Chương sáu mươi bảy: Cửu cửu đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỉ thúc trong miệng nàng chính là quả cầu thịt kia, hắn là đại chưởng quầy dưới trướng của cửu cửu của nàng, cách ba tháng đều đi một chuyến qua Đại Tấn gặp nàng, thay mặt cửu cửu ngày ngày bận rộn bàn giao kế hoạch cùng sổ sách, lâu năm tiếp xúc cũng dần trở nên thân thiết, Bỉ chưởng quầy đối với người khác nghiêm khắc bao nhiêu, trước mặt A Nam lại gần gũi bấy nhiêu.

Bỉ chưởng quầy người trước đó có thê có con, làm chưởng quầy của một nhà có tiền kia, vốn phải sống một cuộc sống mĩ mãn, tuy nhiên sau này bị người ghen tị hắn tài trong việc gãy bàn tính mà hãm hại, nhà có tiền kia tin kẻ gian nghi hắn ăn bón mất bạc, lại muốn ăn nuốt số bạc thù lao năm tháng của hắn không trả, lập tức đánh đuổi, sau đó tố lên huyện nha, Bỉ chưởng quầy oán kêu trời đất, bị người đánh hai chục trượng, gia cảnh sa sút, thê nhi phải bò đi mượn bạc chữa trị cho hắn.

Đau khổ chính là nữ nhi mới sinh được một tuổi vì bệnh mà không có bạc liền lìa đời, nhà ba người khóc thấu trời, thấu đến tai A Nam sống tại nhà sư phụ gần đó nghe thấy tò mò chạy tới, sau khi đứng bên cạnh nghe sư phụ nàng thăm hỏi, không khỏi cảm thấy thương tiếc, liền chạy đi gặp cửu cửu đề bạt người, sau đó phát hiện Bỉ chưởng quầy này gãy bàn tính như chơi đàn, tính đúng đến từng con số, nhân tài xuất sắc bậc này may mắn thu được, khiến nàng vui vẻ đến mấy ngày. Bên phía gia đình Bỉ chưởng quầy mất nữ nhi, cả nhà ba người may mắn gặp Trần tiểu thư kéo ra khỏi vũng sình tăm tối kia, liền đặt nàng trên đầu trái tim, có cung kính mang ơn, cũng len lén xem nàng như nữ nhi mà đối đãi.

Trần A Nam đương nhi biết tâm tư của bọn họ, thái độ liền thân cận nhu thuận, vỗ về trái tim đau thương của nhà họ Bỉ.

''Trần tiểu thư! Thật sự là tiểu thư! Tiểu thư làm sao lại đến Tây Lương?''

Bỉ chưởng quầy mặt mũi đỏ bừng vui vẻ, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, nhưng quen biết nàng từ nhỏ đến lớn, hắn mù cũng nhận ra.

Trần A Nam cong mắt cười gật đầu, sau đó liền có chút nghiêm trọng nói.

''Bỉ thúc, lần này cháu bất đắc dĩ tới chỗ này, muốn nhờ thúc một chuyện. Hy vọng thúc không thấy phiền lòng.''

''Không hề gì, không hề gì. Tiểu Mịch, chuẩn bị phòng Thiên.''

Tiểu nhị lập tức chạy lên lầu cao nhất chuẩn bị, Bỉ chưởng quầy mặc dù còn tò mò với vị công tử bên cạnh Trần A Nam, vốn khí thế tôn quý của người nọ đã hù dọa ông rồi, nhưng nhìn tới hai bàn tay mười ngón đan xen của bọn họ, Bỉ chưởng quầy trái tim nhỏ bé khẽ run lên, ông nhớ tới toàn Lệ gia thế nào cháu gái khống ( cuồng cháu gái ), nghĩ tới tình cảnh nếu bọn họ biết có một nam nhân xuất hiện cướp người, không biết sẽ lật đất giở trời giận dữ cỡ nào...

Nghĩ thì nghĩ, ông vẫn ngoài mặt bình thản chuần mực đưa Trần A Nam cùng vị công tử kia lên lầu, phân phó tiểu nhị dọn bàn đầy đủ mĩ vị lên, ngồi đối diện nàng châm trà, nhìn hai người họ lần lượt bỏ vật cản che dung mạo, mấy năm nay diện kiến tài sắc của Trần A Nam, Bỉ chưởng quầy luôn nghĩ, tài mạo như vậy, người đứng bên cạnh nàng ai đều không xứng.

Nhưng ông sai lầm rồi, thật sự có người dung nhan so với Phan An còn muốn gầm thét, nàng hồng nhan họa thủy, hắn liền lam nhan họa thủy, nàng khuynh thành nghiêng nước, hắn một ánh mắt mười đại gió xuân.

Một đôi bích nhân, tựa như đất trời vốn đã dự định nặn ra một đôi như thế.

Trần A Nam nhìn Bỉ chưởng quầy bị dọa cho ngu ngốc, không khỏi liếc qua người bên cạnh một cái, xì một tiếng trong lòng, mĩ nam hại dân.

Mĩ nam hại dân nhạy cảm bắn cho nàng một tia mị nhãn: đại phú mỹ khen ta, người ta ngại ngùng.

Nàng xuy một tiếng khẽ cười.

Nụ cười này của nàng khiến cho hắn khẽ cong khóe môi vui vẻ, căn phòng vốn đã sang trọng, vì hai người này càng bừng lên tia sáng rực rỡ, Bỉ chưởng quầy giựt mình, sau đó cười cười lắc đầu, ông nghĩ thầm, nam nhân này là ai đều không quan trọng.

Đây là lần đầu ông nhìn thấy Trần tiểu thư thật tâm cười đến hạnh phúc như vậy, trước đây nàng có cười, nhưng không giống, khi ấy ông cảm thấy như nàng chỉ đứng bên ngoài cuộc, bàng quan với tất cả mọi thứ, không có thứ gì đủ chạm tới tận cùng lòng của nàng, bây giờ từ đuôi mắt đến khóe miệng, đều nghiễm nhiên lấp lánh tia sáng vui vẻ, như ánh sáng trắng của hừng đông, kết hợp với tia ôn nhu đào gan móc phổi dưới đáy mắt của nam nhân bên cạnh, ông cảm thấy bọn họ thật sự xứng đôi, chính là trời đất tác thành.

Cho nên vốn định mở miệng thăm hỏi quý danh, Bỉ chưởng quầy liền đổi chủ đề, thấp giọng hỏi.

''Tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì?''

Trần A Nam lúc này khẽ hắng giọng, bình ổn lại cảm xúc, sau đó nhàn nhạt kể lại chuyện bản thân lưu lạc tới đây, mong muốn Bỉ chưởng quầy giúp nàng gặp cửu cửu, để bản thân có thể quay về Đại Tấn, tất nhiên là chuyện người đang ra sức gắp thức ăn, bóc vỏ tôm nhét vào miệng nàng bên cạnh, thân phận cao quý của hắn nàng không lộ ra, chỉ nói từ chuyện nàng ngã xuống kéo theo người này trở đi, còn chuyện người nào đó trộm bạc ở phủ nha, ha hả, Trần A Nam chém đinh chặt sắt chôn vùi bảo toàn thể diện.

Bỉ chưởng quầy nghe tới chuyện nàng ngã vực liền sợ chết khiếp, mặt mày vốn hồng nhuận trắng bệch, ông quên mất thân phận, chỉ xuất phát từ chân tâm mà giận dữ vỗ mặt bàn, khiếp đảm nói.

''Hồ đồ! Hồ đồ! Chuyện này nguy hiểm như vậy, làm sao cháu có thể__ có thể__!''

Nàng không nói rõ nguyên do, chỉ bảo bản thân nhất thời ham chơi trượt chân, nhìn Bỉ chưởng quầy tức giận đến hai mắt đỏ ửng, không khỏi thấy ấm áp, liền rất ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dạng nhận sai như vậy, càng khiến người ta không biết phải làm sao.

''Không được, thúc đi nói cho cửu cửu của cháu!''

Dứt lời liền muốn đứng lên rời đi, Trần A Nam nghe tới không khỏi chột dạ ai nha một tiếng muốn ngăn cản, nói cho cửu cửu, còn không bằng tới đánh nàng đi, cửu cửu nàng chính là cháu gái khống, cả Lệ gia là cháu gái khống, ông biết chuyện nàng ngã vực, toàn Lệ gia liền biết, Trần gia chỉ sợ đang hỗn loạn ầm ĩ chuyện này rồi, chỉ sợ hai gia đình phẫn nộ công tâm kêu người đi lấp tất cả các vực có trong thiên hạ thành đất liền để đề phòng!

Lại có cửu cửu nàng rất sắc bén, khó có thể giấu chuyện với ông ấy, cái lý do trượt chân ngã, ha hả, nàng đánh cược hết vốn liến rằng ông sẽ không tin.

Quan trọng, cửu cửu nổi giận, rất đáng sợ!

Còn nhớ hồi nhỏ, nàng vô tình ngã lừa, nếu không phải ông bà ngoại chặn đòn, chỉ sợ mông nàng đã nở đầy hoa vì răn đe.

Còn có đường ca nàng lúc bé, cùng nàng hai đứa trẻ nghịch ngợm, xíu tí nữa ngã vào hồ trong khuôn viên Lệ gia, may mắn người hầu nhanh tay đỡ lấy, nếu không cả hai liền uống một bụng nước hồ, sau chuyện đó, đường ca bị cửu cửu cầm roi đánh cho nở hoa ở mông, nàng bị phạt ngồi chép phạt hai trăm lần, chép cái gì? Chính là kinh phật một quyển một trăm chín mươi tám trang! Lần đó nàng chép đến tay muốn lìa, có thể hát khúc hí thay lời bằng kinh phật...

Còn có nàng từng bị cửu cửu ném vào võ quán chỉ vì thân thể yếu ớt ba ngày đổ bệnh một lần nhẹ, nếu không phải đã bái sư, chỉ sợ bây giờ Trần A Nam không còn là một thiếu nữ như cành liễu mà chính là thân to người gấu chém sắt như bùn.

Nàng từng chứng kiến cửu cửu thế nào báo đáp đối thủ làm ăn, cái cách có thù tất báo, đã báo phải lời cả vốn đó,ai nha....

Còn rất nhiều kỉ niệm kinh hồn về cửu của A Nam, nàng mặc niệm không dám nhớ tới.

Bỉ chưởng quầy tất nhiên nhìn ra vấn đề sợ hãi của nàng, lúc này ông liền không muốn đứng về phía nàng, hừ lạnh nói.

''Bây giờ mới biết sợ? Cháu chờ cửu cửu cháu tới thu thập đi!''

Dứt lời liền phất tay áo soái thịt viên lăn đi mách lẻo.

Trần A Nam ai nha một tiếng sầu não, lăn vào lòng Hoắc nhị gia rên rỉ.

Hoắc Phẩm Ngôn nghe người trong ngực kể lể chuyện cổ tích huy hoàng của cửu cửu nàng, không khỏi dở khóc dở cười, chỉ có thể vỗ vỗ người trong lòng, nghiêm túc thành khẩn nói.

''Nương tử không sợ, có vi phu chống cho nàng.''

Trần A Nam mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi.

''Chàng chống cho ta thế nào?''

''Cửu cửu nếu đánh nàng, ta tới chịu thay?''

''Xùy.''

Trần A Nam cười trêu chọc, nhịn không được châm chọc hắn.

''Chàng dù gì cũng là Vương gia cao quý, cửu cửu hắn có chín cái mạng cũng không đủ xài để đánh chàng.''

Hoắc Phẩm Ngôn nghe vậy, khẽ nhíu mày, sau đó liền vỗ vỗ vai nàng, dung nhan đúng đắn trả lời.

''Cho nên nàng nên lợi dụng ta nha, danh Vương gia cũng không phải bình hoa. Ngoan, không sợ mông nở hoa, nếu nở, ta giúp nàng xoa xoa, xoa xoa liền hết đau.''

Trần A Nam nghẹn họng nhìn người bên cạnh cười cười đen tối, đỏ bừng mặt đánh hắn.

''Lưu manh!''

Ai tới nói cho nàng biết, Vương gia đương triều đều không cần mặt mũi như thế này sao?


Mễ Bối. Tôi thật chăm chỉ. (tự vỗ tay) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net