Chương sáu mươi sáu: Đại phú mỹ nương tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Trần A Nam cùng Hoắc Phẩm Ngôn mười ngón đan xen bước vào Thượng Lệ lâu liền bị cảnh tượng đông đúc đầu người dọa cho chấn kinh, mặc dù người lui tới thật đông, lại không có cảnh hỗn loạn ầm ĩ như các tửu lâu khác, mà rất trật tự cùng quy luật, kẻ ăn xong trả bạc liền có tiểu nhị nhanh nhẹn chạy tới thu dọn tàn cục, tốc độ thần sầu, một cái chớp mắt bàn ăn liền sạch sẽ cao quý, khăn trải bàn màu đỏ sạch sẽ được thay mới, giữa bàn còn cắm bình hoa nhỏ, người đến ăn liền rất hài lòng mà ngồi xuống gọi món.

Trần A Nam khẽ gật đầu hài lòng, xem ra kế hoạch đề nghị huấn luyện người làm trước kia của nàng rất thành công, nhìn xem tốc độ dọn dẹp kia, phục vụ khách nhân mặt mày nở hoa của bọn tiểu nhị, tiền lương ở tửu lâu Lệ gia thường rất cao cũng có cái lý do chính đáng.

''Nhìn bọn họ chuyên nghiệp như vậy, thật muốn thu về dưới tay nha.''

Hoắc Phẩm Ngôn tặc lưỡi ghé vào tai A Nam mà thầm thì, tất nhiên sau đó là người này rất không phụ bản tính lưu manh của mình mà thổi khí chọc cho nàng cười khanh khách. Trần A Nam khẽ đưa tay nhéo da thịt bên eo của hắn, khóe miệng khẽ cong xinh đẹp nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc trừng mắt nói.

''Đại gia chàng muốn là phúc của bọn hắn, chỉ cần nhớ mỗi tháng trả bạc tiền lương cho bọn hắn là được.'' âm thanh đầy ý vị trêu chọc.

''Thượng Lệ lâu mỗi tháng trả lương như thế nào?'' Hoắc Phẩm Ngôn hứng thú hỏi, nghĩ thầm làm tiểu nhị cũng không quá đắt đi? Phủ gia nhà hắn còn không đủ thu bao đám người này sao?

''Làm tiểu nhị tại tửu lâu nhà ta một tháng được năm lượng bạc bốn phân tiền, ba bữa ăn được chu cấp, quần áo làm việc được chu cấp, đó là mức thử việc trong ba tháng đầu huấn luyện.''

Trần A Nam nhỏ nhẹ nói, âm thanh nàng nhẹ nhàng trôi chảy, vốn là động lòng người nhưng Hoắc nhị gia không khỏi bị dọa, năm lượng bốn phân tiền? Quan có phẩm vị thấp nhất trên triều mỗi tháng nhận sáu lượng bạc, lại chỉ hơn một tiểu nhị nho nhỏ ở tửu lâu có sáu phân tiền? Số bạc đó đủ để cho một nhà bình thường ăn trong ba tháng, mà mức này chỉ dừng ở chuyện thử việc!

Hoắc Phẩm Ngôn cảm thấy lạnh sống lưng, nhíu mày anh tuấn chặt đến có thể ép chết một con bọ, rất không tình nguyện khẽ hỏi.

''Vậy nếu sau ba tháng đầu huấn luyện?''

Trần A Nam khẽ nhướng mày liễu, khóe miệng cong cong đến thập phần xinh đẹp, dịu giọng thả oanh tạc.

''Tất nhiên là bước vào giai đoạn chính thức, tiền lương tăng lên bảy lượng bảy phân tiền, nếu làm việc chăm chỉ, cuối năm hồng bao cấp thêm hai lượng ba phân tiền!''

Bên tai Hoắc Phẩm Ngôn ầm ầm thiên lôi oanh tạc, ha hả bảy lượng bảy phân tiền, chỉ là làm tiểu nhị, chưa kể nói đến đầu bếp, tiểu chưởng quầy, sau tiểu chưởng quầy lại có đại chưởng quầy, rồi tổng quản, chức vị càng lớn, bạc thưởng mỗi tháng càng khủng bố, phát hiện nương tử của mình thật sự là một đại phú mỹ, bạc trong túi có thể mỗi ngày nằm đếm đến chuột rút, lấy bạc đi lắp sông là chuyện thường tinh, lần đầu tiên Hoắc Phẩm Ngôn thân mang dòng máu tôn quý, vương gia triều đình, cảm thấy thật sự bi ai.

Trần A Nam nhìn hắn bị đả kích u buồn, không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ vỗ bên mặt trơn mịn của hắn hỏi.

''Sao thế?''

''Tiểu nương tử là một thỏi vàng di động, đối với thế cục người người khắp nơi tôn thờ bạc như vậy, ta cảm thấy bị đe dọa.''

Trần A Nam phụt một tiếng cười lên, người này lúc bình thường trưng bộ dạng cao ngạo khó gần, ai ngờ miệng lưỡi lại có thể chọc cho lòng người ngọt đến chết như vậy?

Hoắc Phẩm Ngôn khóe mắt thấy nàng cười rộ như đóa hoa mẫu đơn nở dưới nắng, đẹp đến chấn động nhân tâm, nếu không phải nàng còn đem mạng che mặt, chỉ sợ đã thu hút người khác rồi.

Không xong rồi, không xong rồi, tiểu nương tử nhà hắn, sắc, tài, bạc, cái gì cũng không thiếu, Hoắc nhị gia cảm thấy cái ghế phu quân này bị đe dọa trầm trọng.

Cho nên hắn rất nghiêm túc, nắm lấy tay nhỏ của nàng, hắc mâu bừng bừng lửa, quyết liệt nói.

''Sau khi quay về, chúng ta liền thành thân đi.''

Lần này thì hay rồi, vốn đang cười đến khó thở, nghe hắn nói, Trần A Nam liền lập tức thuận đà sặc nước miếng, ho đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn người bên cạnh tư thế sẵn sang bất cứ lúc nào cũng có thể bái thiên địa của hắn, nàng không khỏi dở khóc dở cười, chỉ có thể hắng giọng, nhịn xuống khóe miệng run rẩy, kéo tay hắn đi lên lầu trên của Thượng Lệ lâu, vừa đi vừa nói.

''Đi thôi, trước lấp bụng đã.''

Hoắc Phẩm Ngôn cũng không vạch trần chuyện nàng đổi chủ đề, chỉ là nhìn đuôi mắt nàng trước sau bừng lên tia sáng cười xinh đẹp, khóe miệng nhịn không được cùng nàng cong lên vui vẻ.

Bước lên lầu trên, liền có tiểu nhị chạy tới nghênh đón bọn họ, vốn tiểu nhị muốn mở miệng khuyên nhủ hai người này xuống lầu dưới ngồi, vì các lầu trên đa số là các phòng ăn cao cấp, giành cho những người rất có bạc đặt trước tới, nhưng là nhìn tới hai người này một đem mạng che mặt, một đội mũ, dù đã cố gắng che đậy, nhưng khí chất cao ngạo cùng tôn quý vẫn hiện rõ mồn một, tiểu nhị lăn lộn ở Thượng Lệ lâu bao nhiêu năm, nhận bạc bao nhiêu lần, ánh nhìn tất nhiên hơn người thường, lập tức bộ mặt niềm nở xun xoe, hai mắt híp cong cong cười lấy lòng, chuần mực hỏi.

''Tiểu thư cùng công tử là đã đặt phòng trước rồi sao? Có thể cho tiểu nhân biết quý danh, tiểu nhân lập tức dẫn đường cho hai vị.''

Trần A Nam nhàn nhạt lắc đầu, khẽ nói.

''Không có, ta muốn gặp đại chưởng quầy ở đây, không biết tiểu ca có thể đi thông tri một tiếng giúp ta không?''

Tiểu nhị nghe vậy, vốn muốn từ chối, nhưng bản năng lăn lộn trong sóng gió của hắn thầm kêu lên, không dấu vết đánh giá tiểu mĩ nhân trước mắt, sau đó mới khẽ cười gật đầu, bảo.

''Tất nhiên là có thể, chỉ là đại chưởng quầy của chúng ta thường bận rộn, không rõ ông ấy có thể tới không, trước mắt tiểu nhân thử xem, cho hỏi quý danh của tiểu thư là?''

''Ta họ Trần.''

''Được, vậy tiểu thư cùng công tử trước hết tới bên kia ngồi đợi tiểu nhân.''

Dứt lời liền phân phó người đưa Trần A Nam cùng Hoắc Phẩm Ngôn tới bên bàn trống ngồi, Hoắc Phẩm Ngôn nhìn bóng lưng tiểu nhị chạy đi, không khỏi gật gù khen ngợi.

''Có ý tứ. Không nghĩ tới tiểu nhị bây giờ cũng rất có đầu óc phán đoán như vậy.''

Trần A Nam nghe người bên cạnh than thở, giọng điệu như một lão già xế chiều ngồi than ngắn thở dài về thời thế thay đổi vậy, không khỏi buồn cười, tự tay châm trà nhét vào tay hắn. Sau đó hai người liền mày đi mắt lại thưởng trà trò chuyện, mười ngón từ nãy đến giờ vẫn không buông, nhìn từ xa, hệt một bức tranh bích nhân đẹp đẽ, mặc dù đôi bích nhân này đến giờ vẫn không lộ mặt.

Những tiểu nhị xung quanh chốc chốc nhịn không được tò mò nhìn sang, nhìn rồi lại bắt đầu đau lòng đấm ngực than thở, mùa xuân người ta đều tới, mùa xuân của bọn họ còn ở góc chuột nào chưa tới a?

Hoắc Phẩm Ngôn được tiểu nương tử đại phú mỹ của hắn nhét vào bụng hai chén trà liền thấy từ xa có một thân ảnh tròn như thịt viên lăn tới, người này thân to tròn vo, bộ dạng ngoài tứ tuần, trên mặt còn có hai râu ria mép như cá trê, trông có chút khôi hài, đang hấp tấp chạy vội tới, theo sau mông hắn tất nhiên là vị tiểu nhị ban nãy.

''Người tới.''

Hoắc Phẩm Ngôn gãy nhẹ lòng bàn tay phấn nộn của nàng, ra hiệu nhìn về phía kia, Trần A Nam khẽ lia mắt, nhìn người chạy vội tới, không khỏi cong khóe miệng dưới lớp mạng che mặt, lộ ra đôi mắt phong tình vạn chủng cong như trăng rằm, nhàn nhạt gật đầu kêu lên.

''Bỉ thúc.''


Mễ Bối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net