Chương sáu mươi tám: Lệ Hoằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ gia ở Liêu thành nổi tiếng là đại thương nhân tiền của dồi dào, không giống với các đại phú hộ gia tộc khác, Lệ gia trưởng bối lớn nhất hiện tại chỉ có lão gia tử cùng lão thái thái, dưới trướng hai trưởng bối này cũng chỉ có ba người con,hai nam một nữ, đại trưởng tử kêu Lệ Phát đã thành gia lập thất, lấy vào cổng nhị tiểu thư của một gia tộc lâu đời trú ngụ tại huyện thành phía Đông của Đại Tấn, cách Liêu thành mười ngày đi đường, chính là một mối hôn sự gả xa, môn đăng hộ đối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. May mắn phu thê đại trưởng tử Lệ gia từ trước đến nay đều mặn nồng hài hòa, chưa một lần tranh cãi, đại phu nhân sinh cho Lệ gia bốn đứa bé, toàn thể đều là nam hài.

Nhị cô nương của nhị trưởng bối Lệ gia hiện đã gả cho Trần gia làm đương gia chủ mẫu, tức là Lệ Tố, Lệ thị, Trần phu nhân, nương của Trần A Nam.

Tam đương gia còn lại của Lệ gia, chính là vị tiểu cửu của A Nam, gọi Lệ Hoằng, Lệ lão gia tử cùng Lệ thái thái gần lớn tuổi mới sinh được tiểu nhi tử này, chỉ lớn hơn Trần A Nam sáu tuổi, chính là rất trẻ. Tuy nhiên dù đã hai mươi bốn tuổi xuân xanh, tam đương gia nhà Lệ gia vẫn lì lợm chưa thành gia lập thất, chỉ chú trọng vào việc phát triển sự nghiệp của Lệ gia, mặc kệ hương khói lượn lờ, hai lão gia tử cùng lão thái thái cách năm bữa hối thúc hắn cưới vợ, hắn đều bỏ ngoài tai.

Cho nên Lệ gia, dù con cháu không ít không nhiều, nhưng đáng thương ngay cả một bé gái cũng không có, Lệ lão gia tử cùng lão thái thái ngày ngày nhìn bốn đứa cháu trai quậy phá lật nóc nhà đến sầu não, đại phu nhân khỏi nói có bao nhiêu u sầu, bà ao ước có nữ nhi, người ta thường kêu con gái là áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ mà, nhìn lại bốn lần mang thai đều là nam hài, bên ngoài người ta ghen tị, khen ngợi bà mắn đẻ, còn ai biết bà thèm một áo bông nhỏ tri kỉ đến nhường nào! Nam hài tử có thể theo bà đi dạo phố mua sắm sao? Có thể phấn điêu mày ngài cùng bà ăn diện sao? Có thể tùy hứng vào bếp cùng bà nấu ăn sao? Tất nhiên là không a!

Cho nên mới nói, địa vị cháu gái ngoại Trần A Nam trong Lệ gia có thể sánh với bảo vật nắm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, từ bé đến lớn đều được nuông chiều, tuy nhiên không ngỗ nghịch, lại hiểu chuyện cùng thông minh, nói Lệ gia cháu gái khống cũng không sai.

Nhân vật cháu gái khống nhiều nhất ở Lệ gia lại rất thần kì chính là tam đương gia, bình thường thấy hắn đối với việc thành gia lập thất rất thờ ơ, ngay cả với bốn đứa cháu trai cũng hiếm khi thấy hắn tươi cười ôn nhuận, người khác đều nghĩ hắn là người lạnh lùng, vô tâm vô phế, không thích trẻ con. Nhưng đối với cháu gái họ Trần lại khác, chính là rất sủng nàng, người khác có hỏi, hắn đều nói nhìn trúng nàng thông minh cùng hiểu chuyện, lại có thể giúp hắn phát triển sự nghiệp, không như bốn con khỉ con kia chỉ biết lật nóc nhà.(Bốn con khỉ con cảm thấy có chút oan uổng cùng tủi thân.)

Mặc dù tam đương gia thiên vị cháu gái, tuy nhiên vẫn không mơ hồ, lúc cần nghiêm khắc phê bình thì vẫn làm, cho nên Trần A Nam ít nhiều vẫn e sợ tiểu cửu cửu này.

Mà vị tam đương gia này hiện đang ở trang viên của Lệ gia tại Tây Lương quốc, hắn một ngày công vụ quấn thân, số lần trở về quê nhà có thể hiếm muộn đếm được trên đầu ngón tay, tuy nhiên vẫn thường xuyên cùng thân thích qua lại bằng thư từ. Ngay lúc này trên tay tam đương gia Lệ Hoằng là một xấp giấy trắng tuyên thành thượng hạng, nội dung thư từ dài đến gần ba tờ giấy trắng, nổi bật chính là nét bút phóng khoáng cứng cáp, đề gửi bởi Trần lão gia.

Lệ Hoằng nhíu chặt đôi mày tạo hình chữ xuyên, dung nhan anh tuấn vốn ít cười nay như trét một lớp sương lạnh, đôi con ngươi đen như châu ngọc chứa đựng bão tố điên cuồng, nếu không phải người này vốn trời sinh quá lạnh đạm khiến đáy mắt luôn chứa tia khó lường thì đôi mắt châu ngọc này, chính xác là cùng với Trần A Nam cực kì giống nhau. Cũng bởi vì điều này, không ít lần Lệ Tố than thở bà sinh nữ nhi giống cậu ngoại, chỉ là một người chứa tia sáng giảo hoạt, người còn lại bản tính đạm bạc, không trách tiểu cửu nhà bà ưa con bé, có nữ nhi đi đâu đều được yêu thích, làm nương, bà thật sự rất tự hào.

Quay lại với tam đương gia Lệ Hoằng, sau khi đọc không sót một chữ về tình báo từ phía Trần gia, biết được Trần A Nam cùng người khác ngã xuống vực hiện nay không rõ tin tức, Lệ Hoằng cảm thấy sầu lo cùng buồn bực không thôi, trong thư tỷ phu (ý chỉ Trần Bắc) mặc dù nét bút phóng khoảng cùng cẩn thận, chi tiết kể lại rất đầy đủ, nhưng không giấu được nét lo sợ cùng hoang mang, chưa kể đến tình cảnh rối mù bên đấy, chỉ sợ nếu để hai lão thái thái biết tin này, nhất định buồn lo đổ bệnh, tỷ phu cho người sang đây gấp rút đưa thư, ý muốn hắn hạ lệnh phái thêm người tìm kiếm dưới đáy vực, tốt nhất chính là hạ lưu cùng thượng lưu dòng sông, tỷ phu nói rất rõ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác...

Tam đương gia Lệ Hoằng mi nhăn thành chữ xuyên, buồn bực đốt người, nhanh chóng gấp lại thư từ, sải chân dài đi ra ngoài, ý định phân phó thuộc hạ để ý khu vực thượng lưu con sông, nhất là các thôn dân gần đấy, từ bên đó gửi thư sang đây sợ đã qua hai ba ngày, hiện tại chính là rất nguy hiểm, hắn không thể chậm chạp. Nếu con bé có mệnh hệ gì, chỉ sợ...

Lệ Hoằng đáy mắt âm trầm, cước bộ càng nhanh, chưa đợi hắn tiến tới đại sảnh, đã thấy từ xa hiện hữu thân ảnh tròn như quả cầu thịt, lăn tới với một tốc độ thần sầu, nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra chính là Bỉ chưởng quầy tại Thượng Lệ lâu, bình thường nếu không phải tình hình khẩn cấp, người này sẽ không chạy tới trang viên này, phải chăng bên tửu lâu xảy ra chuyện lớn gì ngay cả Bỉ chưởng quầy nổi danh bình chân như vại lại hấp tấp chạy ngay tới, thuộc hạ theo sau cũng không bắt kịp hắn?

''Bỉ chưởng quầy, có chuyện gì?''

Mắt thấy người đã tới trước mắt, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức nghiêm mặt hỏi, sau đó chỉ thấy Bỉ chưởng quầy hoa tay múa chân, đem chuyện kể lại từ đầu đến đuôi không sót một từ, tam đương gia Lệ Hoằng cẩn thận lắng nghe, tuy nhiên vẻ mặt vẫn trước sau lạnh như tiền, chỉ có đôi mắt phượng khẽ híp lại, châu ngọc trong mắt ánh lên tia sáng bạc, hắn khẽ nói.

''Người đang ở Thượng Lệ lâu?''

''Đúng vậy.'' Bỉ chưởng quầy nghiêm túc gật đầu.

''Bên cạnh còn có nam nhân lạ mặt?'' mắt phượng khẽ híp, ting một tiếng thanh thúy, ánh sáng bạc trong mắt càng lấp lánh.

''Đúng.... Đúng vậy..'' Bỉ chưởng quầy lúc này mới phát giác ánh sáng lập lòe trong mắt của tam đương gia, hai chân lập tức run rẩy.

''A__'' Tam đương gia Lệ Hoằng khẽ nga một tiếng, âm thanh kéo dài có tiết tấu, dọa cho đám người xung quanh đều hiện lên vẻ mặt đau răng.

''Người không sao thì tốt, hiện tại liền quay về, đem người tới chỗ này đi, ta đi tiền viện chờ bọn họ.''

''Vâng vâng.''

Bỉ chưởng quầy nghe vậy, lập tức muốn xoay người đi phân phó, chưa đợi hắn đi được ba bước đã nghe thấy người phía sau cất lên âm thanh trầm ấm đầy ý vị.

''Nam nữ khác biệt, Bỉ chưởng quầy chắc hẳn biết phải làm như thế nào.''

Bỉ chưởng quầy hai chân run lên, mém chút nữa đã ngã nhoài xuống đất, lập tức ôm ngực chạy vụt ra bên ngoài, tốc độ nhanh đến rèm hai bên đều bị ông làm cho phất lên.

Mễ Bối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net