Chương năm mươi hai: Gậy ông đập lưng ông ( tứ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Tiểu Nghi một đường như cái đuôi đi theo chân A Hạnh, quẹo trái quẹo phải, đến khi hai mắt nở đầy sao mới tới được nhà bếp, nhìn nhà bếp ở Tuyết viện dù không như những chỗ khác đông người nhưng cũng rất bận rộn làm đồ ăn, Dật phủ đãi khách, nhà bếp mỗi viện đều phải làm việc, mới kịp thời đem đồ ăn lên cho chủ tử, hạ nhân ở đây đầu đầy mồ hôi chiến đấu với lửa, nhìn thấy hai người A Hạnh cùng Vân Tiểu Nghi chỉ gật đầu xem như chào hỏi, vì hôm nay mọi chuyện bận rộn, A Hạnh vốn là nha hoàn cấp cao thấy cũng phải cung kính chào, nay đặc biệt bỏ qua cho bọn họ, rộng lượng phất tay nói.

'' Cứ làm chuyện của mình đi, ta chỉ tới lấy ít trà cùng điểm tâm cho tiểu thư, các ngươi cũng không cần tới giúp. ''

Bọn họ liền gật đầu quay về vị trí làm việc, Vân Tiểu Nghi liền theo chân A Hạnh bước tới gian phòng để điểm tâm và trà, A Hạnh lấy ra hai phần giống hệt nhau đặt kế bên trước mắt, một bộ cẩn thận sắp xếp trang trí, sờ xem trà còn nóng không, sau đó như nhớ ra điều gì mới hướng tới Vân Tiểu Nghi một dạng ngốc nghếch nhìn hai phần điểm tâm chảy nước miếng, không khỏi có ý khinh bỉ, nhưng vẫn bình thường nói.

'' Tiểu Nghi, muội giúp ta lấy nắp đậy chén trà đi, ở phía sau tấm màn đó. ''

Vân Tiểu Nghi gật gật đầu, một bộ ngây ngốc quay lưng tập trung đi vào phòng khác vén màn lấy đồ, nhưng là ánh mắt như cú trong đêm, lúc nàng bước đi một khoảng không gần, lập tức không dấu vết nghiêng đầu nhìn bóng lưng A Hạnh đang nhanh nhẹn từ trong ngực lấy ra một tấm vải mỏng, đổ dược được nghiền thành phấn vào phần điểm tâm cùng trà bên phía ngoài bên phải, động tác nhanh chóng, cất vải vào ngực sau đó lập tức quay đầu kiểm tra xung quanh cùng Tiểu Nghi, chỉ thấy Tiểu Nghi như không phát hiện ra cái gì tập trung chọn nắp đậy, thậm chí còn nghe nàng ngâm nga hát, A Hạnh lúc này hoàn toàn yên tâm, xem ra nha hoàn này chỉ là một kẻ ngốc, khinh bỉ nhìn bóng lưng nàng ta.

Vân Tiểu Nghi đưa lưng lại nên A Hạnh không nhìn ra nàng bộ mặt vốn bình thường nay lạnh đến kinh hãi, ánh mắt vốn trong trẻo ngây ngốc nay một mảng băng trôi nổi, vết bớt bên gò má cũng lạnh đến kinh hồn, thế nhưng hành động vẫn tỏ ra ngây ngô kiếm đồ, miệng vẫn ngâm nga hát khúc dân gian, cho đến khi nghe thấy âm thanh không kiên nhẫn hối thúc của A Hạnh, mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, ngây ngô không một dấu vết, lấy đại hai cái nắp vui vẻ chạy tới, đưa cho A Hạnh.

'' Hạnh tỷ tỷ thấy hai nắp này thế nào? ''

Hai phần điểm tâm giống nhau, chọn ra hai cái nắp cũng giống hệt. A Hạnh không kiên nhẫn gật đầu cầm lấy đậy lại, đương lúc nàng ta tính cầm lấy phần điểm tâm bên trái lên rời đi thì từ tay áo rộng lớn của Vân Tiểu Nghi không giấu vết thả xuống một con chuột bự, nhắm chuẩn tới chân của A Hạnh bò bám lên, A Hạnh vốn đi theo Đinh Vị Mân cuộc sống không hề khổ cực mà có thể nói chính là sống như một nửa chủ tử, tất nhiên sao có thể so với lá gan bự như trời của Vân Tiểu Nghi chuột cũng dám bắt? A Hạnh cảm nhân chân có thứ đè lên, thắc mắc nhìn xuống, vừa thấy chuột chính là khiếp đảm la to lên, biến sắc té rạp ra đằng sau, mặt cũng chạm xuống đất sợ hãi khóc rống.

Chính lúc này Vân Tiểu Nghi dùng hành động nhanh đến xuất quỷ nhập thần, ngày thường luyện tập với Trần A Nam đã khiến nàng đạt đến một cảnh giới trời cao, không một tiếng động một dấu vết di chuyển tráo đổi hai phần điểm tâm giống hệt nhau!

Hành động xảy ra chính là nhanh đến quỷ dị, A Hạnh vừa té xuống Tiểu Nghi lập tức làm tốt vai diễn chạy tới la ai oái lên cứu người.

'' Hạnh tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ?! Ai nha chuột này đâu ra? ''

Dứt lời bắt con chuột đang bò bên cạnh lên, lại như tay chân vụng về đánh rơi con chuột bự xuống, bẹp một tiếng, rơi thẳng trên mặt A Hạnh đang há to mồm định kêu Tiểu Nghi đuổi chuột cứu người kia.

'' A_________________! ''

Tiếng rống thảm khốc vang dội khắp nhà bếp, hạ nhân lập tức bu lại chứng kiến, nhìn thấy con chuột kia bám lên mặt của A Hạnh, có vài người nhịn không được che mắt không dám nhìn. Vân Tiểu Nghi bộ dạng chấn kinh sợ hãi hoàn hảo mười phần, hai mắt ngập nước bắt con chuột quăng đi, lo lắng run giọng hỏi.

'' Tỷ tỷ không sao không sao, muội ném nó đi rồi..''

A Hạnh đẩy Vân Tiểu Nghi ra một bên, chống người nôn khan. Cảm giác như cái đuôi chuột còn mắc kẹt trong họng, lập tức hận không thể ngất xỉu.

Một lúc sau khi bình tĩnh lại cùng dùng nước rửa mặt súc miệng đến lần sáu mươi, A Hạnh lập tức mặt mày trắng bệch đuổi đám hạ nhân kia đi, suy yếu vịn vào tay Vân Tiểu Nghi. Vân Tiểu Nghi một bộ ngây ngốc lo sợ, níu lấy tay A Hạnh, run giọng quan tâm.

'' Điểm tâm gì kia hay là để muội nhờ người khác đem lên nhé? Tỷ tỷ nghỉ ngơi trước đi, muội tới chỗ các ngài thông báo một tiếng cho tỷ tỷ. ''

A Hạnh nghe tới điểm tâm, mới chợt nhớ ra chuyện cần làm, lập tức hấp tấp chạy tới coi, nhìn thấy hai phần điểm tâm không bị xê dịch hay mất một miếng nào khác, mới thở hắt ra an tâm. Nàng ta cầm lấy phần điểm tâm bên trái, đưa phần bên phải cho Vân Tiểu Nghi, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn qua phần điểm tâm trên tay Vân Tiểu Nghi, mới mỉm cười dù mặt mày trắng bệch với Tiểu Nghi, ôn nhu nói.

'' Tỷ tỷ không sao, hại Tiểu Nghi lo lắng rồi. Đi thôi, tiểu thư chờ lâu sẽ không vui. ''

Vân Tiểu Nghi ngây ngốc gật gật đầu, ngoan ngoãn đi sau lưng A Hạnh, khi nàng hạ mi mắt, chính là đáy mắt tràn đầy sự trêu chọc cười lạnh, muốn hạ tay với cô nương nhà nàng? Còn non lắm!

Lại nhớ tới cảnh con chuột kia rớt trên mặt mũi nàng ta, Vân Tiểu Nghi cảm thấy tiếc nuối, biết vậy bắt con nhỏ hơn, như vậy mới dễ chui vào miệng nàng ta. Suy nghĩ vặn vẹo như vậy, lại so với hành động dí mặt người vào xác chết của A Nam, người viết truyện thật không biết nên khen Tiểu Nghi là trò học thầy tài hay bảo bọn họ người hợp thường đi theo bầy?

Đến khi hai nha hoàn các nàng bưng đồ ăn lên Tuyết viện cho Trần A Nam cùng Đinh Vị Mân, đã là một chuyện của nửa khắc sau. A Hạnh bước vào nhã nhặn đặt phần điểm tâm tới trước mặt của Đinh Vị Mân, hướng nàng ta gật đầu, Đinh Vị Mân lập tức hài lòng cười lên nhìn Tiểu Nghi ngây ngô đặt điểm tâm tới trước mặt Trần A Nam một bộ dạng khuynh thành lãnh đạm ngồi đằng kia, cười cười nói nói.

'' Hai nha đầu này đi cũng thật lâu, để cô nương chờ rồi. Cô nương thưởng thức điểm tâm cùng trà này xem, tất cả đều là thứ khó mua ở Liêu thành, chỉ có tại kinh đô xa xôi thôi. ''

Trần A Nam cảm nhận được cái chọt đầy tự tin của Vân Tiểu Nghi, biết chuyện đại thành, lập tức không lo lắng khẽ cười khách khí, xinh đẹp chọn một khối điểm tâm cắn nhẹ, ngón tay búp măng thon như điêu khắc lại trắng tựa bạch ngọc chạm tới chén sứ họa nét, càng tôn lên vẻ cao quý cùng câu hồn, ở trước ánh nhìn nóng lòng chờ đợi của Đinh Vị Mân khẽ uống một ngụm trà, dung nhan như hoa khẽ tán thưởng, cong khóe môi đỏ như sen lên khen ngợi.

'' Qủa nhiên là đồ tốt, đa tạ Đinh tiểu thư chiêu đãi, tiểu thư cũng cùng ta thử một chút xem? ''

Đinh Vị Mân thấy nàng nuốt đồ xuống bụng, lúc này xem như tâm tình vui đến nở đầy hoa cúc, lập tức nói mấy câu đừng khách khí, cầm điểm tâm cùng trà lên bỏ vào bụng, vì tâm tình vui vẻ, nên ăn cũng nhiều hơn mấy miếng, hoàn toàn không để ý nụ cười như hạ tám tòa thành của Trần A Nam có ý vị gì.

Sau đó Trần A Nam lại cùng Đinh Vị Mân nói chút chuyện, Đinh Vị Mân hai mắt như có như không quan sát Trần A Nam, bên trong nóng lòng đợi dược phát tán, đến khi nhìn thấy dung nhan Trần A Nam kì dị ửng hồng nhè nhẹ, lại thấy nàng suy yếu khẽ dựa vào Vân Tiểu Nghi ở đằng sau, Vân Tiểu Nghi rất phối hợp kinh hãi kêu hai tiếng cô nương, rồi đưa tay đỡ lấy A Nam, A Nam mở môi hồng, khó chịu nhăn mặt nói.

'' Ta cảm thấy thật mệt... ''

Đinh Vị Mân không nghĩ dược phát tác nhanh như vậy, nhưng cũng rất vui mừng, lập tức chạy tới vờ quan tâm hỏi thăm, sau đó lo lắng nói.

'' Trần cô nương mệt như vậy, hay là để ta cho A Hạnh đem cô nương tới chỗ khác nghỉ ngơi trước nhé? Tuyết viện tí nữa người đông, có chút không phù hợp. ''

Trần A Nam một dạng hai mắt đầy sương mơ màng, gật đầu đồng ý. Dựa vào người Vân Tiểu Nghi, đi theo A Hạnh ra bên ngoài. A Hạnh nhìn ánh mắt ngụ ý của Đinh Vị Mân, lập tức biết phải làm gì, tiến tới đỡ Trần A Nam, cúi người cáo lui.

Để lại Đinh Vị Mân ngồi trên ghế cười đến dữ tợn, nàng ta liếc qua phần điểm tâm của A Nam, cười lạnh mấy tiếng, sau đó lập tức đem phần đồ ăn đấy quăng vào lò than đốt sạch, lại đưa dĩa cùng chén đưa cho hạ nhân đem xuống.

Ngay lúc nàng ta vừa ngồi xuống đã thấy có người chạy tới, chính là Yến Liễu Đào, Đinh Vị Mân lập tức biến về bộ dạng ôn nhu, hướng Yến Liễu Đào xưng tỷ gọi muội, trò chuyện thân thiết. Yến Liễu Đào muốn tới kiếm lão phu nhân, lại nghe Đinh Vị Mân nói người sắp tới, liền ngồi cùng nàng trò chuyện vui vẻ, phần điểm tâm trên bàn cũng bốc lấy ăn mấy cái.

Về phía A Nam, sau khi được người dìu đi, bên phải Vân Tiểu Nghi, bên trái là A Hạnh, vì nàng dáng người vốn thon thả cao hơn hai nàng ta, nên đôi mắt vốn phải mơ màng đầy sương nay khôi phục lại tỉnh táo, sự sắc bén hoàn toàn rõ ràng, nhìn tới cảnh vật xung quanh thưa thớt người, ngay cả một hạ nhân cũng không thấy, lại nhìn cách đó không xa là nhà củi bỏ hoang, ánh mắt A Nam lập tức lạnh một mảng nhìn liếc qua A Hạnh đầu đầy mồ hôi bên cạnh. Trần A Nam không dấu vết khẽ chọt chọt Vân Tiểu Nghi, Tiểu Nghi lập tức hiểu ý, mở giọng lo lắng hỏi.

'' Tỷ tỷ sắp tới chưa?''

A Hạnh nhìn thấy phòng củi bỏ hoang đằng kia, lập tức ánh mắt sáng rực, hướng tới Vân Tiểu Nghi bên cạnh nói mấy câu.

'' Muội đợi một chút, sắp___''

Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Trần A Nam vốn phải suy yếu mơ màng vì dược đánh sau gáy một phát bất tỉnh, Trần A Nam khôi phục bộ dạng khỏe mạnh bình thường, lạnh lùng nhìn A Hạnh bất tỉnh nằm dưới đất, ánh mắt kinh diễm trào phúng, lãnh đạm nói.

'' Tiểu Nghi bôi đen mặt nàng ta. ''

Vân Tiểu Nghi lấy bụi than để trong ngực ra, đổ lên mặt A Hạnh tray chét khắp nơi, làm vậy tránh cho đám người kia nhận ra A Hạnh mà không dám hạ tay, bôi bôi đến khi mặt mũi đen thùi, Vân Tiểu Nghi lập tức vác người lên, sức mạnh trâu bò nào giống hồi nãy yếu ớt không đỡ nổi A Nam, hào khí bừng bừng nhìn chủ tử của mình, Trần A Nam từ trong ngực lấy ra khăn che mặt, che đi dung nhan thần phật phẫn nộ, cùng Vân Tiểu Nghi vác A Hạnh mặt đen đến trước cửa nhà củi bỏ hoang.

Trần A Nam gõ cửa, lập tức có người đi ra mở, người nọ nhìn hai người Trần A Nam cùng với A Hạnh bất tỉnh kia, lập tức hướng A Nam cúi người sau đó cười đê tiện nhận lấy thân người A Hạnh, ném vào cho ba người còn lại, Trần A Nam mắt lạnh nhìn A Hạnh bị bốn người đàn ông nhào tới như miếng thịt giữa bầy sói, nghĩ đến nếu không phải nàng đề phòng, người ở đó đã có thể là nàng!

Cho nên đừng trách nàng ngoan độc, những kẻ ti tiện này, phải dùng cách thức ti tiện nhất tới đánh cho tỉnh ra.

Cạch một tiếng đóng cửa lại, Trần A Nam cùng Vân Tiểu Nghi xoay người bỏ đi, đến khi hai nàng đã đi xa, dường như mơ hồ nghe tới tiếng gào thét của A Hạnh, nhưng là chỉ nhếch khóe môi trào phúng, cũng không để ý nữa. Mục tiêu tiếp theo, chính là tới Tuyết viện, nhìn thời gian này xem như đám lão phu nhân cũng gần tới rồi, Đinh gia đại tiểu thư thoát y kinh thế hãi tục, nhất định đáng để thưởng thức.

Mễ Bối. đã có ai được nghỉ tết chưa nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net