Chương năm mươi tám. Tựa giấc mộng phù du (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừng đông lên cao, tia nắng xuyên qua những phiến lá lớn của cây bồ đề, ánh lên sắc xanh lung linh rọi xuống mặt đất dưới chân, gió ấm mang theo hương hoa, cành liễu bên hồ rũ xuống dường như gần chạm vào mặt hồ xanh biếc ấy, sương đọng trên phiến lá vốn đã sớm tan khi gặp nắng, cảnh vật hài hòa yên tĩnh.

Giữa khung cảnh yên bình ấy, dưới gốc bồ đề lớn đến nỗi mười người ôm không xuể lại hiện hữu một bóng người ngồi đấy. Người nọ một thân tím y, chỉ thêu đằng vân, tóc đen ba ngàn như lụa khẽ vấn, cố định bởi mảnh lụa quý. Chỉ thấy người này dung nhan khuynh thành, dưới ánh xanh lung linh từ cây bồ đề tựa như một nụ hoa e ấp đang dần nở rộ, mơn mởn đến động lòng người. Mày tựa nhánh liễu trên mặt hồ, đôi mắt hạnh che giấu dưới làn mi dài đen tuyền như cánh bướm, cánh mũi tựa ngọc điêu khắc, đôi môi hồng nhuận đầy sắc màu, tựa như được thần yêu thích mà tạo nên. Một thân ngồi dưới gốc bồ đào yên lặng, hai tay bó gối ôm lấy chính mình. Người này không ai xa lạ, chính là Trần A Nam.

Trần A Nam ngồi lặng người ở đấy rất lâu, đôi con ngươi đen tuyền trong như mặt hồ soi gương không có tiêu cự, thẩn thờ nhìn vào khoảng không vô tận trước mắt. Nàng không rõ bản thân đang ở đâu, chút kí ức còn sót lại chỉ là cảnh tượng vực sâu vạn trượng đen hun hút nuốt chửng nàng, đương lúc nàng sợ hãi liền có người vươn tay ôm lấy, kéo nàng vào lồng ngực rắn chắc lại to lớn, dung nhan hắn mơ hồ, trước khi ngất đi nàng chỉ nhớ được mảnh hắc bào tung bay, một bên gò má mơ hồ của người nọ, sót lại cũng chỉ có cảm giác khó nói trong ngực, khiến nàng mơ hồ tự nhủ, người nọ là ai, còn nàng rốt cuộc đã chết hay còn sống?

Nếu là đã chết thì cảnh tượng trước mắt này là nơi nào, không giống như với Qủy Môn Quan đã từng một lần đi qua, chẳng lẽ là chốn bồng lai tiên cảnh, nơi ở của thần tiên?

Trần A Nam khẽ lắc đầu, chỗ ở của thần tiên cũng không có khả năng đem tới một xúc cảm quen thuộc đến như vậy, dường như sâu trong kí ức đã từng biết đến nơi này, nhưng là chốn nào, rốt cuộc lại không thể nhớ ra.

Trần A Nam lúc này chỉ cảm thấy mơ hồ ngây ngốc, chỉ biết yên lặng ngồi dưới gốc bồ đề, thầm nghĩ chờ đợi theo bản năng.

'' Đợi muội__ các tỷ đợi muội__''

Âm thanh non nớt vang lên giữa không gian yên tĩnh này thành công kéo tâm trí Trần A Nam về, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói này, dưới đáy lòng nhịn không được run lên, cảm thấy tiếng nói này vì sao lại quá quen thuộc?

Bên kia bờ hồ, một đám trẻ gần năm sáu đứa cùng nhau chạy tới, tất cả đều là nữ hài, bộ dạng nhỏ nhắn cao thấp khác biệt, chỉ thấy các nàng đều một dạng không vui liếc nhìn nhau, nữ hài nhìn có vẻ cao lớn nhất trong đám sau khi cùng đồng bọn dừng chân, liền hướng về phía sau quát lên.

''Thật chậm chạp! Còn không mau nhanh lên?''

Từ xa chạy tới thêm một nữ hài, nàng thân người nhỏ bé hơn các nữ hài kia rất nhiều, áo bông màu đỏ thêu hoa, quần vải cùng một màu bao trọn lấy thân ảnh nhỏ bé của nàng, nhìn từ xa không khỏi khiến người ta liên tưởng đến tú cầu, tròn tròn lại đỏ đầy ý vui. Nữ hài này dùng đôi chân ngắn cũn của mình, bập bẹ chạy tới, tóc đen búi tròn hai bên như na tra, mảnh vải cột màu hồng còn dư tung bay theo gió, lộ ra dung nhan trắng ngần như ngọc, hai má hồng hồng như tô son, đôi mắt tròn như ngọc, đen láy như chứa đựng được cả vì tinh tú, đôi môi chúm chím như nụ hoa e ấp không ngừng mở ra khép lại hít thở, hoàn toàn là một tiểu cô nương đáng yêu đến người người yêu thích, tựa như bảo bối của thần đi lạc xuống dân gian.

Chỉ thấy nữ oa này vội vội vàng vàng chạy tới, hai má hây hây, vừa thở vừa đáng yêu nói.

''Các tỷ tỷ đợi muội___''

Lúc này Trần A Nam không thể không biến sắc, nàng đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng, hai mắt mở lớn chứa tia kinh hoàng khẽ ửng hồng, đôi môi run rẩy, nhìn chằm chằm bóng dáng nữ oa màu đỏ nhỏ nhắn kia.

Nàng ngỡ bản thân điên rồi, bởi nữ oa kia từ trên xuống dưới, hoàn toàn là bộ dạng giống hệt nàng lúc nhỏ.

Trần A Nam đứng bên kia hồ, nhìn chính mình lúc nhỏ hấp tấp chạy tới đám nữ oa kia, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đáng yêu vô hạn, đôi mắt to tròn ngây ngô hướng tới các nàng, vui vẻ cười lên.

''Các tỷ tỷ, hôm nay chúng ta sẽ chơi cái gì?''

Dứt lời liền vội đưa bàn tay nhỏ nhắn níu lấy tay áo của nữ hài lớn nhất, chưa được một khắc liền bị người hất ra, nữ hài lớn nhất bộ mặt cau có nhìn nữ oa áo bông đỏ, nặng giọng quát lên.

''Không cho ngươi cầm! Thật đáng ghét!''

Nữ oa áo bông đỏ bị nàng quát không khỏi ngây người trừng to mắt, run bần bật, đôi con ngươi ngập nước ngây ngô giấu hai tay ra đằng sau lưng, mở miệng nói.

''Muội không cầm nữa... Du tỷ đừng ghét muội...''

Các nữ oa khác nhìn nàng ánh mắt ngập nước đáng thương hề hề, nhưng tuyệt không rơi lệ, lại có dung mạo đáng yêu như nụ hoa, không khỏi nhìn nhau, không vui bĩu môi, bởi vì còn nhỏ nên không tài nào giấu được tia ganh ghét dưới đáy mắt, có người nhịn không được liền mở miệng gay gắt chế giễu.

''Du tỷ mặc kệ nàng ta đi, chúng ta cũng không cần nàng ta cùng chơi mới vui.''

Xung quanh liền có mấy người hùa vào đồng ý, nữ oa áo bông đỏ nghe vậy, lập tức biến sắc sợ hãi, lắp bắp níu lấy người vừa nói, khẽ run giọng nói.

''Hoan tỷ tỷ...cho muội chơi với, muội hứa sẽ ngoan..bình thường..bình thường chúng ta đều chơi với nhau mà..''

Nữ hài gọi là Hoan tỷ tỷ bị nàng víu lấy, không khỏi bực mình đẩy thân ảnh nhỏ bé kia ra, tức tối quát lên.

''Chúng ta mới không thèm chơi với kẻ đọc sách như ngươi! Ngươi về mà chơi với tỷ tỷ nhà ngươi ấy!''

Thân ảnh bé nhỏ bị đẩy ngã, một màn này chọc cho đáy lòng Trần A Nam lạnh lẽo, rốt cuộc nàng cũng mơ màng nhớ tới khoảng khắc này, còn không phải lúc bản thân được cha cho đi đọc sách, tin tức lan khắp thôn Vĩ Qúy, sau đó đám bạn còn chơi với nàng lập tức đỏ mắt quay lưng không chơi nữa sao?

Trần A Nam nhìn bản thân dung nhan ngây ngô đáng thương không hiểu chuyện, sợ hãi nhìn đám nữ hài kia dần dần bỏ lại bản thân chuẩn bị sang hồ chơi, không đi với nàng, Trần A Nam tâm co thắt, bởi sau lúc này nàng liền phá tính, từ một đứa trẻ thuần lương trở thành đệ nhất phá phách ngương bướng, căm thù gia đình, chán ghét sách vở. Trần A Nam nhịn không được đau xót muốn bước tới muốn đỡ lấy chính mình, chưa kịp bước tới liền nhìn thấy cảnh tượng chính mình bất chấp chạy tới, níu lấy các nàng, oan ức nói.

''Đại tỷ nhà muội bận chuyện...muội không dám.. các tỷ tỷ cho muội chơi với..muội sẽ ngoan mà..''

Nữ hài tức giận đẩy nàng, lập tức hung hăng chỉ vào mặt nàng quát lên.

''Đại tỷ nhà ngươi bận cái gì chứ? Chính là không thèm chơi với cái đồ bỏ đi như ngươi mới mưu đồ quăng ngươi cho chúng ta! Đại tỷ nhà ngươi bộ dạng không tốt đẹp gì, lại dám giành Viễn ca ca với tỷ tỷ nhà ta, ta cho ngươi biết, đại tỷ nhà ngươi, cả nhà ngươi, ngươi, đều là đồ bỏ! Đồ bỏ bày đặt đọc sách nữa chứ! Chúng ta mới không thèm chơi với ngươi! Đồ xấu xí!''

Xung quanh vang lên tiếng cười cợt, 'đồ xấu xí', 'đồ bỏ' vang vang khắp nơi, Trần A Nam nháy mắt trắng bệch dung nhan, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Nữ oa áo bông đỏ lệ rơi tung hoành, nức nở khóc lên, giận dữ nhào tới đẩy người, vừa mắng vừa khóc.

''Không cho nói xấu tỷ tỷ ta! Các ngươi mới xấu! Ô oa__!''

''Đồ xấu xí nhà ngươi dám đẩy ta?!''

Nữ hài bị đẩy té, lập tức giận điên lên nhào tới, mạnh tay đẩy nữ oa áo bông đỏ một cái, sức lực hài tử đang lớn chính xác rất có lực, cái đẩy này chính là đẩy một cái, nữ oa áo bông đỏ lập tức té xuống hồ lớn.

''Không__!''

Trần A Nam ở bên kia hồ nhìn thấy lập tức thất kinh, trắng bệch mặt mũi, nhào vào trong hồ, nhưng lúc này nàng mới thật sự khiếp sợ, bởi bản thân lại như vong hồn du đãng không bị nước hồ làm ướt, càng không thể đưa tay ôm lấy chính mình lúc nhỏ. Nàng khiếp sợ nhìn bàn tay mình xuyên qua thân thể nhỏ bé đang vũng vầy trong nước kia, nào còn để ý đến đám nữ hài kia vì khiếp sợ mà chạy tán loạn đi mất, chứng kiến bản thân ngày càng chìm xuống, thân thể càng lúc càng không chuyển động, dung nhan trắng bệch, đáy lòng đau xót vô cùng.

Vì sao?

Rõ ràng là nàng không nhớ có chuyện này xảy ra? Rõ ràng không có chuyện bản thân ngã xuống hồ!

Thứ nàng nhớ chính là bản thân sau khi bị bọn họ đánh đuổi, lập tức khóc lóc chạy về nhà muốn kiếm người tố cáo, lúc về cả nhà trống không, người người đi làm, mình lại nghĩ nhầm bản thân bị bỏ rơi, mới khóc đau lòng ngồi bệt dưới đất, thầm oán tất cả mọi người.

Sự việc lúc này chính là không giống với những gì nàng có trong kí ức.

Mắt thấy bản thân càng lúc chìm sâu xuống hồ, Trần A Nam khiếp đảm vô cùng, toàn thân đau đớn rét lạnh, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nàng lầm bầm, ngay chính bản thân cũng không nhận ra.

''Cứu ta.. cứu..''

Ùm một tiếng lớn, đến khi Trần A Nam từ trong hoang mang tỉnh lại, đã thấy có người đang ra sức kéo nữ oa áo bông đỏ ướt như chuột lên bờ. Nàng kinh hỉ, lập tức muốn phi tới, nhưng là chân như bị thứ gì giữ lấy, không thể động, chỉ có thể trợn mắt nhìn bên kia hồ. Nhìn chính mình được người cứu lên, chỉ thấy người này thân không lớn, gầy gầy, đôi vai tuy có chút rộng, quần áo đen tuyền dính sát vào người, bộ dạng chỉ là tiểu thiếu niên đang trưởng thành. Nàng không nhìn rõ dung nhan của thiếu niên này bởi hắn quay lưng về phía nàng, chỉ để lại bóng lưng như tùng, khí phách lúc ẩn lúc hiện, có lẽ vì còn nhỏ tuổi nên khí phách mới mơ hồ như vậy, nhưng cũng khiến người ta không thể không ngoáy đầu nhìn lại mấy lần.

Chỉ là bóng lưng này, lại có thể khiến A Nam khẽ run, đáy lòng âm ỉ không thôi.

Mễ Bối: tôi quay lại rồi đây, tết sắp hết, lịch trống chuẩn bị kín mít, tôi buồn đến nao lòng, lại nhìn bản thân thêm ba vòng cân, thật sự rất bi thống__! Tuần tới, có lẽ lịch đăng truyện sẽ có thay đổi vì lịch công việc, thay đổi khi nào cùng thế nào, tôi sẽ báo ngay khi có kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net