Chương sáu mươi mốt: Tựa giấc mộng phù du (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn trời trắng xóa, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống tô điểm một màu trắng thuần cho nhân gian, những nhánh cây trơ trụi trong màn mưa tuyết, hoa tuyết điểm lên, nhìn từ xa lại cứ ngỡ đương lúc giữa ngày đông lại có cây nở rộ ra những đóa hoa màu trắng ngần. Ngày đông rét lạnh, muôn thú đều như nhau núp vào một góc nào đó ngủ vùi chờ đến khi gió xuân thổi tan đi cái lạnh nơi đây. Cây bồ đề mới ngày nào xum xuê cành lá, rực rỡ một mảng màu xanh mơn mởn, nay lại tự khoác lên bộ cánh màu trắng từ những bông tuyết, đứng dưới gốc cây bồ đề vẫn như ngày đó một thân tử ý nhẹ nhàng, tóc đen như thác buông thõng phất phơ, nhưng kì lạ lại không vương lấy một bông tuyết trắng, tựa như không dính một chút bụi trần.

Bàn tay từ trong tay áo vươn ra, trắng thuần như ngọc cao quý, thon nhỏ yêu kiều, da thịt mềm mại như ngọn bắp non, cổ tay mảnh khảnh, chỉ thấy một đóa bông tuyết lượn lờ trên không trung nhẹ nhàng thả xuống, xuyên qua bàn tay ngọc ngà ấy.

Trần A Nam nhẹ nhàng thở dài, xuân đi đông đến, thu tới hạ đi, chỉ là một cái nhắm mắt, cảnh vật đã vùn vụt thay đổi.

Bỗng từ xa tuyền tới tiếng bước chân dẫm lên nền tuyết trắng giòn tan đi tới, âm thanh càng lúc càng gần, người nọ cũng dần dần lộ rõ.

Một tiểu cô nương nhẳm chừng cao đến ngang vai Trần A Nam, suối tóc đen như thác tùy ý xõa ra, trên đầu đội mũ lông chồn trắng tựa tuyết, dưới chiếc mũ là vùng trán trơn mịn, đôi mày liễu không thiếu không thừa nét, cánh mũi tựa như điêu khắc bé nhỏ, đôi con ngươi bị che lấp bởi làn mi rung động như cánh bướm dập dờn, đôi môi hồng nhuận, lại có thể giữa trời đông giá rét vẫn ánh lên sắc nước mê người, làn da trắng như sứ, mịn như bông tuyết, chưa tới tuổi cập kê nên vẫn lộ ra vài nét non nớt ngây ngô, toàn thân trên dưới áo bông lông cáo, đỏ thẫm nổi bật, quần vải ấm áp lay chuyển theo từng bước chân, cầm trên tay giỏ trúc trống rỗng khoan thai đi tới.

Thật sự rất xứng với câu tiểu tiên nữ khuynh thành dạo chơi giữa màn tuyết trắng.

Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, thiếu một chỗ thì hỏng thừa một nét cũng buồn, tiểu cô nương này không ai khác chính là tiểu A Nam khi tròn mười bốn.

Trần A Nam nhìn chính mình đi tới, dừng cách nàng không quá ba bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao nhìn cây bồ đề, lấy từ giỏ trúc ra một cái muỗng nhỏ bé, vươn người tiến tới, đi xuyên qua vong hồn Trần A Nam, hoàn toàn là bộ dạng múc tuyết từ trên nhánh cây xuống.

Trần A Nam khoanh tay dựa vào một bên nhìn, lông mày liễu càng lúc càng nhíu lại, rốt cuộc như biến thành một gút thắt.

Nàng không rõ, trong kí ức, bản thân vốn phải điêu ngoa phách lối, xem trời bằng vung, thế thì vì sao tại không gian kì lạ này, nàng dường như không phải nàng, nhưng từ cách nhíu mày không vui, bộ dạng cử chỉ, sở thích suy nghĩ, tất cả đều là chính nàng, chỉ là ở đây, Trần A Nam một dạng miệng kín ít lời, cử chỉ tao nhã, không siểm không nịnh, thông minh dấu dao, thiên kim tài nữ.

Trần A Nam tám tuổi trong kí ức giãy dụa không đọc sách, Trần A Nam tám tuổi ở không gian này dùng thiên phú của chính mình, chăm chỉ ngày đêm, phu tử khen ngợi. Trần A Nam mười tuổi trong kí ức ngỗ nghịch khinh khi nhà ngoại, Trần A Nam mười tuổi ở không gian này bàn tính nhảy múa trong tay, học cách quản lý phụ giúp phủ gia. Trần A Nam mười một tuổi trong kí ức hung bạo hiếp đảm con nít trong thôn, Trần A Nam mười một tuổi trong không gian ôn nhu dịu dàng, dạy chữ cho bọn hắn. Mười hai tuổi, Trần A Nam trong kí ức kẻ khinh người chê, Trần A Nam tại nơi này người người kính yêu, đám bạn hồi xưa nhìn thấy chỉ dám cụp mông đi đường vòng. Trần A Nam trong kí ức mười ba tuổi , cổng nhà vắng tanh, Trần A Nam tại đây cách tuổi cập kê hai tuổi, bà mối Liêu thành chân trước đạp nát cổng, chân sau chen nhau vỡ đầu giành mối nhân duyên.

Cũng vậy, Trần A Nam trong kí ức mười bốn tuổi trời đông trốn trong nhà chây lười ngủ mê, thì ở đây Trần A Nam lại tự động cầm giỏ trúc, lấy tuyết sạch trên cây bồ đề vạn phúc đem về nhà nấu trà ngon cho gia phủ.

Thời gian trôi đưa, vật đổi sao dời, đối với những người trong không gian này thì dài đằng đẵng, còn với A Nam chỉ như một cái chớp mắt cảnh đã đổi người đã thay.

Ánh mắt nhàn hạ quan sát tiểu cô nương kế bên dụng tâm lấy tuyết, không lâu sau đó đã đầy một giỏ trúc trên tay. Trần A Nam cứ ngỡ lấy tuyết xong, tiểu cô nương tất nhiên sẽ theo lệ thường quay về nhà hưởng ấm chăn êm, so với giữa trời lạnh lẽo này thì lò sưởi ở nhà tất nhiên gọi mời hơn.

Ấy vậy mà tiểu cô nương này chỉ đặt giỏ trúc xuống đất, bản thân lại tự ngồi bên cạnh, hai cánh tay giấu trong áo bông lông cáo vòng qua thân người, bó gối ngồi đó thả trôi tâm trí vào không gian quang đãng.

Trần A Nam tựa vào cây bồ đề nhìn chính mình, lại bắt gặp một bên sườn mặt xinh đẹp, đôi con ngươi to tròn như mặt hồ chứa đầy bầu trời sao vốn không có tiêu cự, cho đến khi nhìn đến mặt hồ đóng băng gần đó, liền biến đổi.

Ánh nhìn chứa ngụ muôn vàn cảm xúc phức tạp, như sóng vỗ tại biển khơi, khi nhẹ nhàng sâu lắng khi mạnh mẽ bức người. Dưới đáy mắt nào là buồn bực, là bi là ai, vui vẻ cùng mơ màng, nhưng rõ ràng nhất, chính là nhớ nhung. Rốt cuộc là nhớ tới điều gì mà vui vẻ, nhớ tới chuyện chi mà buồn bực, thực sự rất phức tạp.

Chỉ biết mỗi lần tiểu cô nương này lộ ra bộ dạng mất hồn như vậy, Trần A Nam nhìn thấy đều cảm thấy trái tim nghẹn đắng, sống mũi vừa chua vừa cay, thật sự rất khiến người ta buồn bực.

''Đáng ghét mà.''

Đột nhiên tiểu cô nương trước mắt mở miệng khẽ lầm bầm, âm thanh nhu nhu như có giai điệu gãi vào lòng người. Trần A Nam nghe thấy có chút bất ngờ, lại nhìn xung quanh không một bóng người, lúc này mới phát hiện có vẻ như tiểu A Nam này đang độc thoại tiếng lòng?

Dứt suy nghĩ liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, động tác thản nhiên đưa hai tay vòng lấy tự ôm chính mình bó gối ngay cả chính bản thân A Nam cũng không phát hiện.

Giữa nền tuyết trắng hai người ngồi đấy bó gối y hệt, dung nhan tương tự, một lớn một nhỏ, một thực một ảo.

Nhưng ai thực ai ảo, vốn là một chuyện mơ hồ.

''Bảy năm bảy phong thư, nhị gia thật sự là kẻ lười.''

''Đã hứa quay về cùng nhau chơi đùa, bây giờ ta lớn chừng này, chỉ sợ chưa kịp cùng ngươi lăn tới trên bùn đã bị đại tỷ nhéo lỗ tai uy hiếp rồi.''

''Nhị gia ngài cũng thật là, trong thư viết cái gì bổn vương ngọc thụ lâm phong, tài vận như mây, thiếu nữ gửi gắm khăn tay xếp thành ba hàng quanh kinh thành cũng không xuể... tự mình khen mình, cũng không biết xấu hổ a?''

''Bổn cô nương cũng không thua kém ngài đâu, nhìn xem cổng nhà ta đi, đã là lần thứ bốn mươi chín bị người đạp gãy rồi đấy.''

''Nhị gia, một năm ngài đưa một phong thư, ta hiểu cho tình cảnh ngài bận rộn, nhưng cũng không nhất thiết để hai mươi tám lá thứ vào một phong chứ? Cái này là mỗi ngày một lá, cuối tháng chuyển nhanh à?''

''Nhị gia ngài là vương gia một nước, mỗi lần viết thư đều họa cái ý thối gì cuối thư vậy? Hình vẽ thật xấu, ta cũng lười cùng ngài đoán.''

''Mới hôm nào nhị gia ngài đưa tay vớt ta lên từ dưới hồ, nay hồ cũng hóa thành băng rồi kìa.''

...............................

Vô vàn câu nói, âm thanh trong trẻo từ tốn vang lên, nhẹ nhàng trôi lơ lững giữa bầu trời đầy tuyết, tiểu cô nương dung nhan khuynh thành như chìm vào trong suy nghĩ của chính mình thao thao bất tuyệt, câu nói uyển chuyển, hai mắt sáng ngời, khóe môi cong đầy hạnh phúc, nhưng là ánh mắt không nén được tia buồn bã.

Từng câu mỗi câu, đều là nhị gia nhị gia..

Trần A Nam cảm thấy thân người như mất sức sống, vòng tay ôm chặt bản thân, bên tai nghe âm thanh uyển chuyển thì thầm, trước mắt một mảnh mơ hồ ngập nước, lồng ngực đau đến tận tâm can.

Nàng không hiểu, mỗi lần nhìn thấy chính bản thân bộ dạng như vậy, nghe những câu như thế, lại có thể khiến nàng dường như cùng với tiểu A Nam trong thời không này hòa làm một, thấu hiểu triệt để những cảm xúc giày vò trong lòng ngực.

Đây rốt cuộc là vì sao?

Là cảm giác của tiểu A Nam hay là của nàng?

''Nhị gia, nếu ngài không sớm cút về đây... ta liền khó giữ rồi, đêm qua Tri huyện Liêu thành đưa bà mối cùng quân binh tới, ngài không chạy đến náo nhiệt, có phải nỡ lòng để ta bị người chèn ép bắt đi không...?''

Âm thành lầm bầm ánh lên tia không cam lòng cùng nức nở, tiểu A Nam đầu vùi sâu vào cánh tay, tự mình ôm chặt lấy bản thân, gió rét thổi ngang, cũng không xua tan được nỗi bi trong lòng ngực.

''Có tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, bổn vương nào cam lòng?''

Giữa gió tuyết lạnh buốt người, âm thanh trong trẻo như tiếng tiêu xuân cất lên, Trần A Nam cùng tiểu A Nam đều như nhau kinh ngạc, khiếp sợ nhìn người nọ.

Chỉ thấy màn tuyết trắng bay tới bay lui nhiều bông tuyết, trên nền tuyết trắng để lộ ra dấu chân hữu lực đi tới, giày vải cao thêu chỉ vàng cao quý, tà áo màu đen tung bay theo sự uyển chuyển của gió đông, thắt lưng thon hữu lực đeo bên mình ngọc bội trắng như bông tuyết trên trời cao, đung đưa theo sự di chuyển của người nọ, lộ ra một chữ Thần tao nhã lại uy nghiêm, phía trên lại như khắc hình Lân thú chạy nhảy sống động vô cùng. Bờ vai rộng lớn, vạt áo bị gió thổi mở lộ ra bên trong bạch y thêu chỉ vàng cao quý hình lân uy mãnh. Khí thế bức người, cao cao tại tại.

Chính tại lúc này, trước mắt Trần A Nam lại như xuất hiện một trận gió tuyết lớn thổi ngang, khiến nàng theo quán tính nhắm chặt lại đôi mi, một lần mở ra trong nháy mắt, đã thấy bản thân quay về gốc cây bồ đề, cách đó không xa là bóng lưng thẳng như cán bút, phong độ đầy mình, trong ngực chính là thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu của bản thân lúc mười bốn tuổi.

Vẫn không thể nhìn thấy dung nhan hắn.

Trần A Nam không khỏi suy tư, cái thứ trong lòng ngực lại như quay về lúc yên bình, dường như mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Sau đó Trần A Nam chỉ có thể thầm lặng nhìn dung nhan giống hệt mình mặc dù như trước ôn nhuận bình đạm, nhưng là đuôi mắt khóe miệng, đều ánh lên tia sáng hạnh phúc ấm áp, rực rỡ đến chói mắt.

Trần A Nam ngỡ ngàng, ngây người ra, nàng tự hỏi, đã bao lâu rồi mới không nhìn thấy bộ dạng này của chính mình?

Hạnh phúc đến tự tin. Mọi chuyện đều là phù du, trong mắt trong tim, đều bị người ta trú ngụ chấn giữ, an toàn bảo hộ.

Kể cả kiếp trước, kể cả sau khi trùng sinh, nàng đều không nhìn thấy.

Duy chỉ lúc này, Trần A Nam thầm cảm thấy hỗn loạn, khóe mắt đau xót, từ trong thâm tâm nhức nhối.

Đương lúc ánh mắt nàng dời đến bóng lưng thẳng như cán bút của người nọ thì cảnh vật lại lập tức vùn vụt đổi thay, chớp mắt mở ra, lại biến đổi đến một nơi khác.

Mễ Bối. Xin nhận cảm nghĩ của chư vị, khen chê đều nhận, lấy đó làm kinh nghiệm, đúc kết cho mai này. Đa tạ. *Cúi người*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net