Chương tám mươi ba: Thục Niên Hoàng Hậu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Nữ nhân chốn hậu cung nào có ai thật sự đơn thuần. Mẫu thân của ta, so với ai tâm cơ, đều không thể thắng nàng.''

Nhớ năm ấy bổn vương bảy tuổi, cùng hoàng huynh trốn dưới chân bàn tại Mẫu Viên điện của Thái Hậu năm đó khi còn là Thục Niên hoàng hậu. Chúng ta nghịch ngợm, chỉ đơn giản suy nghĩ đợi mẫu hậu cùng phụ hoàng di giá tới đây, nhào ra hù dọa bọn họ.

Thục Niên hoàng hậu cùng Hoàng Thượng một đường dạo Ngự hoa viên di giá tới Mẫu Viên điện, đột nhiên Hoàng hậu cất lời.

''Bệ hạ, bổn cung có lời muốn nói.''

Âm thanh của Hoàng hậu, lạnh như băng, khiến cho đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử dưới chân bàn ngỡ ngàng dừng lại động tác bổ nhào ra ngoài, Hoàng Thượng đưa mắt nhìn sang một bên sườn mặt xinh đẹp của Thục Niên hoàng hậu, nhẹ nhàng hạ giọng phất tay áo, nha hoàn thái giám lập tức lui xuống, đóng lại cửa cung.

''Hoàng hậu có điều gì muốn nói với trẫm?''

Hoàng Thượng ngồi xuống ghế, đưa mắt ôn hòa nhìn dung nhan nữ nhân trước mắt, chỉ thấy sau khi tất cả mọi người lui xuống, Hoàng hậu cởi bỏ vẻ uy nghiêm trên mặt, thay vào sự uất ức vô hạn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nam nhân vận long bào đằng kia, mím môi đỏ, khẽ run giọng cất lời.

''Ngày thành hôn, chàng từng bảo với bổn cung, dù hậu cung ba ngàn, nhưng chỉ đặt tâm tại Mẫu Viên điện. Bổn cung tin tưởng chàng. ''

''Chàng từng bảo, dù thế gian có bàn tán ra sao, hoàng tử và công chúa, chỉ có thể do bổn cung hạ sinh. Bổn cung tin tưởng.''

Hoàng Thượng dở khóc dở cười, đưa tay cầm lấy bàn tay của nàng, sủng nịnh bảo.

''Trẫm ngoài tẩm điện riêng, chỉ nghỉ ngơi tại chỗ của nàng, quá trình sinh hoạt của trẫm đều được đưa tới tay Hoàng hậu. Dưới trướng chỉ có mỗi hai hoàng tử, đều do nàng hạ sinh. Mấy điều này, Hoàng Hậu đều biết và rõ hơn trẫm, cớ sao lại thế này?''

Hoàng Hậu dung nhan như phù dung nhìn nam nhân trước mắt, đáy mắt là bão tố, mím môi run rẩy, giựt tay ra khỏi bàn tay của hắn. Đứng phắt dậy, phẫn nộ và bi thương đan xen, tức giận kêu lên.

''Hoắc Chỉ Lang, chàng đừng xem bổn cung như trò đùa! Nữ vương Tạ Sính thì sao? Chàng nghĩ mọi chuyện có thể giấu được bổn cung?!''

Dung nhan Hoàng Thượng đột nhiên trắng bệch.

Hoàng Thượng bước tới, đưa tay bắt lấy tay nàng, dung nhan lạnh lẽo, âm trầm khẽ bảo.

''Ai? Kẻ nào dám tới đây loạn ngôn? Trẫm nhất định đem ra dùng côn đánh chết!''

Thục Niên Hoàng hậu hai mắt đỏ ngầu, khóe môi khẽ trào phúng, liếc nhìn dung nhan họa thủy của nam nhân kề gối sớm chiều trước mắt, thanh thanh nói.

''Biết được người thì đã làm sao? Bệ hạ nghĩ có thể giấu được thần thiếp bao lâu?''

Hoàng Thượng mày tuấn nhăn lại, đôi hắc mâu nhìn chăm chú dung nhan phù dung của Hoàng hậu, không nóng không lạnh cất lời.

''Nàng từng cho người điều tra trẫm?''

Thục Niên Hoàng hậu mím chặt khóe môi, hai bàn tay dưới tay áo siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng không đau bằng nỗi đau trong ngực.

Hoàng Thượng ánh mắt chợt nhu hòa đi, ngài đưa tay ôm lấy Hoàng hậu vào lòng, thật sự thương tiếc vô hạn sủng nịnh mà bảo.

''Trẫm hồ đồ một đêm khi ấy, chỉ như vậy. Nàng nhất định phải tin tưởng trẫm.''

Hoàng hậu hạ mi mắt, che lấp đi bão tố trong con ngươi.

''Bệ hạ, chàng không còn gì dối gạt bổn cung?''

Hoàng Thượng khẽ cười, nâng gương mặt nhỏ nhắn của ái thê trong tay, khẽ thủ thỉ.

''Không có.''

Một cái gạt tay, Thục Niên Hoàng hậu cất tiếng cười đinh đang. Khóe môi nàng cười rực rỡ như hoa sen nở rộ nhưng ánh mắt lại lấp lánh tia ai oán cùng phẫn hận.

''Mười bốn năm trước lúc Bệ Hạ còn là Thái Tử, thần thiếp chỉ là một tiểu thư thế tộc nhỏ bé. Trước lúc rời sang Tát Ta giao hữu hai quốc, chàng bảo thiếp đợi chàng, thiếp một lòng chờ hai năm. Lúc gia tộc thiếp vì triều đình họ Hoắc bán mạng sống chết trên chiến trường, cha thần thiếp, huynh trưởng của thần thiếp, vì hộ giá mất mạng, mẫu thân lâm bệnh đi theo, thiếp đeo tang một năm, gồng mình giữ vững căn cơ của Mộc tộc để ủng hộ Thái Tử.''

''Khi đó, Thái Tử ở Tát Ta thầm kết duyên cùng công chúa Tạ Sính. Công chúa Tạ Sính mang trong người hậu duệ của Thái Tử Đại Tấn, thế gian không biết điều này, tuy nhiên chàng có biết điều đó không?''

Hoàng Thượng dung nhan trắng bệch.

''Hai tháng trước Nữ Vương Tát Ta đột nhiên ghé thăm Đại Tấn, đến nay vẫn chưa rời đi, đột nhiên lâm bệnh, thái y chuẩn đoán bảo rằng, nàng ta có thai. Trong hai tháng Nữ Vương Tát Ta lưu lại, Bệ Hạ từng qua đêm một lần. Chàng, có biết điều đó không?''

Thục Niên Hoàng hậu hai mắt như dại đi, không quản người trước mắt biểu hiện ra sao, chỉ thấy nàng đưa tay vỗ bình bịch vào lồng ngực của mình, hai mắt đỏ ngầu, dung nhan vặn vẹo thét lên.

''Thần thiếp rốt cuộc ở chốn nào trong tâm Bệ Hạ? Bổn cung ở chốn nào?!''

''Bệ Hạ! Vì sao lại lừa gạt bổn cung? Vì sao lại thất hứa với lời thề năm đó?''

Hoàng Thượng hai mắt đỏ ửng, khóe miệng run rẩy, hai tay ra sức níu lấy bờ vai gầy guộc cuộc Hoàng Hậu, chợt nhận ra vì sao gần đây nàng suy yếu đi như vậy.

''Trẫm__''

Thục Niên Hoàng hậu nhìn y run run thì thầm, tia sáng trong mắt triệt để mất đi.

Ngay lúc này, chỉ nghe thấy từ bên ngoài bẩm báo đi vào.

''Bẩm Bệ Hạ, Hoàng hậu nương nương, Nữ Vương Tát Ta cho người mời gặp Bệ Hạ.''

Hoàng Thượng đáy mắt giãy dụa, Thục Niên Hoàng hậu mặc kệ bên ngoài có người, chỉ đưa tay níu lấy ống tay áo của y, ánh mắt van nài.

Hoàng Thượng đôi hắc mâu âm u, khóe môi run rẩy, y nghiến răng bảo.

''Hoàng Hậu, làm chủ hậu cung... nàng hãy suy nghĩ lại.''

Dứt lời phất tay áo rời đi, bóng lưng vàng rực của Hoàng Thượng chìm vào bóng đêm bên ngoài, để lại tại Mẫu Viên điện một nữ tử bóng lưng tiêu điều đơn bạc ngẩng người ngồi trên thềm gạch xanh.

Phục trang cao quý, trâm phượng trên đầu.

Ánh mắt vốn được cả Đại Tấn tung hô là ưu vật của thần tiên nay ảm đạm, không một sinh khí, giọt lệ từng giọt tràn ra, rơi xuống vỡ tí tách trên gạch xanh.

Dưới chân bàn, đại hoàng tử và nhị hoàng tử dung nhan chìm vào bóng tối, chỉ có hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy nhau, ra sức siết lấy, run rẩy không ngừng.

Mễ Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net