiểu thiếu niên kia xoay người, chưa đợi nàng nhìn rõ dung nhan người ta thì cảnh vật xung quanh vùn vụt biến đổi, bóng đen tới rồi lại đi, đến khi nàng nhìn nhận mọi thứ xung quanh, thì đã là chốn khác lạ.

Không còn cây bồ đề, không còn hồ lớn xanh biếc, đổi lại chính là cảnh tượng vườn lúa bạt vàng, rộng lớn phì nhiêu, gia súc rải rác khắp nơi, hàng rào nối tiếp nhau, bao vây không xa nơi đỉnh đồi nàng đứng là một căn nhà lớn, mái ngói đỏ ánh lên tia nắng chói mắt, phía sau nhà thỉnh thoảng bốc lên khói đen củi lửa, cửa chính đóng lại, dựng lên từ gỗ quý trăm năm, vững như thái sơn, lại có đính lên tay nắm mặt lân thú, nhìn qua chính là rất khí phái cùng quý.

Trần A Nam nhìn ngôi nhà lớn ấy, cổng nhà vừa cao vừa to, hoàn toàn quen thuộc, bởi nơi đây chính là nhà của nàng.

Lúc bấy giờ Trần A Nam có thể khẳng định, nàng đích xác không có thân xác, giống như vô hình, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những gì xảy ra, giống như một cảnh kịch có người muốn nàng phải xem, mặc dù cảnh kịch này so với những gì trong kí ức lại bất đồng.

Thật sự là mơ hồ.

Trần A Nam chờ đợi không lâu liền nhìn thấy từ xa đi tới một đoàn năm người, dẫn đầu chính là nữ oa áo bông đỏ đang ra sức kéo tiểu thiếu niên chạy nhanh tới cổng lớn( Trần A Nam đã cố hết sức, vẫn không thể nhìn thấy dung nhan của tiểu thiếu niên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu yên lặng đứng nhìn) nữ óa áo bông đỏ dùng tay nhỏ đập lên cánh cổng, âm thanh non nớt vang vang.

''Cha, nương, ca ca, tỷ tỷ, mở cửa, mở cửa__!''

''Tới đây tới đây..''

Từ bên trong sân nhà truyền tới tiếng bước chân đi vội tới cùng âm thanh gấp gáp mang chút ý vị khàn khàn khêu gợi của nam nhân, chưa tới một chén trà đã thấy cổng lớn nặng trịch hé mở, lộ ra dung nhan hào khí ngời ngời, anh tuấn một phương trời, lưỡi mày mác ánh mắt sắc bén lấp lánh như sao, làn da màu đồng khỏe mạnh, thân người cao to, dung nhan này đích xác rất tiêu soái, nói phong lưu lại không đúng, dùng ôn nhuận như ngọc lại quá nhàm chán, lam nhan họa thủy thì bị khí tức hào khí mạnh mẽ giữa mi tâm đánh bay, người đàn ông anh tuấn điển trai này, chính là bộ dạng lúc trẻ của Trần Bắc, phụ thân đầu đội trời chân đạp đất của A Nam.

Trần A Nam từ xa nhìn thấy hình ảnh lúc trẻ của Trần lão gia, không khỏi có chút âm ỉ nơi ngực, mặc dù nàng trọng sinh, nhưng chưa được cùng ông được bao lâu đã phải xách mông đi học phu tử, sư phụ Nhạn Bắc mười hai năm, đến khi quay về thì Trần lão gia cũng đã quá tứ tuần, trên dung nhan anh tuấn bức người cũng xuất hiện vài dấu vết thời gian rồi.

Mễ Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net