Chương Tám Mươi Bốn: Thục Niên Hoàng Hậu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy triều đình chia thành hai phe, một phe dâng sớ phế Hậu, vì Nữ Vương Tát Ta mang long thai của Hoàng Thượng Đại Tấn, lập Nữ Vương Tát Ta, Đại Tấn có thể thu Tát Ta về tay làm chư hầu, giao hảo hai nước càng vững như keo sơn. Một phe các cựu thần lâu năm, giao hảo tốt với Mộc thế gia, ra sức phản bác, muốn phế hậu phải dựa vào nguyên tắc Hậu sai truyền thống, Nữ Vương Tát Ta dù mang long chủng nhưng chưa chắc đã là hoàng tự, Thục Niên Hoàng Hậu hạ sinh hai nam tử cho Hoàng Thượng, lại hiền lương thục đức, được lòng bá tánh, tuyệt không thể phế.

Trong lúc mọi người nổi lên tranh chấp ở Đại Tấn và Tát Ta, đột nhiên ngay tại biên giới phía Tây, Minh Mạc quốc đem quân sang chiếm đóng, đánh vào Đại Tấn.

Nguyên nhân chính là Thái Tử Minh Mạc vốn cùng Nữ Vương Tát Ta thầm đính ước, nay người lật lọng, Minh Mạc lập tức nổi giận, đem một nửa quân sang đánh Đại Tấn, lại cùng với Tây Lương gần đó liên thủ đánh sang Tát Ta. Thỏa thuận, nếu chiến thắng, Đại Tấn ba mươi bảy thành lớn nhỏ thuộc về Minh Mạc, bảy thành phía kề Tây Lương và Tát Ta thuộc Tây Lương quốc.

Đương lúc Hoàng Thượng Đại Tấn đau đầu, ra sức vì chiến sự. Thì Tát Ta nhận được tin Nữ Vương Tát Ta vốn dưỡng thai ở phía Nhạn Thành của Đại Tấn gần Tát Ta băng hà, vì thích khách đốt một mồi lửa lớn nhấn chìm toàn thể người đi theo Nữ Vương Tát Ta tại cung điện ở Nhạn Thành.

Thích khách ấy trước lúc bỏ mạng được hay là người Minh Mạc.

Tát Ta mất Vương, lập tức như rắn mất đầu, Tể tướng Tát Ta lập tức dâng sớ hòng muốn Đại Tấn thu nhận.

Đại Tấn có thêm quân binh của Tát Ta, bây giờ là huyện thành chư hầu của Đại Tấn, trở nên càng cường đại, đánh cho Minh Mạc và Tây Lương chật vật lui về.

Về chuyện phế hậu, Nữ Vương Tát Ta và long thai mất trong biển lửa, Mộc gia lại có công lớn trong trận đánh lần này, địa vị của Thục Niên Hoàng Hậu càng trở nên vững như bàn thạch, đại hoàng tử được phong làm Thái Tử, nhị hoàng tử tấn chức Vương gia, lấy hiệu Thần.

Ngày tấn phong Thái Tử, Thục Niên Hoàng hậu một thân cao quý, sắc mặt xinh đẹp lạnh lùng, giữa mi tâm tô điểm đóa bỉ ngạn đỏ thắm, khóe môi luôn hiền hòa khẽ cong.

Đế Vương và Hậu ngồi kế nhau trên vị trí cao nhất.

Hoàng Thượng ánh mắt như chứa cả ngũ vị trần gian nhìn một bên sườn mặt của Thục Niên Hoàng hậu, còn nàng, chỉ hiền hòa khẽ cười như trăm hoa nở rộ, xinh đẹp nhìn Thái Tử cùng Thần Vương gia bên dưới bảy bảy bậc thang.

Đêm ấy, lần đầu tiên Hoàng Thượng di giá đến Mẫu Viên điện một lúc rồi lại quay về tẩm điện của mình. Từ đó về sau, không một ai nhìn thấy Hoàng Thượng bước chân vào chốn hậu cung.

Từ nay hậu duệ của Đại Tấn chỉ còn hai người.

Một đêm trăng tròn sau ngày phong vị, Thần Vương gia lén hạ nhân chuồn đi vào ban đêm, nhẹ nhàng phi qua hàng rào chắn của thị vệ, tiến vào Mẫu Viên điện.

''Khi ấy ta chỉ là muốn gặp mẫu thân một lúc.''

Đêm đó Thần Vương gia lén lút đi vào tẩm cung của Mẫu Viên điện, chợt nhận ra nha hoàn thái giám đều đứng quy củ ngoài cửa cung, bên trong hoang vắng không một ai.

Chợt cảm thấy Mẫu Viên điện từ lúc nào trở nên thật lạnh lẽo, khác hẳn khi xưa mỗi lúc hắn tới nơi đây đều là một chốn vui vẻ, tràn ngập tiếng cười đùa.

Hắn đi vào bên trong điện, xung quanh thật yên ắng, chợt ngoài hoa viên có một bóng lưng ngồi đấy.

Suối tóc đen như thác nước, vận bạch y thêu đằng vân kiêm tuyến, lụa quý tơ tằm, cao cao tại tại. Dung nhan sạch sẽ, xinh đẹp như đóa phù dung, tuy nhiên lại lãnh đạm, hai mắt vốn đẹp như tinh tú trên trời trở nên thật ảm đạm, như một cái đầm lầy khô cằn.

Thục Niên Hoàng hậu ngồi trên ghế thái phi, yên lặng nhìn vào khoảng không vô tận, dưới chân rải rác các bức mật thư giấy trắng tuyên thành.

Thần Vương gia bước tới gần nàng.

Mật thư đầu tiên đề: Thái Tử Minh Mạc.

Mật thư thứ hai đề: Tây Lương Vương.

Mật thư thứ ba đề: Nhạn Thành.

Mật thư thứ tư đề: Quan thần của Tát Ta.

Vô số mật thư rải rác, từng dòng chữ, từng kế hoạch, tâm cơ sâu như biển, thâm độc tàn khốc, liên kết với nhau không một kẻ hở, như tấm lưới giăng đầy, thu hết tất cả vào trong tay.

Thần Vương gia cầm lên một bức mật thư, trên ấy đề vỏn vẹn ba chữ.

Giết Tạ Sính.

Thục Niên Hoàng hậu bàn tay khẽ vuốt ve tượng phật bằng ngọc màu đen trên tay. Chỉ thấy nàng vô thần dựa vào ghế thái phi, âm thanh khàn khàn thì thầm.

''Ngôn nhi.''

''Có nhi thần.''

''Giúp mẫu hậu ba chuyện được không?''

Thần Vương gia dung nhan họa thủy tuy non nớt nhưng lại lạnh như băng nhìn về phía Thục Niên Hoàng Hậu, đôi hắc mâu của hắn khiến Hoàng Hậu trở nên ngẩng người, hắn lập tức quay mặt sang hướng khác, không lạnh không nóng bảo.

''Mẫu hậu nói đi.''

Thục Niên Hoàng hậu chăm chú nhìn hắn, khẽ khàng đáp.

''Đầu tiên, giúp mẫu hậu đốt chúng.''

Thần Vương gia không nói gì, lập tức thu gom lại hết đống mật thư, ném vào lò sưởi gần đấy, ánh lửa đốt cháy lập lòe, mùi giấy Tuyên thành bị thiêu thành tro lượn lờ.

Thục Niên Hoàng hậu chăm chú nhìn tro giấy phấp phơ tan biến về trời cao. Sau chỉ lặng lẽ hạ mi mắt.

Một lúc sau, khi tàn tro chẳng còn gì, Thục Niên Hoàng hậu đưa pho tượng phật trong tay ra, dịu dàng nói.

''Thứ hai, giúp mẫu hậu đem nó trả về quốc khố.''

Thần Vương gia đưa tay đón lấy pho phật, đột nhiên phát hiện pho tượng phật có quấn một vòng tóc đen như than, hắn đưa mắt nhìn lọn tóc của Thục Niên Hoàng hậu, có một lọn bị cắt ngắn hơn những chỗ khác.

Tóc đoạn.

Đoạn tình đoạn nghĩa.

Phủ bỏ lời thề se duyên kết tình.

Thần Vương gia thân thủ tuyệt hảo, khinh công đến quốc khố, trả lại tượng phật.

''Chuyện thứ ba là gì?''

Âm thanh non nớt của nam hài cất lên.

Thục Niên Hoàng hậu ánh mắt tuy vô thần nhưng dung nhan lại nhu hòa, chỉ thấy nàng không nhìn vào đôi hắc mâu của hắn, níu lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, từ tốn bảo.

''Người đời thường bảo, Thái Tử giống bổn cung, Thần Vương gia giống Bệ Hạ. Ngôn nhi, một kiếp này, thề với mẫu hậu, bảo hộ Thái Tử cả đời, không phản không nghịch, bên hắn không lìa, không dối gạt, không làm sai.''

''Được không?''

Thần Vương gia nhìn người trước mắt một lúc, lập tức hạ một gối quỳ xuống, lấy ra bội kiếm bên hông, dâng lên trời cao, lập lời thề.

''Hoắc Phẩm Ngôn ta một đời một kiếp bảo hộ Thái Tử Hoắc Vạn Sách, không phản không nghịch, bên cạnh không lìa, không dối gạt, không làm sai.''

Thục Niên Hoàng hậu đuôi mắt vô thần lấp lánh giọt lệ trong suốt, rơi xuống khỏi bờ mi, lăn trên gò má tuyệt trần.

Mễ Bối. Gần đây tôi lại chăm chỉ rồi haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net