Chương sáu mươi chín: Sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về với nhân vật Trần A Nam, nàng hiện tại ngồi trong xe ngựa lúc lắc nhíu mày đắn đo suy nghĩ biện pháp thoát khỏi cây gậy của tiểu cửu cửu, dù sao chuyện này cũng khó có thể giấu được mắt thần của tiểu cửu, hiện tại nàng còn bị người tống riêng vào một chiếc kiệu hoa cầu kì, còn Hoắc nhị gia bị người tách khỏi nhét vào một chiếc kiệu khác, hai chiếc kiệu lại cần gần hai mươi người hộ tống một đường đến trang viên Lệ gia ở Tây Lương, khỏi cần nói cũng có thể đoán được tương lai thế nào âm u.

Đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc lại không nghĩ được cách nào khác, cũng chẳng đoán được điều gì đang chờ đợi phía trước ngoài cây roi uy vũ dài ba thước của tiểu cửu đang phát ánh sáng lập lòe gọi mời nàng. Trần A Nam liền quyết định mặc kệ, tới liền tới đi, tiểu cửu muốn đánh muốn mắng, còn có Hoắc nhị gia thay nàng gánh chịu, dù sao hắn cũng đã hứa hẹn với nàng.

Trần A Nam lúc này đầu óc liền thả trôi nhẹ nhàng, trong phút chốc nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nàng cảm thấy thật sự quá thần kì, những gì nàng từng trải qua có thể không tồn tại, những điều nàng tin tưởng chưa hẳn đã là sự thật, nào là ảo, nào là thực, quả nhiên rối loạn đến đau đầu.

Trần A Nam khẽ nhớ đến Dật phủ cùng đám người Dật Lam Phong, oán không? Nếu kiếp trước chính là rất oán, tuy nhiên đến hôm nay lại nhận ra, kiếp trước chưa hẳn là sự thật, lúc đó nàng mê muội Dật Lam Phong chưa hẳn vì hắn là Dật Lam Phong, nàng oán, không hẳn vì hắn phản bội nàng, yêu hận nhớ nhung đan xen, một cái chớp mắt tỉnh lại, kiếp trước nghĩ bản thân bỏ lỡ nhiều điều, hóa ra lại bỏ lỡ cả một đời phí phạm, bất giác nàng nhớ tới bóng lưng cao lớn hắc bào, đôi hắc mâu chứa đựng cả thiên hạ của hắn, khóe môi nhịn không được mà cong lên.

Cũng tốt, hồ đồ rồi cũng phải tỉnh táo, chỉ cần biết rõ hiện tại ai là người nàng thật sự muốn nắm lấy, còn đám người Dật phủ vốn không liên quan, tuy nhiên xem như tai họa kiếp này của bọn họ trả nợ cho tội nghiệt kiếp trước của bọn hắn, từ nay về sau, giữa chúng ta không còn liên hệ, chính là người dung.

Nghĩ tới đây, một ít sự buồn bực trong ngực liền tan thành mây khói, nàng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Trần A Nam dung nhan như bừng sáng, tay chống cằm, khẽ đưa mắt xuyên qua màn che lấp ló nhìn ra bên ngoài, mặc dù nàng cùng hắn hiện chỉ tạm thời tách thành hai cỗ kiệu, cách nhau không tới mấy bước chân, tuy nhiên chạm vào lồng ngực, Trần A Nam cảm thấy muốn cười nhạo bản thân một phen, nhìn xem, mới có bao lâu đã thấy không nỡ cùng nhớ nhung rồi?

Trong lúc nàng tự phỉ báng bản thân, khóe mắt đột nhiên khẽ giật, nguyên do chính là màn che cỗ kiệu khi theo gió leo động, lộ ra một phần, để nàng nhìn rõ được phần nào cảnh tượng bên ngoài, chỉ thấy nơi dòng người cùng kiệu nàng đi qua một dòng người cũng cỗ kiệu khác, hai dòng người đi ngược nhau, hai cỗ kiệu đi ngang qua nhau, khoảng khắc dù nhanh chỉ là thoáng qua, tuy nhiên Trần A Nam hoàn toàn khiếp sợ, bởi xuyên qua màn che của nàng, màn che cỗ kiệu kia đúng lúc bị thổi lên, người ngồi trong kiệu một thân bạc y mở rộng vòm ngực, làn tóc bạc khẽ vấn, một bên sườn mặt quen thuộc gõ vào mắt hạnh của nàng.

Sư phụ!

Trần A Nam chấn kinh, làm sao sư phụ lại có thể xuất hiện ở đường cái của Tây Lương quốc?

Còn có còn ngồi trong kiệu hoa, cỗ kiệu đó khác với kiệu của nàng, đó chính là kiệu hoa sơn màu lựu chín, bốn góc đỉnh kiệu có khắc hoa mạn đà la, hoa mạn đà la tại Tây Lương có mấy ai dám dùng?

Nghe đồn chỉ có người thân cận với nữ hoàng Tây Lương mới có thể dùng hình hoa mạn đà la khắc lên!

Sư phụ nàng cùng nữ hoàng Tây Lương, rốt cuộc có quan hệ gì?

Trần A Nam đáy lòng khiếp sợ, phải chăng ban nãy nhìn nhầm rồi? Sư phụ làm sao xuất hiện ở Tây Lương mà không nói cho nàng? Mặc dù hành tung của ngài cùng Lâm Duật ca ca vốn khó nắm bắt, tuy nhiên mỗi khi ở đâu, đều sẽ cho người đưa thư cho nàng báo một tiếng, tính ra đã gần ba tháng không thấy người hồi âm, rốt cuộc là chuyện gì?

Mày liễu A Nam nhăn thành chữ xuyên, khi nàng còn trong nỗi khiếp sợ, thì cỗ kiệu liền dừng lại, màn che lập tức được vén lên, Trần A Nam mơ màng nhìn bàn tay như được tạc tượng vén lên tấm màn lụa ấy, ngay sau đấy chính là thân ảnh như tùng vững vàng lọt vào mắt nàng, dung nhan lam nhan họa thủy vốn trời sinh cao ngạo, lại có thể hướng nàng lộ ra tia ôn nhu khó lường, một nụ cười mười đại gió xuân, bàn tay đưa ra chờ nàng, tự nhiên những nỗi niềm vì chuyện sư phụ liền bị gió xuân của hắn gột rửa.

Trần A Nam ngoan ngoãn đưa tay đặt vào bàn tay to lớn của hắn, mắt hạnh nhìn hắc mâu, dường như tâm liền tâm, Hoắc Phẩm Ngôn hướng nàng vén tóc mai rũ xuống, cất giọng ấm nóng như chén trà vào mùa đông, ôn nhuận hỏi.

''Có chuyện gì bất an sao? Mi tâm nhăn thành chữ xuyên rồi.''

Giọng điệu tuy trêu chọc, lại không khó nghe được tia lo lắng, Trần A Nam khóe môi khẽ cong, không do dự hướng bên tai hắn kể lại những chuyện vừa xảy ra trong thoáng qua.

Hoắc Phẩm Ngôn nghe xong, dung nhan không thay đổi, chỉ có đôi hắc mâu có điều suy nghĩ.

''Nàng nhìn rõ Nhạn tiên sinh sao?''

''Nhìn rõ, ta theo sư phụ mười hai năm, không khó để nhận ra ngài.'' Trần A Nam chắc nịch gật đầu.

Hoắc Phẩm Ngôn như có như không liếc nhìn đám người xung quanh, đôi hắc mâu đầy ý vị thâm trường, không nghĩ làm tiểu thân ái lo âu, hướng nàng vỗ về an ủi, ôn nhuận nói.

''Chuyện này nàng đừng bận tâm, trước tới gặp tiểu cửu trước đi.''

Trần A Nam nghe vậy, mới nhớ ra nhân vật tiểu cửu còn đang chờ, không khỏi ai nha một tiếng, quăng chuyện sư phụ ra sau đầu, lập tức gật đầu, cùng đoàn người đi vào cổng trang viên rộng lớn.

Mễ Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net