Chương năm mươi sáu: Qủa báo của tra nhân vật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tra nam thật sự là một giống loài rất đáng sợ, đặc biệt là giống tra nam có trí thông minh cấp thấp thì càng đáng sợ gấp mấy lần.

Dật Lam Phong cái người này bình thường khoác lên người một dạng chính nhân quân tử, ngọc thụ lâm phong, đối với nữ tử khác một mực khách sáo đến cùng hoặc phong lưu đến chốn, tần suất hắn khách sáo với nữ nhân bằng với khả năng heo mẹ có thể bay cho nên mới có cái danh đệ nhất công tử phong lưu của Liêu thành. Trần A Nam cũng chẳng muốn để ý giống ngựa đực mười hai canh giờ đều chứa mầm bệnh động dục như hắn, lại nhìn tới người này lúc xuất hiện trước mắt nàng đều là một bộ dạng lấy lòng tiếp cận, hận vì gặp nhau trễ, nhìn qua có một chút chân chó. Nếu không phải tình hình nhạy cảm, biết được cái tên vô dụng này lại có khả năng làm một chuyện kinh thiên động địa như bán nước cầu vinh, nàng thật muốn một tay đánh cho mặt hắn thành đầu heo, sau đó tự mình khinh bỉ kiếp trước mắt dưới mông, nhìn trúng loại người như vậy.

Trần A Nam toàn thân dựa vào người Vân Tiểu Nghi, lần thứ một trăm chín mươi chín từ chối sự giúp đỡ của tra nam muốn đỡ nàng. Thứ nhất nàng không nghĩ muốn cùng hắn thân cận, mặc dù phải diễn bộ dạng liễu yếu đào tơ, nhưng bên người vẫn còn Vân Tiểu Nghi so với trung thần còn muốn xứng với cái danh đại trung thần, không sử dụng nàng thì có lẽ quá thiệt thòi? Nguyên nhân thứ hai nàng không muốn cùng Dật Lam Phong thân cận, chính là không hiểu vì sao ban đầu hắn đỡ nàng đi, không vấp chẫn chỗ này cũng lọt hố chỗ kia, té đến toàn thân bết nhác,rồi lại vô ý tông thẳng vào thân cây, quần áo đắt tiền cũng có thể chạy đi kiếm đồ trên người tiểu khất cái đàm đạo làm bạn rồi. Đem so với hắn, sự yếu ớt của Trần A Nam lúc này không đáng nhắc đến. Thật sự rất kì lạ.

'' A Nam muội muội, để ta đỡ nàng___ '' lời còn chưa dứt thì Dật Lam Phong liền một đường oanh liệt lảo đảo thân người té thẳng mặt xuống đất mà không rõ nguyên do.

Đích nhắm rất cạn lời, chính là một đống phân ngựa.....

Trần A Nam cùng mọi người xung quanh nhìn thấy, lập tức phản xạ có điều kiện lùi bước tránh xa như gặp quỷ, cùng nhau đề khí đổ mồ hôi.

'' Cái này... ta nghĩ Dật đại thiếu mới cần người giúp đỡ hơn... ngài không phiền để hạ nhân đưa đi... ừm làm sạch....? ''

Trần A Nam cảm thấy rất lúng túng, lại nhìn tới thân người chữ bát cứng ngắc nằm im trên đống phân của Dật Lam Phong, lần đầu tiên cảm thấy thay hắn thông cảm, khẽ ra hiệu cho hạ nhân đỡ người đi tẩy sạch bụi trần tránh làm ô uế khắp nơi.

May mắn bọn họ cũng tới gần Tuyết viện, cách đó không xa là một gian phòng chuyên để thay đồ tắm rửa của hạ nhân, người hầu một bộ chịu chết chạy tới đỡ Dật đại thiếu gia một đời oanh liệt lên, tức tốc một phải một trái đỡ người đi 'làm sạch', còn người khác thì chạy khẩn cấp tới Phong viện lấy y phục mới.

Thời gian trôi không nhanh không chậm, khi Dật tra nam bước ra ngoài cũng đã là một bộ chỉnh chu như ngày thường, khác biệt chỉ có vẻ mặt hắn ủng đỏ như bị người lau đi lau lại đến lột một lớp da, lúc nhìn A Nam cũng không như ngày thường tinh quang bắn lửa tình mà ảm đạm xấu hổ, Trần A Nam thật hoài nghi nếu bản thân thử nhắc tới chuyện ban nãy với hắn, đảm bảo tên tra nhân vật này lập tức nước mắt lưng tròng, treo cổ tự vẫn để giãi bày tâm tình oan uổng đau thương của hắn.

Mặc dù đó cũng là một cách làm hiệu quả để diệt trì ung nhọt của quốc gia, nhưng hiện giờ cái ung này quá bự, lỡ tay chọt bể cũng sợ bị dính bẩn lên người, cho nên Trần A Nam chỉ có thể đứng đó, nhoẻn miệng khẽ cười rực rỡ, bình đạm nói.

'' Dật đại thiếu, chúng ta có thể đi chứ? ''

Dật Lam Phong mặt mũi cứng ngắc, khó khăn cười lên, run run hỏi.

'' A Nam muội muội có.. có còn mệt hay không? Ta.. ta.. ''

Trần A Nam nhìn bàn tay vươn ra của hắn run bần bật, lại nhớ tới bãi chiến tích huy hoàng hồi này, không khỏi mồ hôi lạnh đổ ra, lập tức thẳng lưng như tùng, dứt khoát nói.

'' Trong lúc đợi đại thiếu gia ' làm sach ', tiểu nữ cảm thấy tốt lên rất nhiều, choáng váng cũng không còn. ''

Hai chữ 'làm sạch' thành công đánh cho Dật tra nam cổ họng ngọt ngấy, ngụm máu dâng lên cổ phải khó khăn nuốt xuống, run rẩy hạ tay, sau đó hoàn toàn bộ dáng yếu ớt liễu đào chính hiệu, dựa vào thân thích thuộc hạ, cùng với A Nam thẳng tiến tới Tuyết viện.

Trước cổng biệt viện, đám người Trần A Nam đi từ hướng đông, rất 'trùng hợp' đụng mặt một đám người như rồng như rắn của lão phu nhân đang chầm chậm đi tới, ngay cả khách nam cũng có mặt đầy đủ, lão phu nhân ban đầu nhìn thấy đại nhi tử đi cùng với Trần A Nam thì lập tức sắc mặt khó coi, cả người không khỏi run rẩy, lại nghe tới đám người phía sau không kể nữ quyến hay nam nhân, đều như động vật tới kì, hưng phấn thở hắt ra. Tất nhiên là đám nữ quyến hướng tới Dật đại thiếu gia lâm phong ngọc thụ đang dựa vào người hạ nhân, mặc dù sắc mặt hắn có chút trắng, nhưng vẫn không thể ngăn các nàng tư xuân. Còn đám nam nhân công tử đại gia gì kia, gặp thấy Trần A Nam một thân phục tím yểu điệu, mĩ lệ khiếp người đang từ tốn bước đi, làn váy chuyển động theo bước chân của nàng, lập tức khiến cho bọn họ huyết nhục sôi trào, hưng phấn muốn chạy tới làm quen.

Lão phu nhân sắc mặt khó coi bước nhanh tới, ngoài cười nhưng trong không cười, cầm tay Dật Lam Phong, nhìn hai người đầy ngụ ý, thầm nhớ Đinh đại trưởng nữ đáp ứng dẫn nha đầu này đi cho khuất mắt, thế thì vì sao người vẫn còn xuất hiện? Lại cùng con trai bà tự hào đi cùng nhau, lập tức phẫn nộ đến cười so với khóc còn khó coi hơn, không vui từ tốn hỏi.

'' Phong nhi tại sao lại đi cùng Trần cô nương? Mân Mân đâu? ''

Trần A Nam dung nhan lạnh nhạt khẽ hạ mi mắt, Dật Lam Phong thì khôi phục lại khí huyết ngày thường, đem chuyện A Nam muội muội bị hạ nhân đùa giỡn đáng thương như thế nào, chỉ trừ chuyện hắn té vào đống phân thì có chết cũng không nói, giọng hắn không nhỏ, đám người khách khứa xung quanh đều nghe thấy, lại lia mắt len lén nhìn dung nhan như trích tiên của A Nam, không khỏi giận dữ bất bình thay cho nàng.

Lão phu nhân nghe thấy vậy, lại không tiện ở trước đám đông còn đang thay mĩ nhân bất bình mà thả đá xuống giếng, tìm cớ qua loa cho người bên cạnh Đinh đại tiểu thư, chỉ có thể bày ra bộ dạng phẫn nộ dậm chân, đấm ngực bình bịch nói.

'' Không nghĩ A Hạnh lại vô phép tắc như vậy, dù gì Trần cô nương cũng là khách quý của Dật phủ, chuyện này xảy ra khó tránh cùng ta có quan hệ không chu đáo, mong Trần cô nương lượng thứ. ''

Đinh lão phu nhân đứng bên cạnh, cũng nhăn mày không vui góp lời.

'' Bình thường Mân Mân đối với nàng như tỷ muội, khó tránh bốc đồng không hiểu chuyện, đợi lão nhân gặp Mân Mân, nhất định thay cô nương nói với nàng xử lý nha đầu kia. Thật là lại dám gây chuyện ở Dật phủ, tức chết ta! ''

'' Ai ui, Đinh phu nhân không cần tức giận. Ta nghĩ Trần cô nương một bụng lương thiện, sẽ không trách cứ Đinh gia hay Mân Mân vì chuyện nhỏ này đâu. '' lão phu nhân giả lã vỗ tay Đinh lão phu nhân, như có như không giả vờ tự trách liếc qua A Nam.

Trần A Nam nghe bà ta nói, không khỏi ở trong lòng hừ lạnh. Hạ nhân khi dễ chủ tử còn không phải chuyện nhỏ? Ngụ ý là tiếc hận A Hạnh không khi dễ nàng mạnh chút nữa đi? Cái gì gọi là lương thiện? Đánh rắm nghe còn có nghĩa hơn.

Trần A Nam dung nhan lạnh nhạt không rõ tâm tình, trong khi hai lão phu nhân người tung người hứng giả vờ oán than tự trách nhìn nàng, A Nam mới khẽ cong khóe môi như gió xuân thổi qua vạn đóa hoa, một đám người xung quanh còn đang mê mẩn, gặp nụ cười này của nàng, lập tức có vài người định lực không đủ, vội chạy tới góc khuất che mũi ngăn máu tràn tới. Trần A Nam khẽ cười, làm như không có chuyện gì, bình đạm nói.

'' Hạ nhân khi dễ chủ tử này cũng không phải chuyện gì lớn........ hai phu nhân không cần tự trách, tiểu nữ cũng không có tâm tình truy xét chuyện không lớn.......... trong ngày vui như thế này. ''

Đinh cùng Dật phu nhân cảm thấy có phải bản thân nghe sai rồi hay không, vì sao cụm từ chuyện không lớn lại có vẻ kéo dài nhỉ?

Dật lão phu nhân nhìn nụ cười tủm tỉm vốn phải được xếp vào loại thân thiện khiến người người yêu thích lại cảm thấy sống lưng lạnh run, không khỏi lắc mình né tránh người trước mắt một chút, ôm cánh tay ha hả giả lả cười cười nói nói.

'' Nếu vậy chúng ta mau vào xem hoa mai, mọi người đợi được thưởng mai của phủ gia ta có lẽ lâu rồi, không ngại lại cản trở quý vị, mau vào thôi. ''

Dứt lời cong mong đi xung phong vào trước, nhìn sơ có một chút giống cụp đuôi bỏ trốn...

Trần A Nam mặt mày cười tủm tỉm, cùng với Vân Tiểu Nghi đang tủm tỉm giống nàng, từ tốn uyển chuyển bám theo sau đám người dẫn đầu của lão phu nhân, hướng tới khách nhân phía sau đông đúc khẽ nói.

'' Mọi người cũng nghe phu nhân nói rồi đấy, mau vào thôi. Cảnh mai ở đây thật sự rất tuyệt sắc! ''

Ba chữ rất tuyệt sắc đặc biệt nhấn mạnh, sau đó cười tủm tỉm đi vào. Kéo một đống người si mê lẽo đẽo đi theo.

Đi một đường không dài, rất nhanh đã thấy sảnh chính rộng lớn có thể chứa hết khách khứa của Tuyết viện, trước mắt không xa chính là đám người dẫn đầu lão phu nhân, xung quanh là cảnh mai nở rộ, đẹp đến chói mắt, trước đó nữa là gian phòng được dùng để chiêu đãi khách khứa, hiện đang được đóng khép lại, hạ nhân xung quanh lại như nhau nhìn đám người lão phu nhân đi tới mà hai chân run bần bật sợ hãi đến biến sắc.

Lão phu nhân vốn còn đang hoài nghi sắc mặt đưa tang của đám người hầu trong viện, nhưng rất nhanh liền nghe thấy âm thanh rên rỉ giao hoan cực phóng đãng cùng lớn tiếng của nữ tử vang khắp sảnh chính, âm thanh ồ ồ khàn đục của nam nhân truyền từ khe hở truyền ra ngoài, đánh cho một đám người nhốn nháo cứng ngắc, mọi người yên tĩnh khiếp hãi, càng tạo điều kiện cho âm thanh rên rỉ mờ ám kia truyền ra rõ ràng.

Lão phu nhân mặt mũi đen như đít nồi, hết trắng lại đen, đen biến đỏ, nhìn vô cùng thú vị, chỉ thấy bà ta cả người như lửa cháy, ở trước đám người đang ngây ngốc mà phẫn nộ chạy tới, mạnh tay mở toang cánh cửa đang khép hờ, bạo phát rống to.

'' Kẻ nào dám ở trong viện của ta làm chuyện đồi bại! Mau lăn ra đây! ''

Đừng nhìn lão phu nhân lớn tuổi, một tay mở toang cánh cửa mạnh đến nỗi cửa gãy lìa văng ra hai bên, cảnh tượng bên trong lập tức hiện rõ ràng trước hàng trăm con mắt.

Chỉ thấy trước đó diễn ra một màn kinh hãi thế tục, thân người nam nhân cao lớn không mảnh vải đang đè trên người của một nữ nhân y phục đều thoát, lộ ra một cơ thể như rắn nước trắng noãn, bị nam nhân mãnh liệt ra vào mà phóng đãng đỏ hồng mặt mày kêu to ra. Nam nhân một thân vận động với nữ nhân bên dưới, lại cùng với nữ nhân thân người trần truồng khác đối miệng cuồng nhiệt, phát ra âm thanh đáng xấu hổ, bàn tay nam nhân to lớn dạo chơi trên người nữ tử kia, khiến nàng ta hai mắt mơ hồ phóng đãng kêu khẽ đòi hỏi, ấn đầu nam nhân tới chỗ kia loan lổ vết máu cùng vết trắng của mình, ngâm nga ra tiếng.

Nữ nhân nằm dưới thân kia không ai khác chính là Đinh gia trưởng nữ, tài nữ Liêu thành, Đinh Vị Mân.

Nữ nhân còn lại phóng đãng kia lại là thứ nữ thân thích họ hàng xa của lão phu nhân, Yến gia Yến Liễu Đào.

Còn nam nhân kia, thật sự rất kinh thế hãi tục, chính là Dật đại lão gia! Dật Tri huyện!

Quả nhiên là một màn kinh hãi thế tục, đồi bại đến không thể tục hơn!

Lão phu nhân nhìn một màn này, ban đầu chính là ngây người dại ra, sau đó lập tức hai mắt đỏ au, cuồng bạo chạy tới, đạp ba người đang lăn lộn kia, đánh đến tàn nhẫn, như một phụ nhân điên mà mắng chửi.

'' Cái đám ti tiện các ngươi! Ti tiện! Ta đánh chết tiện nhân này! Ta đánh chết lũ ti tiện các ngươi!''

Dật Lam Phong cùng Đinh phu nhân hoàn toàn bị kinh hãi mà dại ra, sau đó thấy lão phu nhân đánh người như hạ quyết tâm giết chết ba mạng, lập tức biến sắc chạy tới kéo người ra.

Đinh Vị Mân bị lão phu nhân vả cho mặt mũi sung tấy lên, vốn còn đang mơ màng lập tức thanh tỉnh, còn đang hoài nghi chuyện gì, liền bị lão phu nhân mặt mũi đáng sợ đánh tới, móng tay bà ta quẹt một đường, máu chảy thành hàng, đau đến thét lên. Đồng dạng Yến Liễu Đào bị lão phu nhân đập đầu xuống đất mà thanh tỉnh, cùng theo bản năng đau đớn mà la lên.

'' Phu nhân tha mạng___! ''

Lão phu nhân nghe hai nàng ta la lên, lập tức muốn hạ tay đánh tiếp, lại bị Dật Lam Phong sắc mặt trắng bệch kéo ra, tay liền huơ vào không trung, điên tiết gầm lên.

''Buông ra! Ta phải đánh chết hai tiện nhân này! Dám ở dưới mắt của lão phụ nhân ta quyến rũ nam nhân của ta! Ta đánh chết các ngươi! Lũ tiện nhân! ''

Đinh Vị Mân cùng Yến Liễu Đào vốn còn mơ màng không hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng rít gào của lão phu nhân, mới không quan tâm cái đau mà nhìn rõ, Dật lão gia cả người trần truồng nằm trên đất thổ huyết, thân thể bị bại lỗ, hạ thân đau xót chất dịch chảy ra, lập tức khiếp sợ đến run bần bật, kinh hồn co người thét lên.

Đinh Vị Mân bị đau đến choáng váng, được Đinh phu nhân ôm tới kéo người ra, thứ kia của Dật lão gia vốn đang ở trong hạ thân lập tức trượt ra ngoài, cơn đau như xé người ập tới, nàng ta trợn trắng hai mắt nhìn trừng trừng vết máu dưới hạ thân mình, lại nghe lão phu nhân rít gào, xung quanh một đống người đủ bộ dạng nhìn nàng ta khinh bỉ, có người còn tức giận nhổ nước bọt tới. Đinh Vị Mân lập tức toàn thân lạnh lẽo, khiếp sợ run bần bật, hóa điên lắc đầu.

'' Làm sao có thể?! Làm sao có thể?! ''

'' Thứ tiện nhân! Già mồm già miệng bảo muốn gả cho con trai ta, lựa lúc ta không để ý lập tức trèo lên giường của nam nhân ta! Tiện nhân! Thanh cao gì chứ?! Đích thị là một tiện tì phóng đãng cầu hoan! Ta giết chết ngươi! ''

Yến Liễu Đào ôm đầu đầy máu nghe lão phu nhân rít lên, lập tức khóc lóc bò tới, ôm chân lão phu nhân khóc rống lên thảm thương.

'' Cô cô nghe cháu! Cháu bị oan! Cháu không có ý như vậy với lão gia, cháu không biết vì sao vì sao....''

Lão phu nhân đỏ mắt nhìn, lập tức mắng một tiếng tiện tì, mạnh chân đá thẳng nàng ta ra xa, lực đạo cực mạnh, đánh cho Yến Liễu Đào thân người trần truồng tông thẳng vào cạnh bàn, lập tức hôn mê.

Đinh Vị Mân đỏ hai mắt nhìn Yến Liễu Đào hôn mê, bên tai nghe âm thanh khóc khàn của Đinh phu nhân, nhìn lão phu nhân đỏ mắt tóc tai rũ rượi gầm chửi tiện nhân, hai mắt hận thù của Dật Lam Phong, còn có Dật lão gia không hiểu vì sao nằm đó thổ huyết, công tử tiểu thư có tiếng trong Liêu thành đều đang ghét bỏ khinh bỉ nàng ta, lập tức choáng váng ngây dại, như điên bò tới, run rẩy khàn giọng nức nở.

'' Phu nhân không phải Mân Mân! Ca ca ,Mân Mân không biết chuyện....phải rồi... là có kẻ.. có kẻ định vu hại cho Mân Mân, ta mới không___ ''

Lời còn chưa dứt đã bị một cước của người đá cho mặt mũi nghiêng qua một bên, người này kì lạ lại không phải lão phu nhân, chính là Dật Lam Phong mặt mũi biến sắc âm trầm phẫn nộ kia.

Hắn rống một tiếng: ''Im miệng! ''

Một đá của hắn hoàn toàn rất bạo lực, khiến cho Đinh Vị Mân mặt mũi sung phù lên như đầu heo, Đinh phu nhân lập tức thét lên sợ hãi bò tới đỡ con gái, cong người quỳ van lạy.

'' Dật đại thiếu...... tha mạng tha mạng... ''

Đương lúc mọi chuyện diễn ra đến bất ngờ như vậy, người có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt nhất, không ai khác chính là Trần A Nam, Vân Tiểu Nghi bên người bộ dạng ghét bỏ khinh bỉ, liên tục phun nước bọt. Trần A Nam bộ dạng lạnh lùng mà nhìn, nhìn một màn trước mắt, mặc dù đúng như bản thân nàng dự tính, nhưng là cũng có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Chẳng hạn như chuyện ba người phong lưu như thế này, nàng chỉ nghĩ đến việc Đinh Vị Mân thoát y mất sạch mặt mũi, lại không nghĩ tới nhảy vào bể nước đục này còn có cả Yến Liễu Đào cùng Dật lão gia. Cái này có phải là ác giả ác báo, nhân quả không đợi ai hay không?

Đinh Vị Mân tình cờ ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt điên dại đối diện với ánh nhìn lãnh lẽo như nhìn một con kiến hôi của A Nam, khí thế cao ngạo lạnh lùng, đứng trên cao nhìn xuống, bộ dạng Đinh Vị Mân hèn mọn thế nào, rất rõ ràng. Nàng ta như phát điên, bổ nhào tới chân Trần A Nam, vì hạ thân cùng hai chân bị thương, chỉ có thể như điên như dại túm lấy gấu váy của A Nam, rít lên từng âm thanh chói tai.

''Là ngươi! Là ngươi hại ta! Chính ngươi hại ta! Tiện nhân nhà ngươi lại dám lên kế vu hại bản tiểu thư! Phu nhân! Phong ca ca! Mẫu thân! Là tiện nhân này hại ta! Mọi người phải tin ta! Là tiện nhân này! Tiện nhân ngươi mau nói! Mau nói chính ngươi hại ta!''

Mọi người xung quanh nhìn nàng ta gầm thét, lập tức cùng nhau suy nghĩ, Đinh tiểu thư điên rồi.

Trần A Nam lạnh lẽo nhìn người dưới chân ra sức gầm thét, Vân Tiểu Nghi ghê tởm đá phăng nàng ta ra, hùng hổ nói.

''Cái đồ không biết xấu hổ này! Tự mình làm chuyện xấu lại dám vu oan cho cô nương nhà ta! Thật sự không biết điều! ''

Trần A Nam bình đạm nhìn Đinh Vị Mân sống dở chết dở điên cuồng hướng nàng gầm lên là nàng hại nàng ta, không khỏi khí lạnh bức ra mười phần, ánh nhìn lạnh như băng chế giễu nhìn xuống Đinh Vị Mân, tựa như nàng ta là một con cá vẫy vùng trên mặt đất, trợn trắng mắt vì sắp chết, không khỏi cười lạnh ra tiếng, chế nhạo nói.

'' Đây là Đinh gia trưởng nữ, tài nữ tuyệt sắc, cùng với Dật đại thiếu gia một đôi kim ngọc của Liêu thành sao? Nghe đồn Đinh tiểu thư tài sắc vẹn toàn, luôn khiến người ta mở rộng ánh nhìn, nay nhìn tới, quả nhiên không sai, thật sự là phóng đãng đến mù mắt người khác! Dật phủ cho mời chúng ta đến làm khách, một màn này có phải là muốn chiết đãi chúng ta không? Nếu thật, Dật phủ cùng Đinh gia, quả thật khiến người khác kinh hãi, chuyện đồi phong bại tục như vậy, thiết nghĩ Dật đại thiếu cần cho chúng ta một lời giải thích! ''

Âm thanh nàng lạnh như gió Tây Bắc, chứa đậm mười phần cười khinh, chỉ vài câu nói, đã buộc hai chân Đinh gia cùng Dật gia vào một con thuyền, thuyền lật cùng chết, thuyết không lật cũng bị sóng lớn đánh cho lật! Một nước đi này, hoàn toàn triệt bỏ đường thoát của hai nhà thế gia đứng đầu Liêu thành. Đám người Dật Lam Phong nghe tới, lập tức mặt mày trắng bệch, lão phu nhân hai chân nhũn ra vô lực ngồi sụp xuống, Dật phủ mấy trăm năm làm thế gia, nay chỉ vì Đinh gia hãm hại mà sụp đổ, bà lập tức nhìn tới hai mẹ con Đinh gia kia mà nghiến răng hận thù.

Âm thanh xung quanh xầm xì ghét bỏ, nhìn hai nhà Đinh, Dật quấy một màn kinh hãi thế tục như vậy có không ít người đã phun nước bọt tới, tiếng nói tức giận lập tức vang lên trong đám người.

'' Dật phủ cùng Đinh gia các ngươi không để chúng ta vào mắt đúng không?! Thật sự là một lũ hạ tiện, chúng ta nhất định không để cho những kẻ đồi phong bại tục, xem thường luân lý này đứng giữ Liêu thành, chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo thánh thượng, trừng phạt rõ ràng! ''

Người nói là một vị quan to ở Liêu Thành, ông ta nói xong lập tức phẫn nộ đến râu đều rung, phất tay áo, kéo thê tử cùng nhi tử khinh bỉ phi một bãi nước bọt, quay người rời đi. Đám người xung quanh thấy thế đều gật đầu đồng ý tâu lên thánh thường, liền kéo gia quyến rời khỏi chốn ô uế này.

Trần A Nam đáy mắt âm trầm quan sát dòng người bỏ đi, lại nhìn Dật Lam Phong hai mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm đống người bỏ đi kia, sau đó chỉ thấy hắn nhoẻn miệng cười ghê rợn, vẻ sát khí không giấu được tràn ra, âm ngoan cười to lên.

'' Ngày hôm nay, bất kể ai trong các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi đây! ''

Một tiếng quát của hắn khiến đám người dừng chân, chưa đợi bọn họ tức giận khinh bỉ, lập tức bị một toán quân áo đen đông đúc xuất hiện bao vây, bao kín lấy toàn bộ Tuyết viện, ngay cả một con ruồi cũng không thoát được.

'' Dật Lam Phong! Ngươi đây là muốn làm cái gì?! '' vị quan to kia thấy tình thế này, bị người bắt trói lại, những người khác cũng không khá khẩm hơn, lập tức tức giận đến gầm lên.

'' Bổn thiếu gia đã nói rồi, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng trốn thoát! ''

Vẻ mặt hắn âm trầm cười lạnh đến ghê rợn, kết hợp với toán quân áo đen đông như kiến, đám khách khứa đều bị dọa cho ngây người.

Trần A Nam đứng đó, nhìn một bên mặt điên cuồng của Dật Lam Phong, hàn ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net