Chương sáu mươi bốn: Gian thương (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại Tấn, Minh Mạc và Tây Lương là ba quốc gia giáp liền nhau, thế nhưng mỗi nơi đều là một sắc thái khác nhau, con người ở đây cũng vậy.

Người Minh Mạc cao lớn khổng lồ, thân tựa như gấu, ngay cả đàn bà cũng có thể quật một con mãnh thú, hoàng triều Minh Mạc trọng võ khinh văn, đánh giặc chỉ dựa vào sức mạnh trời cho, lấy kẻ mạnh làm chủ, cũng bởi sức khỏe kinh người nhưng lại không có đầu óc của người Minh Mạc, việc có thể giữ nước tới giờ đã là sự cố gắng của biết bao thế hệ hoàng triều Minh Mạc, nói trắng ra người Minh Mạc có mấy phần giống một thị tộc lớn.

Tuy nhiên Tây Lương lại hoàn toàn đối lập với Minh Mạc, bên đây trọng văn nhân tú tài, các võ quan, người nhà võ, đều không có địa vị gì cao, người dân Tây Lương so với Minh Mạc thì có mấy phần nhỏ bé giống với người Đại Tấn, hoàng triều Tây Lương không thích chiến tranh, chỉ dựa vào việc hòa bình mà giữ nước, nếu chiến tranh xảy ra, Tây Lương đều sẽ dùng biện pháp, chính là hòa thân.

Giữa ba quốc gia, Đại Tấn có thể xưng bá đứng nhất, chính là biết dùng đều cả quan văn lẫn võ, tú tài văn nhân Đại Tấn đa số đều có thể biết vài ba quyền cước là chuyện bình thường. Tuy nhiên điều khiến người khác e ngại Đại Tấn, chính là hai chữ gian thương. Gian thương của Đại Tấn có gì khác?

Đó chính là kiểu gian thương vươn móng sói qua quốc gia ngươi, ngươi chỉ có thể hơ hớ cười vui chào đón hắn, đó là kiểu gian thương ngươi biết hắn bán đồ giá ăn cướp chết người mà bản thân lại rất hài lòng bỏ bạc. Đó là kiểu gian thương, một ngày không cho hắn bạc liền buồn đau như dao cắt, một ngày hắn không tung sản phẩm ra thị trường liền nhớ nhung tựa tương tư.

Kiểu gian thương như vậy, chính là mĩ vị nhân gian khó cầu, kẻ kẻ đều muốn, mặc kệ là mĩ vị kịch độc.

Nổi bật gian thương của gian thương, chính là Lệ gia thương nhân, người Đại Tấn, nhà ngoại của Trần A Nam.

Lệ gia bao thầu mở tửu lâu, khác với các tửu lâu của nhà khác, tửu lâu của Lệ gia chia làm ba cấp, Hạ lâu, dành cho dân chúng bình thường, Trung lâu, dành cho các bậc tú tài, văn sĩ, các gia tộc bậc trung, quan lục phẩm, ngũ phẩm lưu tới, còn Thượng lâu, chính là phải rất có quyền có quý, ngươi phải có thật nhiều bạc trắng, mới có khả năng lưu tới mà ăn.

Tất nhiên giá cả mỗi nơi đều khác nhau, mĩ vị cũng như vậy, tuy nhiên Lệ gia chính là đánh vào tâm lý phân cấp bậc giữa người với người mà tạo nên, những kẻ quyền cao chức trọng, làm sao có thể nhịn được không khoe ra bản thân rất có bạc rất có sức hút? Làm sao mà nhịn được ngồi chung chỗ với người thấp hơn mình? Cho nên dù cái bảng giá tiền ở Thượng lâu đắt tới nỗi xắt ra miếng vàng, một chén trà bình thường cũng đủ cho cả một nhà nghèo ăn trong nửa năm, bọn họ đều có thể miệng cười tim không đau, móc túi quăng bạc mua hư danh.

Đó chỉ là một nhánh của Lệ gia, còn chưa kể đến sòng bạc, buôn bán trang sức, đồ gốm, quần áo lụa là, các thứ vân vân, cho nên mỗi lần người ta nhắc đến Lệ gia, chính là hít khí lạnh mà than thở, đại gian thương, phú khả địch quốc.

Thế nhưng người khác lại không biết được, người đứng sau Lệ gia, một đại trí tuệ gian thương, không phải Lệ lão gia, cũng chẳng phải đại nhi trưởng của lão, mà chính là cháu gái ngoại đích tôn, họ Trần gọi A Nam.

Mới ban đầu Lệ lão gia chỉ định để Trần A Nam phụ giúp quản lí sổ sách, tính toán phụ cho đường ca nàng, nàng mười hai năm học sư, không thể về nhà, may mắn Lệ gia cách đấy không xa, đều có thể cách hai ba ngày chạy qua kiếm bà bà chơi.

Mấy ngày đầu Lệ lão gia cùng nhi trưởng hắn nhìn nàng một tay cầm sổ ghi chép, một tay gõ bàn phím lách cách, tốc độ tính toán thần sầu, lập tức kinh hãi đến há hốc mồm, ngay cả Lệ lão gia cả đời lăn lộn, muốn tính hết một quyển sổ, cũng cần gần ba ngày, lần này thì hay rồi, cháu gái hắn dùng hai canh giờ đã xong, ha hả, thật khiến nam nhi nuốt lệ vào trong mà.

Về sau đó, khi Trần A Nam mười tuổi, dĩ nhiên trở thành cánh tay phải đắc lực của Lệ lão gia cùng Lệ đại nhi trưởng, lúc ấy nàng còn mang kí ức kiếp trước, nhớ đến kiếp nạn đau thương bị lừa gạt tán gia bại sản của Lệ gia, nàng lập tức xù lông cảnh giác, chỉ chờ cho kẻ lừa đảo kia bén mảng tới lập tức quật cho hắn khóc đến kêu cha gọi mẹ.

Quả thật sau khi kẻ lừa gạt kia mò tới Lệ gia, giả dạng bản thân là một đại thương nhân có tiếng từ ngoại quốc, muốn cùng Lệ gia làm một thỏa thuận lớn, ha hả, thỏa thuận lớn đâu không thấy, chỉ thấy bản thân bị một tiểu cô nương đứng ra lừa đến hết bạc, nhưng lại không có cách nào quật khởi, chỉ có thể toàn thân trắng tay bước khỏi cổng Lệ gia khóc đến mù mịt.

Từ sau đó, Trần A Nam hiển nhiên thành hòn ngọc quý trên tay Lệ gia, toàn gia nâng nàng trong lòng bàn tay, ngậm sợ tan, nắm sợ gãy, nàng bảo đâu đánh đó, đánh một hồi liền trở thành đại hoàng thương vang danh tam quốc, phú khả địch quốc, mặt nở mày ngài.

Tuy nhiên việc Trần A Nam làm, Lệ gia từ trên xuống dưới thống nhất với nhau, chính là giấu thật chặt, tuyệt không cho phép truyền ra bên ngoài.

Trần A Nam cũng không để tâm vào chuyện này, mặc kệ các đường ca, ông ngoại cùng bà bà hợp sức răn đe hạ nhân kín miệng.

Lệ gia: cháu gái thông minh như vậy, bọn hắn thà nuôi nàng cả đời, tuyệt không muốn để người khác chiếm lấy bắt nạt.

Đó là nguyên nhân xuất hiện cảnh về sau đại hôn của Trần A Nam cùng Thần Vương Gia, khi Hoắc Phẩm Ngôn đứng chứng kiến ải đón dâu của đông đảo người Lệ gia, tinh thần đoàn kết giữ ngọc của bọn hắn, thành công dọa cho Chiến thần vang danh đổ mồ hôi. Đó là chuyện về sau.

Còn bây giờ, chúng ta quay về với tình cảnh của Trần A Nam và Hoắc Phẩm Ngôn, hiện bọn họ đang làm gì?

Ha hả, chính là nắm tay nhau đi kiếm chi nhánh Lệ gia ở Tây Lương ăn nhờ ở đậu.

Vốn cũng không cần phải đi nhờ người, tuy nhiên việc trộm bạc của tri phủ, dù Hoắc Phẩm Ngôn có lòng, nhưng thiên thời địa rất không lợi. Trần A Nam ngước mắt nhìn bảng thông cáo của tri huyện Tây Lương, rõ là thông cáo truy bắt tiểu tặc lấy trộm mấy nén bạc của tri phủ, thậm chí tên tiểu tặc này còn rất ngông cuồng, đã lấy bạc, còn đề giấy cám ơn lòng tốt của quý phủ, tiện tay nhắc nhở thay ổ khóa bị rỉ sét của kho bạc cùng với sự bỏ lượt không muốn đọc tiếp của nàng về mấy ngàn chữ phê bình khả năng trông coi kém cỏi của tri phủ.

Trần A Nam liếc nhìn nam nhân bên cạnh đang dùng đôi hắc mâu đảo loạn, chốc chốc nhíu mi nhìn bảng cáo, lại sợ sệt không nhìn nàng, nàng thầm nghĩ, tại lúc này, giữa biển người, nàng có thể đánh cho người này mấy cái không?

Đã đi trộm bạc còn muốn giảng đạo lý, là cái quỷ gì?!

Mễ Bối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net