Chương sáu mươi: Tựa giấc mộng phù du (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần A Nam tâm tư hỗn loạn nhìn từ xa Trần lão gia như thế nào kinh ngạc đối với năm người trước mắt, nữ oa áo bông đỏ hoa tay múa chân, đem sự tình trật tự kể ra, câu văn chặt chẽ kết hợp với âm thanh non nớt trong như tiếng suối, càng lộ rõ tư chất thông minh cùng khí tức đáng yêu. Trần lão gia nghe xong, lúc này mới giật mình nhìn bộ dạng nữ nhi ướt đẫm, cùng với tiểu thiếu niên bên cạnh giống hệt, lập tức vội vã mở ra cổng lớn, đưa năm người vào nhà.

''Nhị gia đi thôi.'' Nữ oa áo bông đỏ tay nhỏ phấn nộn kéo tay tiểu thiếu niên, dưới cái nhìn trố mắt đầy ý vị ghen tị của Trần lão gia, tiểu thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ sờ mũi tiến vào.

Cổng lớn vừa đóng, cảnh vật xung quanh A Nam lại lần nữa xoay chuyển biến đổi, từ bên ngoài tiến vào bên trong phòng chính của Trần gia. Phòng lớn thoáng mát, một phòng chín người cũng không thấy chật chội ( nếu không tính vong hồn A Nam du đãng đứng một góc sau lưng tiểu thiếu niên nhìn ). Trần lão gia ngồi vị trí chủ gia, bên tay trái là một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, mày liễu mắt hạnh, da ngọc tựa lụa Vân Cẩm, tóc đen như thác vấn kiểu phu nhân cố định bằng một thanh trâm ngọc sắc xanh, y phục màu lam biếc trang nhã, khí tức yêu kiều cùng tao nhã, bộ dạng nhìn qua giống Trần A Nam sáu phần, chính là Trần phu nhân lúc còn trẻ. 

Bên cạnh Trần phu nhân là thân ảnh ngoan ngoãn xinh đẹp của tiểu cô nương chừng gần mười tuổi, nàng tóc thắt bím hai bên, dung nhan tựa đóa hoa lan nở rộ, làn da ngọc bích phấn nộn, y phục một màu vàng nhạt lung linh, nếu không phải giữa mi tâm nàng không có mấy phần hào khí như A Nam, thì đích xác là giống nhau tám phần. Người này chính là Trần Phù Dung, đại tỷ của Trần A Nam. Đoán được hai người này thì người còn lại ngồi bên kia của Trần lão gia, tuổi tuy còn trẻ, so với tiểu thiếu niên không hơn không kém, thân người cao thon, làn da lúa mạch khỏe mạnh, dung nhan anh tuấn giống Trần lão gia tám phần, chỉ có đôi môi lại như đúc kết y hệt Trần phu nhân, nếu không phải hắn giống Trần lão gia hào khí bừng bừng, chỉ sợ đã phải đem cái danh xưng lam nhan họa thủy trên người rồi. Người này chính là đại nhi tử của Trần gia, vị huynh trưởng đáng quý của A Nam, Trần Nguyên.

Một nhà Trần gia năm người, hết bốn người ngồi phía Tây đối diện, nhân vật còn lại chính là tiểu A Nam, nữ oa áo bông đỏ nay đổi thành nữ oa áo bông trắng, bộ dạng tinh linh đáng yêu ngồi bên cạnh tiểu thiếu niên đã thay đổi y phục ướt đẫm, từ hắc y thành tử y ( tím y ). Vong hồn du đãng Trần A Nam chỉ có thể dựa vào mấy dung nhan đối diện, quan sát để mà thầm phán đoán bộ dạng của tiểu thiếu niên. Chỉ thấy cả nhà bốn người bên kia không phải hít nặng chấn kinh cũng là bộ dạng né tránh không dám nhìn, Trần A Nam đúc kết hai điều, một là tiểu thiếu niên nhan sắc bức người, họa thủy trêu chọc, anh tuấn khuynh thành, hai chính là rất xấu xí.

Lại nhìn sang nữ oa áo bông đỏ, ngoài suối tóc đen mượt của nàng ra thì lại chẳng thấy gì, Trần A Nam chỉ có thể nhịn xuống tò mò, đứng đó thở dài.

Về phần ba người hộ tống kia, chính là đang đứng phía sau vong hồn A Nam, nếu có thể di chuyển, nàng cũng rất muốn nghiêng đầu nhìn bọn họ.

'' Ân nhân cứu tiểu nữ một mạng, tại hạ kính ân nhân một ly trà, mong ân nhân đừng ghét bỏ.''

Trần lão gia hai tay bưng lên chum trà, cung kính cong lưng, dung nhan anh tuấn đầy ý vị kính trọng cùng mang ơn, hào khí bức ra mười phần.

''Chỉ là thuận tay làm việc nên làm, Trần gia không cần khách khí.''

Tiểu thiếu niên vội bước tới đưa hai tay đỡ vai của Trần lão gia, âm thanh trong trẻo cất lên, ôn hòa như gió xuân thổi qua, thổi đến tâm tình Trần A Nam rúng động.

''Không được, nếu không có ân nhân, tiễu nữ nhà tại hạ không biết sẽ nguy kịch như thế nào, chỉ có thể kính ân nhận trà làm lễ, ân nhân hãy nhận đi.''

Đối diện với sự ngoan cố của Trần lão gia, tiểu thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy chén trà nhỏ, một hơi uống cạn, sau đó lại ôn hòa nói.

''Trần gia để bốn người thuộc hạ tá túc tại phủ gia ba tháng đã khiến tại hạ mừng vô cùng, chén trà này tại hạ xin nhận, chỉ mong Trần gia đừng khách khí.''

''Chỉ là ba tháng ngắn ngủi, nếu ân nhân muốn ở, bao lâu đều có thể.''

Trần lão gia hào sảng nói.

''Đúng vậy, nhị gia, huynh muốn ở bao lâu cũng được, cha muội rất giỏi, bạc có rất nhiều, có thể nuôi huynh!''

Nữ oa áo bông trắng hào hứng nói, Trần gia đại huynh đại tỷ nghẹn trà nơi cổ họng, Trần phu nhân bàn tay chống lên thành ghế trượt một cái, ba vị hộ tống tay chân run rẩy nghiêng ngả, Trần lão gia khóe miệng co rút sắc mặt đại biến, miệng run run nhìn tiểu nữ oa dung nhan phấn nộn mày ngài ngây ngô khanh khách cười, tiểu thiếu niên hai vai run rẩy đầy khả nghi, vong hồn Trần A Nam khóc không ra nước mắt, chỉ có thể thầm kêu gào:

-Nha đầu này sao có thể là chính nàng lúc nhỏ được!

''Khụ..khụ, tướng công, thiếp xin lui xuống trước chuẩn bị...''

Trần phu nhân yểu điệu che khóe miệng co rút hướng Trần gia nhẹ giọng nói.

''Khụ.. được được, ân nhân ắt hẳn cũng đói bụng, nàng trước lui xuống đi.''

Trần gia vừa ho vừa nói, mặt mũi đỏ bừng.

''Nữ nhi theo giúp nương..''

Trần Phù Dung nhanh chóng lủi theo Trần phu nhân.

''Ta đi bắt mấy con gà rừng...''

Trần Nguyên cong mông chạy đi.

''Tại hạ giúp Trần huynh..'' ba vị thuộc hạ nghiêng ngả chạy ra ngoài.

Một phòng đông người thoắt cái còn mỗi ba người Trần lão gia khóe miệng co rút mặt mũi đỏ bừng, tiểu thiếu niên hai vai run rẩy, nữ oa áo bông trắng ngây ngô đảo mắt cùng với vong hồn A Nam suy sụp che mặt xấu hổ.

Không khí yên tĩnh kì dị, tưởng như câu nói kia còn vang vang trong không trung.

''Cái đó.. khụ, tại hạ còn chút sổ sách..'' dứt lời Trần lão gia liền cong người bỏ đi.

Đến khi chỉ còn mỗi tiểu thiếu niên cùng nữ oa áo bông trắng, mới thấy tiểu thiếu niên kia cả người ngã vào ghế, ôm bụng cười to. Nữ oa áo bông trắng chớp chớp đôi con ngươi, khó hiểu nhìn hắn, cong môi nhỏ hỏi.

''Nhị gia, có gì hay sao?''

Nhị gia trong lời nữ oa áo bông trắng vươn bàn tay tới, hạ thủ trên mặt phấn nộn của tiểu nữ oa, nắn nắn như nhào bột, âm thanh đầy ý cười vang lên.

''Nha đầu, cẩn trọng lời nói một chút.''

Nữ oa áo bông trắng mặt mũi bị người ta nhào nặn khó chịu, đương lúc hắn bóp bóp hai má khiến đôi môi nàng chu ra, nhíu mày nói.

''Muội cũng không nói sai, cha thật sự có tiền!''

''Phốc__''

Trần A Nam lặng lẽ đập đầu vào tường, liên tục tự nhủ, đây nhất định không phải nàng.

Cứ thể cảnh vật đổi tới đổi lui, đến khi A Nam đã quen thuộc với cái cách thức mọi chuyện diễn ra, nàng đành như thế mà nhìn, chỉ tiếc không có một bịch dưa cùng ấm trà bên cạnh.

Ba tháng, đám người tiểu thiếu niên ở tại Trần gia sinh sống khoái hạt, ba vị thuộc hạ ban đầu còn nghiêm chỉnh quy tắc gì gì đó càng lúc càng thay đổi, đến nỗi mỗi ngày đều tự thân chạy đi ra vườn cùng Trần lão gia, hăng hái trồng trọt, khổ luyện đến kĩ năng nhà nông từ cấp không lên con số vĩ đại. Tiểu A Nam ngày ngày cùng tiểu thiếu niên kia như hình với bóng, lúc chơi đùa thả diều, lúc lại tự tay chỉ nàng chơi cờ, ngâm thơ đối trăng, nhìn bộ dạng hưởng thụ vô cùng, trừ những khi tiểu thiếu niên này cùng tiểu A Nam lăn vào trong bùn chơi mấy trò dân gian, cũng có thể xem như hài hòa.

Từ ngày có đám người tiểu thiếu niên, Trần gia thật sự bừng lên sức sống, người hưng phấn nhất có lẽ là Trần Nguyên, chỉ thấy hắn sau khi đàm chuyện với tiểu thiếu niên, liền liên tục kiếm người ta đàm chuyện đối câu, cũng học theo tiểu A Nam gọi một tiếng nhị gia hai tiếng nhị gia, vốn ban đầu Trần gia trên dưới còn đối hắn kêu ân nhân, nay nhất quyết kêu nhị gia, đến nỗi ba vị thuộc hạ lúc có thể không có người ngoài kêu hắn nhị hoàng tử cũng thuận miệng gọi nhị gia luôn. Khổ nhất chỉ có mẫu tử Trần phu nhân cùng Trần Phù Dung, mỗi ngày đều phải xem xét cái đống quần áo đầy bùn của tiểu A Nam, bọn họ thật sự rất thắc mắc, tiểu A Nam đi theo chân nhị gia chơi đùa, hắn trước sau quần áo là lượt nghiêm chỉnh, ngọc thụ lâm phong, còn tiểu A Nam từ quả tú cầu, tuyết cầu xinh xắn biến thành viên bùn nhỏ lăn tới lăn lui.

Chỉ có Trần A Nam vu hồn mới biết được sự thật cái tên nhị gia này đích thị một bụng phúc hắc, lôi tiểu A Nam ra làm trò vui, quậy đến long trời lở đất. Nếu không phải nàng không thể cử động, thì ngay lúc hắn dụ tiểu A Nam rằng trong hố bùn có ngọc của long hải vương khiến tiểu A Nam nhảy xuống chụp nhầm con ếch, hắn thì ở trên kia cười bò cười lăn, đã bị một cước phi lốc của nàng đá cho mặt mũi cắm thẳng vào hố bùn đó rồi.

Hết ba tháng, trên dưới Trần gia đứng trước cổng tiễn biệt một đoàn bốn người, ai nấy một vẻ mặt, ba vị thuộc hạ dù không rõ bộ dạng nhưng bóng lưng tiêu điều ba giây ngoảnh mặt nhìn mấy mảnh ruộng lúa không nỡ một lần, Trần Nguyên ý hận vì gặp nhau trễ với tiểu thiếu niên, Trần lão gia bận rộn dắt mấy con ngựa tới, mẫu tử Trần phu nhân cùng Trần Phù Dung mặt mày tươi sáng, nghĩ tới về sau không cần khổ cực giặt đống áo bùn nữa liền hận không thể nhảy cao cười to lên.

Tiểu thiếu niên hướng từng người nói văn vẻ tiễn biệt, sau đó mới hạ người nhìn tiểu A Nam mặt đầy nước mắt, lệ rơi tung hoành, như những viên châu quý giá từ biển, lấp lánh rơi xuống, mặt mũi phấn nộn đáng yêu đỏ hồng, khịt khịt cái mũi nhỏ, cắn môi ấm ức, bộ dạng này ngay cả chính bản thân Trần A Nam cũng nhịn không được đau lòng, có cứng cách mấy cũng mềm nhũn ra.

''Nhị gia, huynh đừng đi được không?'' tiểu A Nam tay nhỏ níu lấy vạt áo tiểu thiếu niên, âm thanh nhu nhu, như móng mèo gãi vào lòng người khác, không khí xung quanh vốn mang hơi lạnh của đầu xuân nay lại biến đổi thành ấm áp vô cùng, hoa bên đường cũng muốn nở, khí ấm đổi này xuất phát vùn vụt từ bóng lưng thẳng như cán bút của tiểu thiếu niên.

Chỉ thấy hắn tay lớn dịu dàng xoa xoa mặt tiểu A Nam, âm thanh ngày thường trong trẻo cũng nhuốm đầy ý vị ấm áp ôn nhu cất lên.

''Không được, công vụ quấn thân, nhị gia không thể ở lại thêm nữa. Nha đầu, ngoan.''

''Công vụ gì?''

''Kiếm bạc nha.''

''Nếu vậy muội có bạc! Muội cho huynh, huynh đừng đi được không..?''

Ngây ngô nói, đổi lại mọi người dở khóc dở cười.

''Bạc đó muội giữ đi, ta đi rồi sẽ lại quay về.''

''Huynh hứa chứ?''

''Một lời đã định, tuyệt không nuốt lời.''

Ngón út đan vào nhau, một lớn thon dài một nhỏ phấn nộn, đơn giản hài hòa, Trần A Nam từ xa đứng nhìn, ngỡ ngàng đã nhìn thấy chỉ đỏ quấn vào đôi ngón út ấy, nhưng chớp mắt lần nữa thì lại biến mất.

Chỉ còn cảnh bóng lưng thẳng như cán bút ngồi trên yên ngựa, uy nghiêm rời đi. Để lại thân ảnh nhỏ bé kia đứng dưới tàn hoa đào rụng.

Mễ Bối. Sau này lịch up truyện có lẽ sẽ không được hài hòa lắm, sợ có phần lung tung, cho nên mỗi lần up chương, tôi xin hứa đánh trên 2000 chữ, không keo kiệt như lúc trước 1500 sẽ dừng nữa. Cám ơn chư vị.

-Đoạn đối thoại nhỏ của chư vị bạn đọc và mỗ tác giả-

Chư vị bạn đọc sau khi đọc mấy chương gần đây:... *hoang mang*

Chư vị bạn đọc: Mễ đại nhân, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc có gì?

Mễ đại nhân: một lời khó nói___ài__ một lời khó nói___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net