Chương tám mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa những áng mây trắng trên bầu trời, lấp ló vệt nắng ấm áp đầu tiên trong những ngày đông lạnh lẽo thổi tới.

Kinh thành Tây Lương vẫn như trước nhộn nhịp người tới kẻ đi, âm thanh huyên náo, văng vẳng cả một thành trì, dường như là do thời tiết hôm nay tốt đẹp hơn mọi ngày, nên ai nấy đều rất vui vẻ hòa nhã.

Không khí nhộn nhịp của ngoài đường cái dù có ồn ào tới đâu, cũng không thể tiến vào sâu hoàng cung tráng lệ của nơi đây.

Giữa khung cảnh yên tĩnh, ánh nắng rọi xuống ngói đỏ lưu ly, trên đó còn đọng lại những mảng tuyết trắng ngần.

Từng chồng sách chất cao thành núi, nằm rơi vãi trên sàn gạch lát màu xanh ngọc bích, trên bậc thang xoắn ốc, có một thân ảnh tà váy lung linh lay động, tóc đen ba ngàn, trên tay cầm sách, rèm mi khẽ buông.

Tiếng thở dài nho nhỏ vang lên, Trần A Nam gấp lại sách trên tay.

Thầm nghĩ vẫn không phải.

Sau đó trông xuống thềm đất dưới chân cầu thang, từ lúc nào đã chất thành từng chồng sách cao, nàng không khỏi cảm thấy nặng nề trong lồng ngực mà thở hắt ra.

Đầu dựa vào kệ sách, trượt người ngồi xuống bậc thềm cầu thang, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn những tia nắng len lỏi qua thanh cửa trên kia, rọi xuống Tàn Thư Các một mảng lung linh.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, xem qua cả trăm quyển sách, vẫn chưa thể tìm được bất kì quyển bình thư nào viết về đương triều Tát Ta khi xưa.

Mặc dù nàng biết tìm từng quyển một chính là một hạ sách, giữa vạn quyển sách lớn nhỏ trong Tàn Thư Các này, làm sao có thể đọc hết được trong một hai ngày chứ.

Nghĩ đến đấy, liền cảm thấy có chút hụt hẫng và chán nản. Tuy nhiên thời gian càng trôi, lòng nàng lại càng nóng như lửa đốt.

Nếu cứ mãi chậm trễ, đợi đến lúc khói lửa nhân gian nổi lên, muốn chạy thoát cũng là điều khó khăn.

Rốt cuộc là vì sao?

Nguyên nhân gì?

Nhạn Bắc tiên sinh cùng với Đại Tấn có mối thù hằn gì?

Rốt cuộc năm đó, giữa biển lửa cháy rực, Tạ Sính nữ hoàng, đã để lại điều gì?

Trần A Nam ở trong Tàn Thư Các mười ngày, mỗi ngày chỉ như thường đi tới đi lui giữa tẩm điện và Thư Các, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp thân ảnh của thái giám bên cạnh Nhiếp Chính Vương hướng nàng hành lễ. Còn nhân ảnh của Nhạc Bắc và Tây Hoàng, chính là mạc danh kì diệu biến mất.

Điều này càng khiến A Nam nóng vội, tuy nhiên ngoài mặt vẫn trước sau bình thản, dù gì tứ phương bát hướng đều là kẻ địch. Nàng tuyệt không thể buông lỏng cảnh giác trong lòng được.

Trần A Nam hai mắt nhắm lại, đầu dựa vào kệ sách, đem tâm trạng chìm vào yên tĩnh của khung cảnh xung quanh, trong đại não bây giờ chỉ còn là hình ảnh đôi hắc mâu lấp lánh khuynh thành của một ai kia.

Thầm nghĩ, nếu biết nàng bị người bắt đến đây, y có hay không phát điên lên hay không?

Bờ môi khẽ cong ôn nhuận, trái tim càng lúc càng nhớ nhung hắn.

Nhớ đến phát sầu.

Hận không thể cưỡi ngựa vượt gió, lao trên thảo nguyên, vượt biên cảnh, để trở về vòng tay của thiên hạ ở trong lòng.

Bờ môi hồng khẽ mở, nhàn nhạt thở ra một hơi nặng lòng.

Trần A Nam mở lên mí mắt, khẽ ngắm nhìn bốn phía kệ sách cao tận trời, cầu thang xoắn ốc sẽ còn đi lên hơn nữa.

Rốt cuộc ở nơi nào?

Giữa muôn trùng bình thư này, sự thật bị chôn vùi nằm ở đâu?

Đột nhiên bên tai vọng lại âm thanh khàn khàn đặc trưng trong quá khứ.

Nam nhân mái tóc trắng như tơ tằm lay động trong gió, vạt áo rộng mở xếp bằng hai chân ngồi trên mỏm đá trông về phương trời ngoài kia.

Một tay cầm nhành trúc mỏng, một tay giữ một quyển bình thư trắng tinh không một nét chữ.

Bên cạnh có một thân ảnh bé nhỏ ngồi đấy, nàng búi tóc hai đầu, trâm hoa xỏ ngang, áo lụa thêu ngọc, chất giọng ngọt ngào thanh thanh cất lời đọc lên những đoạn tứ bình, ngũ bình của văn thơ.

*'' Lưu thuỷ khứ tuyệt quốc,

Phù vân từ cố quan.

Thuỷ hoặc luyến tiền phố,

Vân do quy cựu san.

Hận quân Lưu Sa khứ

Khí thiếp Ngư Dương gian.

Ngọc trợ dạ thuỳ lưu,

Song song lạc châu nhan.

Hoàng điểu toạ tương bi.

Lục dương thuỳ cánh phan?

Chức cẩm tâm thảo thảo,

Khiêu đăng lệ ban ban.

Khuy kính bất tự thức,

Huống nãi cuồng phu hoàn.''

Âm thanh nàng trong như tiếng suối róc rách, giữa tiết trời ngày xuân, lại khiến lòng người ta cảm thấy yên bình đến lạ.

Ngay lúc nam nhân tóc trắng hưởng thụ hương vị yên bình của nhân sinh, nữ hài tử bên cạnh không khỏi lại nhẹ nhàng cất lời đinh đang.

''Sư phụ, họ Lý rõ ràng là nam nhân, vì sao lại có thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân?''

Nữ oa chất giọng thanh thanh như tiếng đàn hạc gảy lên, nam nhân hai mắt híp hờ, làn mi run rẩy, chỉ thấy hắn khẽ đung đưa thân mình, lười biếng mà ôn nhu cất lời.

''Vì họ Lý đặt bản thân vào vị thế của một người nữ nhân đang chờ đợi. Y gạt bỏ cái tôi, đưa đẩy chính mình trôi theo những giọt nước mắt và suy nghĩ của nữ tử, làm sao có thể hiểu được thiên hạ khi không thử trở thành thiên hạ, làm sao có thể thấu được nhân sinh khi không buông bỏ sự hạn hẹp?''

Mái tóc trắng lay động xinh đẹp trong gió, nam nhân hai mắt sáng như mặt trời trên cao, bàn tay dịu dàng sờ đầu nữ hài tử bên cạnh, khóe mắt đôi môi, là một nét cười hiền hòa, y thủ thỉ rằng.

''A Nam, sư phụ từng nói, nếu muốn trở thành một nhà học giả xuất sắc, ngoài đọc vạn quyển sách, xem nghìn bình thư, còn phải hiểu được tâm tư của từng nét bút. Chỉ khi con đặt bản thân vào vị trí của người khác, con mới hiểu được những suy nghĩ của họ.''

Tiếng trang sách lật, gió lộng tán cây, xào xà xào xạc.

Mái tóc bạc đung đưa theo gió, búi đầu nữ oa phần phật những sợi buộc tóc, yên bình và giản dị.

Mễ Bối: Chào xìn...

*Bài thơ ''Khuê Tình'' của Lý Bạch. 

Bản dịch:

  Dòng nước chảy tận miền xa khuất,

Đám phù vân rời cửa ải xưa.

Nước còn lưu luyến bến bờ xưa cũ,

Mây còn trở lại chốn núi xưa.

Giận chàng đi đến Lưu Sa,

Bỏ lại thiếp một mình ở Ngư Dương

Đũa ngọc đêm đêm tuôn chảy

Đôi dòng lệ tràn trên vẻ mặt trẻ trung.

Ngồi buồn thương cùng chim hoàng oanh,

Cây dương liễu xanh kia còn ai vin nhánh?

Dệt bức gấm mà lòng sao rối bời,

Khêu ngọn đèn mà lệ đẩm chứa chan!

Soi gương không còn nhận ra mình nữa,

Huống chi lúc chàng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net