Chương sáu mươi ba: Vấn đề bạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần A Nam cứ ngỡ bản thân đã đi qua một đời người, thân già sức kiệt, đích đến là Qủy Môn Quan đã ở trước mắt mở rộng cánh cửa gỗ đen như trời đêm kia thì đột nhiên hai mắt đau nhói, nặng như đeo chì khẽ động, ánh sáng như lưỡi đao xoẹt qua khó mà thích ứng, đợi được một lúc, Trần A Nam thẫn thờ nhìn bầu trời xanh trên cao, tia nắng lấp lánh phía sau những đóa vân tiên, cánh ưng chao lượn, trong đầu chỉ là một mảng mơ hồ.

Ngay lúc nàng còn nghĩ bản thân sẽ cứ như vậy ngây ngốc nhìn mây trắng đến cuối đời thì từ sâu trong đầu lại nhảy ra vô số hình ảnh, vùn vụt như gió lốc, chèn ép đến thùy thái dương nàng thật đau.

Đôi con ngươi đen như châu ngọc, trong như mặt hồ soi gương của nàng hiện lên một tầng hơi nước mỏng, dung nhan vốn nhuận sắc xuân nay trắng bệch, khóe miệng nứt nẻ run rẩy, chỉ thấy nàng xót xa khàn khàn khẽ gọi hai tiếng 'nhị gia'.

Trần A Nam thử muốn động thân người, cơn nhức mỏi xé cả linh hồn, ép nàng nhịn không được khẽ hít một cái thật lớn, nàng run hai mắt khẽ chớp, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bên tai là tiếng nước róc rách như tiếng cầm, Trần A Nam khẽ nghiêng đầu, đôi đồng tử nàng lập tức co thắt, hình ảnh Hoắc Phẩm Ngôn nằm cách đó không xa như một lưỡi đao đâm sâu vào lồng ngực, hắc y rách nát, dung nhan trắng bệch vô hồn bị mái tóc đen tuyền ẩm ướt che đi, chỉ lộ ra cánh môi vốn đầy sắc màu nay nứt nẻ khô cằn, thậm chí còn có vết máu ứ động, toàn thân nhếch nhác, nhưng ở giữa hai người, ngăn cách chính là mười ngón đan xen, đến lúc cuối người này vẫn như trước lì lợm không thả tay nàng ra.

Tâm nàng tưởng như bị người ta nắm lấy giày vò đến khó chịu, bất chấp nhức mỏi mà bật dậy bò tới bên người hắn. Trần A Nam đưa đôi bàn tay không khống chế được mà run rẩy của mình chạm vào dung nhan của hắn, lúc vén được đám tóc mây quấn trên mặt hắn lộ ra dung nhan trắng bệch, đôi con ngươi hắc mâu lúc nào cũng ẩn ẩn tia chòng ghẹo đáng đánh đòn không xuất hiện, cánh môi đầy sắc vô sỉ khẽ cong mở lời dây dưa cùng nàng nay thật yên tĩnh, giữa mi tâm luôn ẩn hiện tia ngạo khí nay trông mấy phần ảm đảm, hắc y nhếch nhác, chỗ lành chỗ khuyết, lộ ra vùng ngực cường tráng cùng làn da trắng hỗn độn vết máu khô ứ động, phía dưới xương quai xanh bên trái, một chữ Tội như điêu khắc, giữa làn da trắng bệch tổn thương, sắc đỏ của chữ Tội như muốn chọt mù mắt A Nam, như một vết sẹo vĩnh hằng, như dây xích lưu đày linh hồn.

Một phách của ngươi đổi một chữ tội, đời đời chuyển kiếp đều phải mang theo.

Đời đời kiếp kiếp, âm thanh như ma chú quấn lấy Trần A Nam, ép lồng ngực nàng phập phồng, trước mắt dường như cả thế giới sụp đổ, đau đớn khôn cùng.

Tách một tiếng, những giọt nước như trân châu rơi từ hốc mắt của nàng, ti ta tí tách, vỡ òa khi chạm đến dung nhan của người đang nằm.

Hoắc Phẩm Ngôn cảm thấy tâm tình rất bất ổn, hắn lạc giữa không gian đầy sương mù, tứ phía bát phương một màu đen tuyền, dường như bị thứ gì giữ lấy, không thể tiến không thể lui, đột nhiên cảm thấy trên mặt nặng nề, có thứ gì chạm lên mặt hắn, khiến cho lồng ngực dường như bị khuyết nay nóng rực cháy bỏng, từ trong thâm tâm vang vang âm thanh ép buộc bản thân tỉnh lại.

Cho đến khi hắn thoát khỏi sương mù, đánh tan bóng đêm, nặng nề mở mắt hứng chịu tia nắng chiếu tới đau nhức, Hoắc Phẩm Ngôn hai mắt có chút không khống chế mà ngẩn người nhìn người trước mắt như hoa trong sương, đôi gò má thiếu sắc hồng, làn da trắng mệt mỏi, nhưng không giấu được nét khuynh thành đảo trời ngược đất, chỉ thấy nàng hoa lê đái vũ, rơi lệ đến nỗi tâm hắn đều đau.

Trong đầu chạy vùn vụt rất nhiều hình ảnh khiến hắn không nắm bắt được, lồng ngực đau tê rần, toàn thân đều nhức mỏi, khí huyết thiếu hụt, tất cả những thứ này đều không khiến Hoắc Phẩm Ngôn để tâm, tâm tư của hắn, dường như giống như trước nay, đều ngoan cố đặt hết lên cho một người, nhìn nàng thương tâm, hốc mắt tí tách nhả ngọc, hắn đều cảm thấy không vui nổi, bất chấp tất cả, đưa đôi tay lớn đầy vết chai năm tháng chạm vào mặt nàng, đôi hắc mâu đen như vạn trượng khẽ cong, như chứa ngụ tất cả ngũ vị trên thế gian này, khàn khàn khẽ nói.

''Nàng khóc cái gì chứ?''

Trần A Nam nghe tới đó, nước mắt không thể khống chế, như đê vỡ, non nớt dùng mặt cọ cọ lên lòng bàn tay của nam nhân, đôi con ngươi đen như châu ngọc một mực nhìn hắn, Hoắc Phẩm Ngôn cảm thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, lại nhìn tới tay nàng ôn nhu đặt trên lồng ngực bên trái hắn mà vuốt ve, tâm liền một mảng mềm như nước xuân, chỉ có thể dùng yêu thương mà nhìn, lau đi lệ trên khóe mắt A Nam.

''Đừng khóc.''

''Cái tên chết tiệt chàng..''

''Nương tử mắng vi phu, vi phu thật thương tâm.''

Phốc một tiếng, Trần A Nam nhịn không được cười ra, Hoắc Phẩm Ngôn nhìn nàng dở khóc dở cười, khóe môi càng cong, động tác càng ôn nhu cùng thương tiếc nắm nàng trong lòng bàn tay.

Trần A Nam cọ cọ trên tay hắn, đau lòng vuốt ve chữ khắc trên ngực hắn, ánh mắt ẩn chứa ngũ vị tạp trần nhìn thẳng vào đôi hắc mâu của nam nhân, nghiêm túc khàn giọng bảo.

''Nhớ ra?''

''Ừ.''

''Biết sai sao?''

''Ừ.''

''Không có lần sau.''

''Ừ.''

Trần A Nam khẽ hạ lông mi, dựa vào tay Hoắc Phẩm Ngôn, khóe mắt rơi xuống giọt lệ trong suốt, giữa mi tâm đầy đau thương, chỉ nghe thấy nàng khẽ nỉ non.

''Nếu chàng lại vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ rất thương tâm..''

Tim Hoắc Phẩm Ngôn như bị đào ra một mảng lớn đau âm ỉ, ôm thân ái của hắn vào lồng ngực, đôi tay siết lấy chặt chẽ, như hận không thể khảm nàng vào tận xương tủy của mình, để rồi đời đời kiếp kiếp, mọi lúc mọi nơi, không ai có thể tách hai người bọn họ ra.

''Tuyệt không có lần sau.''

Như một lời thề, kiên định bất khuất, dù núi dời biển lấp, vạn vật đổi thay, Hoắc Phẩm Ngôn nhất quyết không phạm vào sai lầm đó một lần nào nữa.

Tự bản thân đẩy người trong lòng đi, cảm giác ăn mòn hắn đến khốn khổ cùng cực này, hắn không nguyện lại tái diễn lần khác.

Cứ thế cả hai người ôm ôm ấp ấp, trao đổi tình cảm, đến khi mặt trời lên tận ba sào, hai người này mới bắt đầu dò xét cảnh vật xung quanh.

Cây xanh rậm rạp, cánh ưng chao đảo, dòng suối rầm rì, vạn vật đều xa lạ.

Nhưng điều khiến cho bọn họ chấn kinh không phải vì bị trôi tới một nơi lạ lẫm, mà chính là từ trên xuống dưới hai người, ngoài cảm giác như đeo chì mệt mỏi, đôi chỗ bị bầm đau xót, thì chính là hoàn hảo không một vết thương. Lại nhìn tới y phục rách nát của cả hai, thậm chí trên trang phục còn đọng cả vệt máu đã khô, thế nhưng lại không có vết thương nào trên người, thật sự rất khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Trong đầu Trần A Nam như có như không vụt qua một bóng người bạch y cùng với tiếng chuông đồng ngân ngân, nhớ tới nàng ta bảo trả lại một đời cho bọn họ, liền thanh tỉnh hiểu rõ.

Rất có khả năng nàng và Hoắc Phẩm Ngôn đã bỏ mạng khi bị rơi xuống vực sâu, chính là được vị Phán quan kia nâng đỡ cứu lấy, thoát khỏi một kiếp đến gặp lão Diêm Vương đàm chuyện chuyển sinh.

Bốn mắt giao nhau, liền hiểu đối phương cũng nghĩ giống mình, cả hai không khỏi dở khóc dở cười, cũng cảm thấy thật may mắn mà siết lấy tay người nọ, mười ngón đan xen, không chia không rời.

''Thật khiến người khác lo sợ.'' Trần A Nam tựa vào ngực Hoắc Phẩm Ngôn thì thầm, trí nhớ đầy đủ, nhớ tới người nọ bảo nàng cùng nam nhân này sống lại tất có huyền cơ trong đó, gì mà chúng sinh cùng vạn vật, ai nha, quả nhiên ngâm nước đã lâu, ngay cả khí lực suy nghĩ cũng suy giảm.

Hoắc Phẩm Ngôn yêu chiều đỡ lấy người trong ngực, xoa xoa gò má trắng bệch của nàng hòng lấy lại chút huyết sắc, ôn nhuận trả lời.

''Còn sống là tốt rồi, những chuyện khác nàng không cần nghĩ vội.''

''Đúng vậy, trước mắt phải thoát khỏi đây a.''

Hoắc Phẩm Ngôn đánh giá cảnh vật xung quanh, đôi hắc mâu đen như vực sâu vạn trượng ánh lên tia sắc bén lãnh huyết, một hồi trầm tư, liền ôm lấy người trong ngực đứng lên.

''Chàng nhận thức chỗ này?''

''Ừ, nếu ta đoán không sai, chỉ sợ chúng ta đã suôi theo dòng sông đến địa vực của Tây Lương.''

''Tây Lương? Làm sao có thể?''

Trần A Nam chấn kinh, phía đông Đại Tấn là Minh Mạc, phía Bắc chính là Tây Lương, trong Liêu thành có hai dòng sông lớn, một sông có hạ nguồn ở Minh Mạc, một sông lại có thượng nguồn ở Tây Lương. 

Giữa ba nước Đại Tấn, Minh Mạc cùng Tây Lương, thì Tây Lương từ xưa đến nay chính là bộ dạng nước chư hầu của Đại Tấn, khác với Minh Mạc tìm mọi cách gợi lên chiến sự, Tây Lương lại có mấy phần hòa nhã hướng về hòa bình giữa hai nước, tuy nhiên ngoài mặt thì là như vậy, còn bên trong sự tình như thế nào, chỉ sợ chính là dưới mặt nước có xoáy ngầm, trong xoáy ngầm lại có một cái xoáy khác a. 

Thậm chí hiện tại, tình hình chính trị của Tây Lương không mấy khả quan, bởi vì người đứng đầu quốc gia này, hiện chính là Đức phi lên ngôi vương buông rèm chấp chính, hậu cung Tây Lương không còn một vị hoàng tử nào còn sống, chỉ còn mỗi cửu hoàng tử năm nay bốn tuổi, việc vật đổi sao dời, hoàng thất Tây Lương vì sao lụi bại, Đức phi làm sao một tay nắm triều chính, chuyện này nếu viết ra bình thư, chỉ sợ là viết đến ba trăm cuốn thư còn khuyến mãi thêm một trăm hậu thư đi?

''Nếu đây là thượng nguồn sông, thì có lẽ phía trước sẽ có thôn dân?'' Trần A Nam dựa vào nam nhân bên cạnh đỡ đần mà đi, cũng tại hai chân nàng có vẻ vô lực, chỉ sợ ngâm nước lâu cơ mềm đi, tạm thời chỉ có thể dựa vào người bên cạnh dìu từng bước, nếu không phải nàng rõ ràng bản thân còn trẻ tuổi, lại có dan díu mờ ám với người nam nhân này, thì cảnh tượng này rất giống một lão hán nữ cùng đứa cháu hiền dựa vào nhau mà mưu sinh.

''Ta đoán đi tầm hai trăm dặm là tới.'' Hoắc Phẩm Ngôn không nóng không lạnh đáp, lực trên tay vẫn trước sau dịu dàng.

Trần A Nam gật gật đầu, được một lúc sau mới mơ hồ cảm thấy có chuyện không tốt, không nhịn được nhìn toàn thân mình, lại lia sang người bên cạnh nhìn mấy lượt, Trần A Nam hai mi nhíu chặt, khó khăn khẽ nêu lên suy nghĩ.

''Phẩm Ngôn.''

''Hm?''

''Có thôn là tốt... nhưng mà chàng có bạc chứ?''

Đúng vậy, vấn đề không phải là hai trăm dặm đường xa, cũng không phải một vương gia ngoại quốc lạc vào lãnh địa của quốc gia khác, tất nhiên càng không phải thân hai người hoa tàn ma dại, một bộ rách nát đáng thương, mà chính là có bạc hay không.

Người ta thường nói, có bạc có thể sai ma dùng quỷ. Tới thôn trấn, ngoài việc dừng chân tại một khách điếm nghỉ ngơi, còn phải thay xiêm y mới, mua tiếp một số dược liệu bồi thân kiện thể trong một thời gian, tiếp đến còn phải quay về Đại Tấn, chỉ cần hình dung một lượt, liền có thể thấy số bạc cần có không ít nha.

Trần A Nam đem tâm tư đầy hy vọng gửi gắm nhìn một bên sườn mặt họa thủy của Hoắc Phẩm Ngôn, mắt hạnh chạm hắc mâu, mặt nàng lập tức đen đi phân nửa, bên tai như nghe thấy vạn tiếng thiên lôi gõ chùy.

''Đừng bảo ta là chàng không có nhé..?'' âm thanh run rẩy phát ra từ miệng A Nam.

Đổi lại là một cái gật đầu đầy ý vị ngượng ngùng của nam nhân.

''Không phải chứ?! Thần vương gia của Đại Tấn ra ngoài ngay cả một đồng cũng không đem theo, không khỏi quá___ quá___''

''Từ trước đến nay ta vốn không nghĩ tới chuyện đem theo bạc khi ra ngoài.'' Hoắc Phẩm Ngôn nghiêm túc nhận định vấn đề.

Tất nhiên là không nghĩ rồi! Đi ra ngoài theo sau mông không phải mười cũng là mười lăm thuộc hạ, cái việc trả bạc tính tiền này làm sao tới lượt một vị vương gia cao quý như hắn ra tay?

Trần A Nam cảm thấy bản thân hứng chịu gió lạnh thổi qua hiu hắt.

''Bảo bối yên tâm, tin tưởng vi phu, bạc này không cần lo.''

Trần A Nam nhìn dung nhan nghiêm túc của Hoắc nhị gia, không nhịn được cảm thấy không hay, toàn thân rùng mình.

Ứng với linh cảm của A Nam, cho đến khi cả hai vào trong thôn, trên người đã đổi xiêm y mới sạch sẽ, ngồi trong phòng hạng nhất của khách điếm, trên bàn la liệt vật phẩm sáng bóng loáng, ánh lên sắc bạc lấp lánh gọi mời, chính là mười mấy nén bạc tinh chất.

Trần A Nam cảm thấy khóc không ra nước mắt, người này thế nhưng lại dám lẻn vào phủ nha trộm bạc trắng!

''Chàng.. chàng..!''

Trần A Nam ngón tay run run chỉ vào thân ảnh nam nhân đã thay đổi một thân xiêm y màu lam thoải mái, vải lụa thiên tằm cao quý, vừa tà vừa thiện, lam nhan họa thủy, cầm chiến phiết khẽ phẩy, ngọc thụ lâm phong, một nụ cười mười đại gió xuân.

''Có bạc có thể sai quỷ, nàng cứ thoải mái dùng đi.'' Hắn đắc ý cười lên, bộ dạng niềm nở xen lẫn vài tia ngại ngùng chờ người khen ngợi uy vũ, Trần A Nam đập đầu lên mặt bàn, rúng động mấy nén bạc nảy lên, khóc không ra nước mắt.

Người này làm sao có thể biến chất như thế chứ!

Mễ Bối: vừa viết cảnh hồng phấn vừa cười tủm tỉm, cảm thấy tôi sắp biến chất rồi (khóc) hồi nào giờ cứ bị các bạn đọc bảo mẹ kế, nay quyết tâm làm mẹ hiền, viết truyện sủng đến nổi gai óc, còn vấn đề máu chó có văng hay không, thật không dám cam đoan ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net